Chúa Tể Bóng Tối

chương 214: đối tác, chứng nhận quốc tế

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 214: Đối tác, Chứng nhận quốc tế

Howard tin 70% đến 80% những gì Jain nói.

Trước hết, bài phát biểu của Jain rất rõ ràng, ổn định, khá trật tự, có căn cứ và thuyết phục. Thứ hai, tuổi tác của hắn ta phát huy tác dụng, nếu hắn ta là một người trưởng thành và làm những việc như thế này để thực hiện mong muốn của mình thì Giám mục Howard ít nhiều vẫn sẽ nghi ngờ, nhưng tuổi tác của Jain khiến ông ta bớt nghi ngờ hơn. Là một ông lão, Howard đã nhìn thấy quá nhiều. Ông cũng biết rằng những người trẻ tuổi như Jain là những người nổi loạn nhất. Họ coi thường quyền uy, cố gắng thay đổi những điều bất công và không chính đáng, nhiều người trẻ tràn đầy nhiệt huyết và lòng dũng cảm đều bộc lộ vào thời điểm này. Giám mục Howard đã chứng kiến nhiều người như vậy, cuối cùng thì hầu hết đều thất bại, nhưng một số đã thành công. Hơn nữa, Giám mục Howard cũng có thể nghe thấy vẻ kiêu ngạo đặc trưng của những người trẻ tuổi từ giọng điệu của Jain, điều này không có cách nào có thể che giấu. Phối hợp với những “sự kiện quá khứ” mà hắn đã kể trước đó, lão Giám mục dễ dàng tạo dựng trong nội tâm mình hình ảnh một chàng trai trẻ quyết tâm thay đổi thế giới vì chứng kiến sự bất công mà bạn bè mình phải gánh chịu khi còn trẻ.

Ban đầu ông nghĩ rằng Jain mời ông đến đây lần này chỉ để kể câu chuyện của hắn cho ông nghe, đồng thời để chứng tỏ rằng “dù thế giới bên ngoài nhìn chúng ta như thế nào, ta sẽ không bao giờ dao động” đó chính là sự bướng bỉnh và quyết tâm đặc biệt của người trẻ tuổi. Nhưng không ngờ rằng Jain sau khi nói về kinh nghiệm của mình lại đổi chủ đề và thực sự nói với ông ta về việc hợp tác?

"Hợp tác? Ta xin lỗi, ngài Jain, ta hình như không hiểu ý ngài."

Lão Giám mục nheo mắt lại, sờ râu trên cằm rồi nghi ngờ hỏi. Và nghe được câu hỏi của ông ta. Jain gật đầu.

"Đúng vậy, ta hy vọng có thể hợp tác với Giáo hội Thánh đường. Chúng ta hãy cùng nhau hoàn thành việc này."

“Cái này……………"

Nghe vậy, lão Giám mục cau mày. Mặc dù kẻ bị Thần bỏ rơi không phải là điều cấm kỵ trong Giáo hội Thánh đường. Nhưng nó cũng là một rắc rối lớn. Nếu có thể, ông sẽ bày tỏ sự ủng hộ tinh thần đối với những gì Jain đã làm, nhưng ông không sẵn lòng biến nó thành lời nói hay hành động thực tế. Bởi vì như vậy giáo hội sẽ gặp rắc rối, điều mà Giám mục Howard không muốn thấy.

Nghĩ đến đây, ông lão mở miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói, Jain dường như đã nhận ra suy nghĩ của ông và giơ tay lên, ngắt lời lão Giám mục.

"Ngài Giám mục Howard, ta hiểu ý của ngài, nhưng ta không phải vô cớ gây sự. Kỳ thật ta làm như vậy, là vì lợi ích của Giáo hội Thánh đường."

"Ồ?"Nghe xong, Howard mở mắt ra, cẩn thận nhìn chàng trai trẻ trước mặt.

"Nghĩa là sao?"

"Rất đơn giản, tất cả chúng ta đều biết rằng thành kiến đối với những kẻ bị Thần bỏ rơi trên thế gian hiện nay đều bắt nguồn từ phần thứ hai của Chương 3 của Sử thi sáng thế: "Ta ban cho ngươi vùng đất này. Từ nay trở đi, ngươi sẽ bước qua chông gai trong hoang mạc, đau khổ và bóng tối phía trước không thể ngăn cản những linh hồn theo đuổi ánh sáng. Ta sẽ ban phước cho những linh hồn phàm trần có thân xác cường tráng, trái tim kiên cường và ngọn lửa trí tuệ, để làm rạng danh đất nước trời đất”…... Vì vậy, người phàm tin rằng một cơ thể khỏe mạnh là sự ban phước của các vị thần, còn những người sinh ra với cơ thể không hoàn thiện bị coi là bị thần linh bỏ rơi, đúng không?"

"Điều này...... quả thực là sự thật."

Hãy nghe những gì Jain nói. Howard không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt, lại cẩn thận nhìn trước mặt thanh niên. Ban đầu ông nghĩ rằng Jain sẽ dùng một bài phát biểu dài đầy đam mê và lý tưởng để kích động ông, nhưng không ngờ rằng hắn ta lại thực sự bắt đầu thảo luận về sử thi sáng thế với mình như một giảng viên học viện Thần học?

Mà điều khiến Howard ngạc nhiên hơn nữa là mọi điều Jain nói đều khá chuyên nghiệp, ngay khi hắn vừa nói, Howard biết rằng chàng trai trẻ trước mặt không phải là loại kẻ ngốc chỉ học thuộc lòng giáo lý và cho rằng mình đã là một người sùng đạo. Nói một câu, người trẻ tuổi trước mặt không phải là hàng người lừa đời lấy tiếng, hắn hiểu rất rõ sử thi sáng thế.

"Câu nói này không sai, Thần linh quả thực ban phúc cho phàm nhân, ban cho họ những phúc lành cần thiết để tồn tại trong thế giới bóng tối. Nhưng vấn đề là sử thi sáng thế không hề để ý đến những kẻ bị Thần bỏ rơi này. Trên thực tế, trong chương tiên phong trong Phần đầu của Chương 5 đã có đoạn miêu tả như sau: "Mọi người đều tiến về phía trước, nhưng những người tập tễnh thì đang vùng vẫy không thể thoát khỏi tội lỗi của bóng tối và chỉ có thể cầu nguyện cho sự cứu rỗi của ánh sáng. Tội lỗi bẩm sinh không phải là không thể tha thứ, nếu có thể vượt qua gông cùm của đau khổ, nhất định sẽ đạt được lời hứa của Đấng đứng trên mây".”

Nói xong, Jain dang tay.

"Nói cách khác, thực tế có những chương trong Sử thi sáng thế mô tả những kẻ bị Thần bỏ rơi. Vì nhiều lý do khác nhau, họ chưa kịp nhận phước lành, do đó bị vướng vào bóng tối. Nhưng chỉ cần họ có thể vượt qua những khó khăn, gian khổ này thì họ sẽ được ban phước bởi thánh quang trên đỉnh mây giống như những con dân của ánh sáng, đúng không?”

"Việc này...... quả thật có thể giải thích như thế này......"

Howard không khỏi sửng sốt khi nghe những lời của Jain. Ông đã đọc kỹ thánh thư và đương nhiên thuộc lòng sử thi sáng thế. Tất nhiên, ông sẽ không quên nội dung của phần này. Nhưng Howard chưa bao giờ kết nối nội dung của phần này với những kẻ bị Thần bỏ rơi. Bây giờ Jain đã nói điều này, có vẻ như thực sự là như vậy?!

Nhìn vẻ mặt Howard, Jain đưa tay đẩy kính lên, trong mắt hiện lên một nụ cười khó phát hiện.

Đoạn này quả thực là cái nhìn của chúng Thần thánh đối với kẻ bị Chúa bỏ rơi, nhưng sự thực lại khác xa với những gì Howard nghĩ. Thực tế, nói trắng ra, đoạn này không quan trọng là vì nó thuộc về sự đánh giá sau sự việc. Giống như có người nhìn người khác mất hết tiền trên thị trường chứng khoán rồi nhảy lầu tự tử, rồi lắc đầu thở dài: "Tại sao phải khổ như vậy? Biết thế lúc trước bạn đừng tham gia thi trường chứng khoán, đầu tư bất động sản có phải tốt không. Ai, mong con cháu bạn rút kinh nghiệm, đừng đầu cơ chứng khoán nữa, hãy cùng chúng tôi đầu cơ bất động sản, để chúng ta vẫn là bạn bè…..."

Về cơ bản đó là ý của nó.

Trên thực tế, trong Ma giới, rất nhiều Ma tộc cao đẳng quen thuộc với sử thi sáng thế hơn nhiều tín đồ sùng đạo. Chỉ khi hiểu rõ kẻ thù của mình, ngươi mới có thể đánh bại kẻ thù của mình, cái gọi là gậy ông đập lưng ông gậy ông đập lưng ông, Không có gì làm cho Ma tộc cảm thấy phấn khích hơn là dùng tín ngưỡng của bọn họ để đánh bại bọn họ. Đối với Ma tộc, việc sử dụng sử thi sáng thế để xé nát tấm khiên đức tin sùng đạo của những Thánh kỵ sĩ và mục sư đó, đồng thời để linh hồn họ khóc lóc, run rẩy và sa đoạ trước hiện thực đen tối, đơn giản là trò giải trí thú vị và đáng thưởng thức nhất.

“Mọi người trên thế giới đều cho rằng những kẻ bị Thần bỏ rơi đều mang nặng tội lỗi. Ý nghĩ của họ không thể thay đổi trong thời gian ngắn và ta cũng không muốn thay đổi điều đó. Tuy nhiên, vì trong sử thi sáng thế có nội dung như vậy, tại sao chúng ta không thể thay đổi cách tiếp cận của mình? Vì họ đang gánh nặng tội lỗi, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu tội lỗi của họ được loại bỏ sao? Chỉ cần tội lỗi của họ được loại bỏ thì những kẻ bị Thần bỏ rơi này có thể sống cuộc sống như những người bình thường...... Dù đây chỉ là mong ước tốt đẹp hay thành hiện thực thì chỉ cần chúng ta có mục tiêu như vậy là đủ với chúng ta vào lúc này.”

"Ngài nói đúng, chàng trai trẻ. Nhưng Giáo hội Thánh đường cũng có những khó khăn của Giáo Hội, ngài nên hiểu rằng chúng ta vốn đã chật vật rồi......"

Nghe vậy, Howard đành phải lên tiếng. Những gì Jain nói quả thực là đúng và ông không thấy có gì sai. Nhưng ông vẫn không hiểu, hắn muốn Giáo hội Thánh đường giúp làm cái gì?

“Ta không yêu cầu Giáo hội Thánh đường chấp nhận những kẻ bị Thần bỏ rơi này.”

Jain xua tay xua tan sự nghi ngờ của Howard, rồi hắn nói.

"Thật ra, ta có một ý tưởng, thưa ngài Giám mục Howard. Ta hy vọng rằng Giáo hội Thánh đường có thể cung cấp cho chúng ta những kẻ bị Thần bỏ rơi."

"Cái gì?!"

Nghe được câu này, Howard đột nhiên sửng sốt. Đây là ý gì? Giáo hội Thánh đường cung cấp cho họ những kẻ bị Thần bỏ rơi? Sao có thể như thế được? Họ không tự sản xuất những thứ này mà?

“Như ngài thấy, nếu chúng ta tự mình ra mặt, bên ngoài sẽ có rất nhiều nghi ngờ về chúng ta. Tuy ta không quan tâm đến ý kiến của những tên quê mùa đó, nhưng ta không muốn gây thêm rắc rối. Do đó ta hy vọng có thể đạt được thỏa thuận hợp tác đôi bên cùng có lợi với Giáo hội Thánh đường. Giáo hội Thánh đường sẽ tuyển dụng và thu thập những kẻ bị Thần bỏ rơi, sau đó chuyển họ cho chúng tôi. Về lý do, như chúng ta đã nói ở trên, đó là để tẩy sạch tội lỗi của những kẻ bị Thần bỏ rơi và tạo ra một tương lai tươi sáng cho họ. Bằng cách này, chúng ta vẫn có thể cho phép những kẻ bị Thần bỏ rơi sống sót trong thế giới khắc nghiệt này, và chúng ta sẽ không cần phải lo lắng về những lời đồn thổi ngu ngốc và thiếu hiểu biết của mọi người."

“Ừm………”

Nghe xong lời này, Howard cúi đầu bắt đầu suy nghĩ. Thành thật mà nói, bản thân điều này không phải là một vấn đề lớn và nếu thực hiện đúng cách thì đó có thể là một tin tốt. Làm thế nào để đối phó với những kẻ bị Thần bỏ rơi luôn là vấn đề nan giải trong Giáo hội Thánh đường, bởi vì đôi khi những gia tộc sinh ra những kẻ bị Thần bỏ rơi sẽ bí mật để lại con cái của họ cho Giáo hội và nhờ Giáo hội chăm sóc. Mà Giáo hội đối với những rắc rối như thế này có thể nói là thu nhận cũng không được, mà không thu nhận cũng không xong. Đây dù sao cũng không phải là Trái Đất, nơi ngươi có thể vừa trút giận lên cậu bé dưới thân vừa vẽ dấu thánh giá trên ngực để cầu xin sự tha thứ của Chúa. Các vị thần trên lục địa Krynn là có thật. Nếu họ cho rằng ngươi đã vi phạm lời thề Thần Thánh, như vậy người liền xong đời.

Chỉ có điều……………

"Đương nhiên, cân nhắc đến đây không phải là chuyện dễ dàng đối với Giáo hội Thánh đường, để bày tỏ lòng biết ơn, cá nhân ta sẵn sàng tặng 300,000 đồng vàng cho giáo hội coi như tín đồ quyên góp."

"Đề nghị của ngài Jain rất có ý nghĩa."

Nghe vậy, Howard mỉm cười gật đầu rồi đứng dậy.

"Ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."

Truyện Chữ Hay