Chuyển ngữ: Sơ Vũ
Tiêu Dương không trả lời lại, tắt màn hình rồi ném di động sang một bên. Trong lòng anh có đôi phần rối loạn, anh không biết mình đã buông bỏ được chuyện giữa mình và cô ấy hay chưa, anh cũng không biết bọn họ còn có thể bắt đầu lại nữa không.
Ngày hôm sau có hội nghị, sáng sớm Tiêu Dương đã dậy rửa mặt thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Lúc sắp đi, anh đến trước cửa phòng ngủ của Quý Lê, tay đưa lên rồi lại hạ xuống, ngập ngừng một chút cuối cùng cũng bỏ suy nghĩ muốn đối mặt với cô. Anh cầm tài liệu rời đi, lúc cửa phòng đóng lại, chỉ trong chớp mắt đó cửa phòng ngủ của Quý Lê cũng lặng lẽ mở ra.
Cô đi vào phòng khách, quần áo tối qua Tiêu Dương cởi ra còn vứt đầy trên nền nhà. Quý Lê đi đến nhặt lên, ôm chúng lòng mình hít một hơi thật sâu. Ngoài mùi rượu nồng nặc còn cả mùi hương nước hoa thấp thoáng nhẹ nhàng. Đó là mùi hoa mẫu đơn mà Nhạc Hiểu Oánh thích nhất.
Quý Lê thẫn thờ cầm quần áo, lúc ngón tay chạm vào túi thì vô tình đụng phải một chiếc nhẫn bé nhỏ bên trong. Cô duỗi tay vào túi, lấy chiếc nhẫn vốn nên được đeo trên tay của Tiêu Dương ra. Mặc dù bọn họ không tổ chức đám cưới nhưng từ khi nhận giấy đăng kí kết hôn tới nay, để đề phòng mẹ Tiêu tập kích bất ngờ, mỗi ngày anh đều đeo chiếc nhẫn đó trên tay.
Thế nhưng hôm nay anh lại tháo.
Quý Lê cười khổ đăt quần áo lại chỗ cũ. Có lẽ trong lòng anh không hề có cô, cho nên dù cô có cố gắng lặng lẽ làm bao nhiêu đi nữa, cô cũng không thể giữ được anh.
Lúc tan làm, Tiêu Dương vừa ra khỏi cao ốc công ty đã nhìn thấy Nhạc Hiểu Oánh.
Để cho trợ lý đi trước, anh quay đầu hỏi cô: “Em đến đây làm gì?”
Nhạc Hiểu Oánh cười cười, vẻ quyến rũ năm đó không hề giảm: “Chúng mình có thể cùng ngồi nói chuyện được không?” Nhìn dáng vẻ tràn ngập nụ cười thanh xuân kia, cuối cùng Tiêu Dương cũng không nỡ từ chối: “Đi đâu?”
Nhạc Hiểu Oánh vô cùng vui vẻ: “Đến quán cà phê tầng trên cùng của tòa nhà mà trước kia chúng ta hay ngồi nhé?”
Tiêu Dương do dự một chút, mở cửa xe: “Đi thôi”
Ngồi trong quán cà phê, Tiêu Dương nghe Nhạc Hiểu Oánh nói về cuộc sống của cô trong mấy năm nay. Rất lạ là càng nghe anh lại càng bình tĩnh, càng nghe càng cảm thấy như câu chuyện cuộc đời của một người không quan hệ với mình.
Lúc điện thoại reo lên, là mẹ anh gọi điện tới, Tiêu Dương thoải mái nói tiếng “Xin lỗi” trước mặt Nhạc Hiểu Oánh.
Trong điện thoại mẹ hỏi anh: “Con có chuẩn bị quà sinh nhật cho Quý Lê không thế? Ôi chao hôm qua là sinh nhật của con bé, mẹ nhớ nhầm thành ngày hôm nay rồi! Mẹ gọi điện cho nó không được, gọi đến công ty con bé thì đồng nghiệp nói nó tới tòa nhà cao ốc nào đó vẽ thiết kế rồi, ở đó tín hiệu không tốt lắm. Hay con nói giúp mẹ với con bé là mẹ đã chuẩn bị quà sinh nhật cho nó rồi! A lô? A lô? Con không nghe thấy à? Chuyện gì thế này, sao hôm nay gọi cho ai cũng đều không được thế chứ…?” Điện thoại tắt đi, Tiêu Dương còn chưa kịp nói một câu nào.
Hóa ra hôm qua là sinh nhật của cô, chẳng trách cô lại chủ động mời anh về nhà ăn cơm tối. Đó là lần duy nhất cô chủ động nhưng anh lại…
Trong lòng Tiêu Dương lại thấy hơi buồn bực.
Nhạc Hiểu Oánh hỏi anh đã xảy ra chuyện gì rồi phải không, anh gật đầu: “Hôm nay dừng ở đây thôi, ngày khác chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
Nhạc Hiểu Oánh tỏ vẻ không nỡ nhưng vẫn nhẹ nhàng nói được.
Thang máy đông người quá, lúc đi cầu thang cuốn xuống lầu, trong lòng Tiêu Dương còn suy nghĩ nên tặng quà gì cho Quý Lê đây? Nhạc Hiểu Oánh bỗng tựa đầu vào vai anh. Cô nhẹ giọng nói: “Tiêu Dương, em nghe bọn họ nói anh thay đổi rất nhiều, là vì em sao anh? Bây giờ em đã trở lại rồi, anh đừng như vậy nữa được không? Bắt đầu từ bây giờ hãy để cho em bù đắp lại những sai lầm lúc trước nhé!”
Tiêu Dương nghe cô nói vậy lại bỗng chốc sững sờ. Những năm nay đúng là anh đã vì cô mà thay đổi rất nhiều, trở nên phóng đãng không kiềm chế, trở nên bất cần đời coi tình yêu như rác. Nhưng gần đây anh đã thay đổi rồi. Vì vậy anh có cần cô phải bù đắp gì không? Anh mờ mịt đưa mắt nhìn lên, trong lúc lơ đãng lại thấy Quý Lê đang đứng trên cầu tháng cuốn đi lên. Trong tay cô ôm một cuộn bản vẽ thiết kế dài, tươi cười dịu nhẹ nhìn lại anh, hình như đã nhìn anh rất lâu rồi.
Nụ cười đó của cô khiến cổ họng Tiêu Dương bỗng trở nên căng cứng. Trong nháy mắt, anh rất muốn lao tới trước mặt cô giải thích. Nhưng sau đó, anh lại bắt đầu ngơ ngác. Anh có cần giải thích điều gì không? Anh và cô chẳng qua chỉ là quan hệ hợp đồng hôn nhân, nếu không sao cô lại mỉm cười thoải mái như mây trôi gió thổi như vậy chứ.
Cầu thang cuốn một lên một xuống rời xa nhau, hai người họ lại trở thành hai bóng người ngược lối.
Sau khi tạm biệt Nhạc Hiểu Oánh, tâm trạng Tiêu Dương có phần không yên ổn. Anh vực lại tinh thần đi đến cửa hàng mua một chiếc khăn lụa làm quà sinh nhật cho Quý Lê, sau đó trở về nhà.
Lúc về đến nhà Quý Lê đã về rồi. Cô ngồi xem ti vi trong phòng khách. Thấy anh về cô lại tắt ti vi, vẫy vẫy tay với anh, ung dung bình thản như phe Giáp nói chuyện hợp tác hạng mục với phe Ất.
Anh thay giày đi đến, ngồi xuống đối diện cô.
Quý Lê mỉm cười, lấy bên cạnh một tờ giấy mỏng và một đôi nhẫn cưới. Cô đặt chúng trên bàn uống trà nhỏ, đẩy tới trước mặt Tiêu Dương: “Cô ấy là mối tình đầu của anh đúng không?” Cô cười dịu dàng khéo léo, khóe miệng cong lên một độ cong hoàn mỹ không chê vào đâu được, “Cho nên chúc mừng anh nhé, một lần nữa anh lại được tự do theo đuổi tình yêu của mình rồi!”
Ánh mắt Tiêu Dương chuyển từ trên mặt cô rồi cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt là mấy chữ: Đơn ly hôn.
Tiêu Dương ngẩng phắt đầu nhìn lên. Nụ cười đó lại càng thêm rực rỡ, rực rỡ đến nỗi khiến cho người ta có phần nghẹt thở, suy nghĩ rối loạn bế tắc trong đầu khiến anh không thể mở miệng ra nói bất cứ điều gì.
Đêm đó Quý Lê dọn ra khỏi nhà.
Tiêu Dương nằm trên ghế sa lon trong phòng khách, chiếc khăn lụạ rơi ngổn ngang giữa nền nhà. Anh cầm đơn ly hôn đọc tỉ mỉ thật lâu, không ký tên rồi lại ném sang bên cạnh. Căn nhà không có hơi người ở khiến lòng anh thêm trống trải quạnh hiu. Nhưng cho dù có cô quạnh đến thế, anh cũng không muốn ra ngoài để uống rượu tìm vui.
Các bạn rượu liên tục gửi tin nhắn anh vẫn không để ý. Lúc tin nhắn được gửi đến lần nữa, anh khó chịu định tắt nguồn điện thoại. Kết quả cầm di động lên lại thấy tin nhắn trên màn hình.
Nội dung là: “Tiêu đại đại à, cậu thanh niên tuấn kiệt ngày trước đang lấy lòng vợ cậu này, rốt cuộc cậu có đến không hả?”
Hai giây sau bạn rượu gửi một bức ảnh cho anh, trong ảnh hai mắt Kiều Huy đang phát sáng nhìn chằm chằm Quý Lê. Tiêu Dương vô cùng tức giận. Anh còn chưa ký đơn ly hôn thế mà đã có nguời đến đào góc tường rồi đấy. Tiêu Dương giống như con cá chết bị phơi khô bỗng gặp được nguồn nước, anh nhảy bật từ trên ghế salon, cầm áo khoác rồi chạy vọt ra ngoài.
Nhưng mà đường xá lại không hề thuận lợi, trên đường một chiều còn gặp phải tai nạn giao thông, chờ đến khi con đường được thông suốt, lúc Tiêu Dương chạy như gió lốc đến quán rượu thì các bạn rượu tiếc nuối nói với anh: “Vợ cậu đã đi rồi.”
Tiêu Dương vô cùng thất vọng: “Cô ấy đi một mình à?”
Bạn rượu cười ha hả: “Làm sao có thể…”
Tiêu Dương cắn răng: “Người đàn ông kia đưa cô ấy đi sao?”
Bạn rượu trợn mắt một cái: “Người đàn ông kia sắp bị vợ cậu chuốc say đến mức ói ra kìa, sao mà đưa cô ấy về được? Là vợ cậu đưa người ta đi!”
Tiêu Dương ngẩn người: “Cô ấy chuốc rượu anh ta sao?” Muốn chuốc rượu sau đó làm gì anh ta ư?
Bạn rượu trợn mắt một cái nữa: “Tên kia nói nhiều quá ấy mà, nếu là tớ tớ cũng chuốc say anh ta để bên tai được yên tĩnh một chút!” Dừng một chút, đôi mắt bạn rượu chợt lóe lên, “Tiêu đại đại à, cậu với vợ cậu…Tình hình không ổn cho lắm nhỉ!”
Tiêu Dương không để ý tới anh ta, ngồi trên ghế sa lon bắt đầu uống rượu giải sầu, bất giác lại uống hơi nhiều rượu. Di động bỗng hiện lên tin nhắn, Tiêu Dương cầm lên nhìn thì thấy tin của Nhạc Hiểu Oánh gửi đến, cô nói mình vẫn căn phòng trước kia, nếu anh rảnh thì đến ngồi một lúc, cửa phòng cô luôn mở chờ đợi anh.
Trong lòng Tiêu Dương rối loạn, không biết tâm tình gì chi phối, anh lại đến chỗ ở của Nhạc Hiểu Oánh.
Lúc thấy anh, trên mặt Nhạc Hiểu Oánh tràn ngập ngạc nhiên và mừng rỡ. Cô hốt hoảng đỡ anh vào nhà ngồi xuống trên ghế sa lon. Tiêu Dương đảo mắt nhìn một vòng, trong phòng vẫn trang trí như trước. Thật ra sau khi chia tay Nhạc Hiểu Oánh, anh cũng từng qua đây một lần, lần đó nhìn trang trí trước mắt, lòng anh đau như cắt, như thể mỗi đồ vật ở nơi này đều lăng trì người anh. Sau đó khi rời khỏi đây anh đã vứt chìa khóa vào cống thoát nước. Tiêu Dương từng nghĩ có lẽ mình sẽ không trở lại gian phòng này thêm một lần nào nữa, vì nó sẽ khiến anh lại thương tích đầy mình. Nhưng mà không ngờ là, ngày hôm nay trở lại đây lần nữa, nhìn cảnh vật trong phòng, anh lại không còn đau đớn như ngày trước. Dường như gió lạnh thấu xương đã qua đi chỉ còn sót lại dòng nước ấm áp đang từ từ tuôn chảy, lúc lướt qua rồi thì không còn đau đớn nữa, chỉ còn lại tang thương.
Nhạc Hiểu Oánh nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn uống gì không?”
Tiêu Dương yên lặng thở dài, tiếng than thở kia như xóa sạch hết tang thương không để người ta đau đớn nữa, anh nói với Nhạc Hiểu Oánh: “Anh uống hơi nhiều. Em nấu cho anh chén canh giải rượu đi.”
Nhạc Hiểu Oánh vui mừng đồng ý rồi chạy vào phòng bếp. Tiêu Dương nghe thấy một loạt âm thanh hỗn tạp vang lên từ phòng bếp. Từ tiếng động cũng đoán ra Nhạc Hiểu Oánh luống cuống như thế nào. Anh thầm nghĩ có phải cô ấy ra nước ngoài nhiều năm nên khả năng nấu nướng không bằng như ngày trước phải không.
Đến khi Nhạc Hiểu Oánh bưng một chén canh giải rượu tới, Tiêu Dương nhìn cô, nhớ lại quãng thời gian lúc trước lại cảm thấy bốn chữ cuộc đời bể dâu đúng là thấm thía.
Anh uống một hớp, sau đó lại khẽ cười.
Nhạc Hiểu Oánh hỏi anh cười cái gì, anh lấy thìa múc canh, cười nói: “Mùi vị của món em nấu bây giờ kém trước kia xa quá”.
Cô cũng khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh anh: “Thế anh mới biết năm đó vì anh Nhạc Hiểu Oánh em đã vất vả thế nào chưa? Em có biết nấu gì đâu, nhưng vì muốn tiếp cận anh, mỗi lần em phải mặt dạy chạy sang tìm cô bạn cạnh phòng kí túc xá nhờ cô ấy nấu cháo giúp mang cho anh, ba của bạn ấy là đầu bếp của khách sạn năm sao, từ nhỏ cô ấy đã biết nấu hết rồi”.
Tiêu Dương ngớ người. Năm đó sau khi ra nước ngoài, hai người họ vẫn ở cùng với nhau, nhưng khi ấy việc học hành bận rộn, anh không cần cô phải vất vả nấu nướng cho mình ăn, thế là anh gọi một dì giúp việc tới làm cơm. Hóa ra đến giờ anh mới biết, cô gái anh từng yêu vì tài năng nấu nướng lại chẳng biết nấu gì.
Anh thoáng thất thần: “Ồ, hóa ra những món đó không phải em nấu”. Anh múc canh, tâm tư trôi xa dần, “Không trách được, anh cứ thấy canh giải rượu mà bà xã mình nấu có mùi vị giống hệt như bát canh trong quá khứ”.
Sắc mặt Nhạc Hiểu Oánh thoáng trầm đi: “Em có thể hỏi… vợ của anh tên là gì không?”
Tiêu Dương đặt thìa xuống, trả lời: “Quý Lê”.
“Quý Lê?” Giọng Nhạc Hiểu Oánh bỗng cao lên quãng tám: “Em răng niềng à?”
Tiêu Dương quay đầu nhìn cô: “Em răng niềng?”
Khuôn mặt Nhạc Hiểu Oánh như thể khó mà tin nổi! “Em răng niềng! Là cô bạn đi cùng em lúc em tới xem anh thi đấu đó, mang kính mắt, răng niềng”.
Tiêu Dương hơi suy nghĩ.
“Cô ấy chính là cô bạn ở cạnh bên phỏng kí túc xá với em, bố là đầu bếp nên từ nhỏ đã biết nấu ăn rồi?”
Nhạc Hiểu Oánh nghi ngờ gật đầu: “Đúng thế… Anh lại cưới cô ấy à, không ngờ bây giờ gu thẩm mỹ của anh lại…”
Tiêu Dương không để ý đến cô nữa, anh nhắm mắt lại, rất nhiều đoạn ngắn ồ ạt lướt qua trước mắt. Anh cố tỉnh khỏi hơi men, nhanh chóng sắp xếp lại những đoạn ngắn vừa rồi. Quý Lê chính là cô gái niềng răng năm đó ở bên phòng cách vách.
Anh từng hỏi cô: “Đột nhiên anh lại muốn nghe về tình cảm thầm mến của em”.
Cô đáp: “Một chuyện rất buồn cười, người tôi thích lại đi thích người khác, tôi còn phải giúp người ta nấu nướng cho người đó nữa”.
Tiêu Dương mở mắt ra, cầm áo khoác đứng dậy đi ra ngoài.
Nhạc Hiểu Oánh ở sau lưng gọi anh, hỏi anh sao thế, đầu anh cũng không buồn ngoảnh lại, cầm điện thoại lên quấy rầy thái hậu nhà mình.
“Mẹ ơi, mẹ có biết nhà của Quý Lê không?”
.
Tiêu Dương gọi taxi, chạy thẳng như bay đến dưới lầu nhà Quý Lê.
Anh thình thình thình gõ cửa. Cố gắng kiềm chế bản thân mình, anh không muốn giữa đêm hôm lại tạo ra tiếng ồn ào quá lớn. Nhưng mà anh lại không thể không chế được dây thần kinh trong đầu đang rung lên bần bật.
Rốt cuộc cửa cũng mở ra, anh cảm giác như mình đã gõ cửa lâu cả thế kỉ rồi, nhưng thực ra chỉ mới mấy lần mà thôi.
Quý Lê đứng bên trong, hơi nhướng mày hỏi anh sao thế.
Anh đẩy cô vào nhà, mình cũng bước vào theo, đóng cửa rồi giữ cô trong góc tường, cố gắng không để tâm tình kích động làm giọng mình run theo: “Em thể hiện như thế là vì không quan tâm gì hết cả sao? Anh nói cho em biết, anh đã biết hết rồi! Từ đại học em đã thầm thích anh phải không? Cuối cùng anh lại ở bên Nhạc Hiểu Oánh. Sau đó em nấu canh giải rượu, nấu cháo, rồi làm tất cả đồ ăn ngon cho cô ấy, vì anh có phải không? Sau đó lại yên lặng nhìn hai người bọn anh yêu nhau đến chết đi sống lại, em ở bên thì ghen tuông uống đến loét dạ dày?” Anh không nhịn được lay lay bả vai cô: “Em vẫn luôn ghen phải không?”
Quý Lê nhìn anh, trên khuôn mặt có vẻ nghiêm nghị và chăm chú chưa bao giờ có, cô nhẹ nhàng đáp lại: “Phải”.
Cả một bụng đầy lời muốn nói nhưng chỉ trong phút chốc Tiêu Dương lại chẳng nói được gì. Anh tức giận thở hổn hển hai lần, kéo cô lại rồi tàn nhẫn hôn cô.
Lúc buông ra, anh tàn bạo nói: “Anh nói cho em biết, giấy li hôn anh đã xé rồi, em đàng hoàng sinh con cho anh đi!”
.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu qua cửa thủy tinh, chiếu sáng đến người đang lười biếng phơi mình bên cửa sổ.
Quý Lê vuốt ve phần bụng nhô lên, cảm giác nhịp tim của bé con trong đó. Tắm mình trong ánh mặt trời vàng tươi rực rỡ, cô ngắm nhìn phong cảnh quang đãng và trời xanh ngoài cửa sổ. Tất cả đều tuyệt đẹp, ngoại trừ Tiêu Dương đang ôm bắp đùi cô khóc thét có phần sát phong cảnh quá mà thôi.
Người kia ôm đùi cô gào khóc: “Vợ à, anh xin thề là anh chỉ muốn em ghen mới tới quán bar thôi! Nếu anh có chạm tay người khác thì từ đây về sau anh sẽ bị ED”.
ED: rối loạn cương dương.
Quý Lê không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, đưa tay sờ đỉnh đầu Tiêu Dương: “Được rồi, em biết rồi, ngoan, đứng lên đi, trợ lí của anh đến rồi kìa”.
Tiêu Dương thoắt cái đứng dậy, vẻ hốn hận không dứt trên mặt thay đổi ngay lập tức, uy nghiêm nhận tài liệu từ tay trợ lí rồi kí tên.
Mặt anh trợ lí dại ra, hoàn toàn không tiêu hóa nổi cảnh tượng vừa rồi, lúng túng kinh ngạc hỏi: “Trước đây tổng giám đóc từng nói đàn ông đàn ang mà làm đến nước này không bằng đập chết đi cho rồi…”
Tiêu Dương kí xong thì ném về cho anh: “Cút mau! Nói thêm một chữ nữa tôi sẽ đuổi việc anh”.
Quý Lê ngồi sau lưng nhìn họ, không khỏi lắc đầu cười, trong nụ cười có một hạnh phúc vô cùng ấm áp.