Chương : Một nhà họ Trịnh (Ngoại truyện )
Gia tộc họ Trịnh mấy đời đọc sách, ai nấy đều có học vấn làm quan to, xa thì không nói, chỉ nói đến ông nội Trịnh. Thời còn trẻ, ông nội Trịnh vừa phong lưu vừa tuấn tú, hơn nữa lại là người có học, năm đó tuổi còn trẻ đã nổi danh khắp bốn phương tám hướng, không biết đã làm bao nhiêu thiếu nữ động lòng. Có một lần ông đến Phúc Đán diễn thuyết, nghe nói tình hình lúc đó "người quây kín mười dặm, giọt nước cũng không lọt". Trong số những học sinh nghe ông nội Trịnh diễn thuyết, có con gái của Tư lệnh, nhìn thấy ông nội Trịnh lịch sự nho nhã liền ngưỡng mộ không thôi, sau đó về nhà không thiết ăn uống, ngủ nghỉ cũng không yên, không được mấy ngày liền tương tư đến bệnh. Bố của bà, con gái bảo bối của Tư lệnh, biết con gái thích tên "mặt trắng" kia, không nói tiếng nào, cử đám binh lính khát máu cấp dưới trói người mang đến, Tư lệnh cũng dễ nói chuyện, để khẩu súng lục lên bàn: Cậu có hai lựa chọn, một là kết hôn với con gái tôi, hai là cùng con gái tôi kết hôn, cậu chọn đi!
Ông nội Trịnh: ...
Ông nội Trịnh cũng là người từng trải sự đời, lúc đó bình tĩnh sửa lại cổ áo: Vậy thì mời tiểu thư ra gặp mặt. Lúc đó ông nội Trịnh nghĩ trộm cướp không nói lí lẽ, nhưng con gái Tư lệnh là người có học, cũng không thể đồng ý với hôn nhân ép buộc, liền có "suy nghĩ xuống tay" với vị tiểu thư kia, kết quả dáng vẻ của bà nội Trịnh lại khác hoàn toàn với ông bố thổ phỉ của bà, khí chất dịu dàng nho nhã, dáng vẻ trong sáng động lòng, ông nội Trịnh vừa thấy, tim liền "thịch thịch thịch" đập loạn...
Thế là hai người bắt đầu "tự do yêu đương", một cuộc hôn nhân mĩ mãn. Sau khi kết hôn, bà nội Trịnh sinh được một trai một gái, khi đó, ngài Tư lệnh cha vợ của ông nội Trịnh lắc mình một cái, trở thành "chiến sĩ đi đầu" bảo vệ đất nước, trong thời đại hỗn loạn ấy, lúc đó dựa vào uy danh lẫy lừng của mình để bảo vệ con rể thân là "Lão Cửu thối"
Lão Cửu thối là cách gọi phiến diện để gọi thành phần tri thức trong thời kì Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc.
Thế lực của nhà họ Trịnh cũng vì thế được bảo vệ rất tốt. Mà con trai của ông nội Trịnh, cũng là bố của Trịnh Quảng Quảng, hoàn toàn kế thừa những phẩm chất tốt đẹp của cha mẹ, lớn lên tuấn tú không nói, học vấn càng đạt đến đỉnh cao, quan trọng chính là không đờ đẫn như "người có học" khác, luôn đối đãi người vật rất đúng mực, hoàn toàn khiến người ta sáng mắt, sáng rồi lại không nỡ chuyển dịch tầm mắt đi chỗ khác, năm đó thiếu chút nữa cửa lớn nhà họ Trịnh đã bị người ta đạp đổ. Nhưng có một ông Tư lệnh cấp trên – một Tư lệnh rất có thế lực, đương nhiên, lúc đó đã không gọi là Tư lệnh nữa rồi, nhưng bản chất vẫn không thay đổi – chặn mọi người lại, thành công biến con trai ưu tú nhà họ Trịnh trở thành con rể, mà con gái nhà họ Trịnh cũng gả cho một Tư lệnh giỏi giang có năng lực, sau đó con trai con gái của con gái nhà họ Trịnh cũng được gả cho đối tượng có bối cảnh tương tự, tính toán một hồi, bối cảnh sau lưng nhà họ Trịnh hoàn toàn không thể coi thường, đây cũng là nguyên nhân dù có nhiều người cảm thấy Trịnh Quảng Quảng kiêu ngạo, nhưng trước giờ cũng không ai dám động vào cô. Sau lưng người ta có núi cao dựa vào, động vào cô khác nào tìm cái chết?
May mà nhà họ Trịnh tuy có thế lực hùng hậu, tính cách trai gái đủ quái dị, nhưng rốt cuộc không nuôi dưỡng ra kẻ ngông cuồng nào. Một đám người tuy quá quắt, chua ngoa, ngay cả người trong nhà cũng phải nhịn hai phần, nhưng vẫn kế thừa gia phong, trong lòng ông nội Trịnh vô cùng hài lòng, ngoài...
Hiện thực tàn khốc, Trịnh Quảng Quảng không thể gả đi.
Theo lí mà nói, "Nữ đế không lo không gả nổi", nhưng, cũng Nữ đế cũng phải tình nguyện mới gả được.
Mấy năm đầu, mẹ Trịnh còn càu nhàu mấy câu, kết quả Trịnh Quảng Quảng đáp lại: Muốn gả, mẹ đi mà gả!
Mẹ Trịnh: ...
Mẹ Trịnh muốn đập chết cô.
Mẹ Trịnh không nói được con gái, thế là để chồng xuất trận, kết quả đằng ấy đoán xem Trịnh Quảng Quảng nói gì?
Trịnh Quảng Quảng nói: Bố, bố là đàn ông, còn bà tám thế à...
Khiến bố Trịnh sặc sụa... sau đó bố Trịnh nói với mẹ Trịnh: Sau này tôi không thèm quản nó nữa. Con gái nói mình bà tám, làm sao có thể chịu nổi đả kích này?
Mà quá trình này, thậm chí quá trình gượng ép cũng không có, Trịnh Quảng Quảng trực tiếp quá quắt khiến người nhà họ Trịnh sâu sắc hiểu được đạo lí: Trừ khi Trịnh Quảng Quảng lọt mắt, nếu không cả đời này cũng không hi vọng cô có thể kết hôn. Nhưng trong mắt Trịnh Quảng Quảng, hoặc nói đúng hơn là đôi mắt xoi mói kia có thể nhìn trúng ai, sẽ nhìn trúng ai? Mà dù thế, dù có làm một trăm giả thiết, cho dù Quảng Quảng nhìn lọt mắt, cũng không thấy được người có thể chịu được tính cách của cô.
Người nhà họ Trịnh bày tỏ: Ôi, khó quá!
Năm đó đón Tết, mẹ Trịnh vẫn chưa chết tâm âm thầm chuẩn bị tìm mấy chàng trai trẻ tuổi sáng sủa cho con gái, Trịnh Quảng Quảng gọi điện thoại về nhà: Mẹ, con muốn dẫn bạn về nhà.
Mẹ Trịnh: Ôi, ôi, được được! Quay người vui vẻ nói với người trong nhà, "Quảng Quảng nói sẽ dẫn bạn về nhà đón Tết! Tôi thấy..." Bà làm ra biểu cảm "mọi người hiểu mà", trước giờ Trịnh Quảng Quảng rất ít bạn, có thể dẫn về nhà càng hiếm thấy, nếu dẫn về nhà đón Tết, có nghĩa là... người trên thế giới này đều hiểu!
Bố Trịnh tương đối lí trí, cảm thấy không có khả năng, cho nên vô cùng chấn động với chuyện này, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra có gì không đúng, thế là trong lúc mẹ Trịnh còn đang cùng người khác nghi hoặc, Trịnh Quảng Quảng về nhà, dẫn theo "một cô gái"!
Mẹ Trịnh: ...
Trái tim mẹ Trịnh tan nát. Tự mình nghĩ nhiều, tình đơn phương, hóa ra là cảm giác thế này.
Mẹ Trịnh tuy tan nát nhưng vẫn mạnh mẽ lấy lại tinh tần, bày ra dáng vẻ nhiệt tình, phong thái chủ nhà tiếp đãi khách, bà hỏi Trịnh Quảng Quảng: "Quảng Quảng, đây là học sinh của con à?"
"Bạn ạ. Uyển Uyển."
Trịnh Quảng Quảng gọn gàng khiến mẹ Trịnh buồn bã, đứa trẻ này rốt cuộc giống ai, không giống bố con bé chút nào, cũng không có một xu quan hệ nào với bà, chắc chắn là đồ không đáng tiền!
"Con quen được người bạn nhỏ tuổi này ở đâu thế?" Mẹ Trịnh rất nghi ngờ. Đứa trẻ kia vừa nhìn là biết người đơn thuần lương thiện, so với người hô mưa gọi gió quá quắt chua ngoa như Trịnh Quảng Quảng, hoàn toàn không thể so sánh, làm thế nào kết bạn được? Không thể nào!
"Ồ, nhặt được ạ."
Mẹ Trịnh: ...
Mẹ Trịnh không tìm được manh mối từ Trịnh Quảng Quảng liền muốn xuống tay với Oa Oa, nhưng nhìn mặt mũi đáng thương của Oa Oa, mẹ Trịnh nói chuyện cũng không dám nói to, sợ dọa tới người ta, liền hỏi: Uyển Uyển, sao cháu lại quen biết với Quảng Quảng nhà chúng ta?
"Cháu bị người ta đuổi giết, giáo sư Trịnh cứu cháu ạ."
Mẹ Trịnh: ...
Mẹ Trịnh đột nhiên hỗn loạn trong gió, đây rốt cuộc là tình tiết gì chứ?
Mẹ Trịnh không hỏi nổi nữa, đuổi giết, nghe ra cũng không đơn giản, đúng không?
Mẹ Trịnh lại lẩm bẩm: Cô gái này rốt cuộc có thân phận thế nào?
Trịnh Quảng Quảng qua quýt cho xong chuyện, "Bạn ạ!"
Mẹ Trịnh: ...
Mẹ Trịnh không nhịn được đi hỏi Oa Oa: Tại sao cháu lại bị người ta đuổi giết?
Oa Oa: Có lẽ là vì tranh đoạt lợi ích ạ!
Mẹ Trịnh: ...
Me Trịnh nói với bố Trịnh: Tôi không muốn hỏi chúng nữa, mệt, không chịu nổi.
Mẹ Trịnh cũng rất theo trào lưu, ngày ngày lướt mạng, hoàn toàn thông hiểu "ngôn ngữ thịnh hành nhất", hơn nữa đến cả bố Trịnh học cao hiểu rộng cũng có lúc dở khóc dở cười biểu thị: Không biết bà đang nói gì.
Thời tiết phương bắc lạnh lẽo, cơ thể Oa Oa lại lạnh, tuy trong nhà họ Trịnh bật máy sưởi vô cùng ấm áp, nhưng Oa Oa vẫn thường bị lạnh, nửa đêm tỉnh giấc, sau đó cũng không ngủ được nữa. Mẹ Trịnh đương nhiên không biết có chuyện gì, có một lần, bà nghe người làm trong nhà nhắc tới: Cô chủ (Trịnh Quảng Quảng) nửa đêm lấy nước nóng cho cô Chương ngâm chân, khiến mẹ Trịnh hoảng hốt, lại hỏi han người làm đến tường tận, quay về nói với chồng: Xảy ra sự bất thường tất có quỷ quái, Quảng Quảng không bình thường!
Mẹ Trịnh không có ý nói Trịnh Quảng Quảng biến thái, ẩn ý của bà là: Quảng Quảng sao có thể ân cần đến thế, nhưng không ngờ bản thân một câu đoán trúng, vô tình phát hiện chân tướng. Lúc đó mẹ Trịnh vừa ngưỡng mộ vừa đố kị: Em gái nó, bà đây còn chưa được hưởng thụ loại phục vụ này!
Mẹ Trịnh chua xót nói với Trịnh Quảng Quảng: Con tốt với cô bé kia nhỉ!
Trịnh Quảng Quảng không chút bẽn lẽn gật đầu, "Đúng thế. Con cũng cảm thấy như thế."
Mẹ Trịnh: ...
Mẹ Trịnh muốn phỉ nhổ cũng bất lực. Lần nữa khẳng định: Trịnh Quảng Quảng chắc chắn không phải do bà sinh, nhất định không đáng mấy đồng. Không sai, nhất định là như thế, nếu không không thể lần nào cũng làm bà nghẹn họng không nói thành lời như thế.
Năm thứ hai, Quảng Quảng lại dẫn cô bé kia về, mẹ Trịnh cảm thấy có chút khác thường, nhưng Oa Oa làm phân tán lực chú ý của bà:
Trịnh Quảng Quảng là đứa trẻ trưởng thành sớm, từ nhỏ đã có năng lực tự xử lí mạnh mẽ, trước giờ mẹ Trịnh chưa từng chải tóc trang điểm, nắm tay đi dạo phố hay mặc đồ mẹ con với cô...
Oa Oa rất ngoan ngoan đáng yêu, vốn đã xinh đẹp, qua một năm được bồi bổ, dáng vẻ yếu ớt trắng bệch năm ngoái đã biến mất, mặt mũi hồng hào, nhìn mà thèm khát, trang điểm lên giống như thiên thần, dẫn ra ngoài chơi thật là hãnh diện...
Mẹ Trịnh cảm nhận được cảm giác thoả mãn nuôi con gái đến dị thường từ trên người Oa Oa.
Loại cảm giác thoả mãn này khiến bà bỏ qua những chuyện dị thường khác.
Năm thứ ba, năm thứ tư...
Mẹ Trịnh âm thầm thừa nhận.
Mẹ Trịnh còn sợ chồng nghĩ không thông, an ủi bố Trịnh: Tóm lại Quảng Quảng đã không gả đi được...
Bố Trịnh: ...
Bố Trịnh tỏ ý, tôi chẳng nghĩ gì cả, bà nghĩ nhiều rồi!