Chương : Hạnh phúc đến sắp bay lên
Trịnh Bác Luân vẫn ở biệt thự kia, chỉ là chuyển phòng làm việc từ tầng một lên tầng ba, trợ lí từ hai người cũng tăng thành năm người, từ ngoài cửa đi vào dường như không có chỗ để đặt chân, một đống tài liệu sách vở, hồ sơ, băng đĩa chất đến gần trần nhà khiến người ta tê liệt da đầu, chỗ này không đóng cửa trộm cũng không thèm đến, sợ vào rồi bị vùi chết bên trong. Trịnh Bác Luân nhìn thấy Chu Tú Mẫn, đôi mắt hắn giống như phát sáng nhiệt tình đến kì dị, tuy hắn nghiêm khắc, độc ác, xoi mói cùng một loạt những "căn bệnh Trịnh Thị" khiến người ta ghét bỏ, nhưng hình tượng trước giờ luôn nghiêm túc, hình tượng này phát triển theo hướng "anh trai lợi hại". Chu Tú Mẫn nhìn thấy hắn râu ria luộm thuộm, một bên đi dép tông, một bên đi giày da, đã gần như rũ sạch hình tượng, lại thêm ống quần tây bên trái còn xắn lên mấy xắn giống như đi làm ruộng, mùi cơ thể bốc ra lan tỏa khắp nơi khi hắn đi tới, Chu Tú Mẫn mạnh mẽ lùi sau vài bước, Trịnh Bác Luân còn mừng rỡ muốn cho cô ấy một cái ôm tỏ ý chào mừng, bị Chu Tú Mẫn nghiêm khắc ngăn cản...
"Tiến sĩ, mấy ngày rồi thầy chưa tắm?" Chu Tú Mẫn quay đầu bịt mũi không chút khách khí hỏi ra vấn đề thực tế, Trịnh Bác Luân cũng không cảm thấy cô ấy vô lễ, làm bộ "đơn thuần" khiến người ta muốn nôn khan, nhún nhún vai, "Chưa bao lâu, mới có một tuần mà thôi."
Mà thôi? Chu Tú Mẫn cảm thấy đầu óc choáng váng kịch liệt, không phải là ngạt thở, mà là lượng công việc quá lớn khiến cô ấy hoảng hốt, Trịnh Bác Luân cũng coi như có tính sạch sẽ – cô ấy đoán, trước đây lượng công việc có lớn cỡ nào hắn cũng sẽ tắm rửa thay quần áo hàng ngày, cũng ra dáng con người, bây giờ một tuần chưa tắm rửa – vậy rốt cuộc bận tới mức nào? Bây giờ cô ấy nói không còn kịp không?
"Em đừng lo." Trịnh Bác Luân dường như nhìn thấu tâm tư cô ấy, nghiêm túc mở miệng, "Thật ra công việc cũng không nhiều, chỉ là mẹ tôi giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi, tôi phải làm thế này để dọa cô ấy. Phụ nữ phiền phức lắm!"
Chu Tú Mẫn rất muốn phỉ nhổ: Nhổ, thầy giống như đang thảo luận đến sống chết diệt vong bằng cái giọng điệu này, liệu thật sự ổn chứ? Nhổ, em cũng là phụ nữ được chứ? Nhưng cô ấy không nói bất cứ điều gì, trong đầu ngược lại lại vang vọng: Nhổ... nhổ... nhổ, thầy làm như mình là Hoàng tử bị giam giữ sao? Còn phải hòa thân? Con gái nhà người ta mà biết được sẽ rơi lệ biết không?
Hòa thân: Giảng hoà và kết thân gia (gả con cho nhau).
Chu Tú Mẫn khen hắn: "Cách hay!"
Trịnh Bác Luân lộ ra vẻ đắc ý như đứa trẻ: "Đương nhiên, tôi nghĩ rất lâu mới nghĩ ra đấy."
Chu Tú Mẫn: ... Đại Trịnh, IQ của thầy thật không có vấn đề gì chứ? Một đống học vị Tiến sĩ rốt cuộc từ đâu đến thế?
Cô ấy lại khen: "Quả thật quá được đi ấy!" Cô gái kia cuối cùng cũng có thể thoát khỏi "biển lửa" rồi!
Trịnh Bác Luân lộ ra hàm răng trắng bóc mỉm cười, sau đó lại nhiệt tình hỏi: "Nghe nói cái người mặt trắng kia quay về rồi à? Em có thể gọi em ấy cùng đến không? Gần đây có chút vội, có mấy hạng mục phải nghiên cứu cùng lúc, tôi lại không chia được mình. Ồ, nói sao nhỉ? Tôi có thể trả nhiều tiền cho hai đứa."
Vừa nãy thầy mới nói "thật ra công việc cũng không nhiều", bây giờ lại nói cái này thật sự là ổn sao? Hơn nữa, cái gì gọi là "mặt trắng"? Thầy không biết dùng từ hay hơn sao? "Phân thân!" Trong đầu Chu Tú Mẫn vừa phỉ nhổ, vừa không ảnh hưởng đến cô ấy trả lời vấn đề của hắn.
"Ồ, đúng rồi, là cái từ này."
"Tiến sĩ trăm công nghìn việc còn có thể dành thời gian quan tâm tới tình hình thế giới, thật không dễ gì." Chu Tú Mẫn nhịn không được châm biếm, ai biết Trịnh Bác Luân lại thản nhiên gật đầu như thật, "Đúng thế, không dễ gì! Chứng minh tôi rất có tình cảm với các em."
Chu Tú Mẫn: ... Thầy thắng rồi!
"Tiến sĩ, thầy đáp ứng giáo sư cái gì thế?" Chu Tú Mẫn không nhịn được hiếu kì. Rất quan tâm.
"Ồ! Em ấy muốn mấy tài liệu bí mật nội bộ. Tôi nói nếu em ấy tìm được mấy người đến giúp đỡ tôi, tôi sẽ nghĩ cách lấy cho em ấy."
Chu Tú Mẫn: Đoán chừng cô ấy tự mình mỡ dâng miệng mèo rồi. Chu Tú Mẫn thở dài, "Chu Sa bận lắm, cậu ấy phải làm rất nhiều đề tài với giáo sư của cậu ấy, không phân thân được. Không đến được." Chu Tú Mẫn mặt không biến sắc nói dối. Cho dù là nói dối, năm bốn cũng rất bận, được chưa?
Buổi chiều, Chu Sa "phải làm rất nhiều đề tài, không phân thân được, không đến được" cũng đến rồi.
Chu Tú Mẫn: ...
Chu Tú Mẫn tắc thở, "Sao cậu lại đến đây?"
"Giáo sư Trịnh nói cậu đang ở đây, bảo mình có thời gian thì đến giúp cậu!"
Chu Tú Mẫn: ...
Chu Tú Mẫn không muốn nói gì nữa. Trịnh quá quắt, rõ ràng đây là cạm bẫy, cô ấy chính là "mồi nhử" dùng để câu Chu Sa ngốc nghếch! Chu Tú Mẫn liền biết không có chuyện tốt nào mà dễ dàng như thế. Việc "mua bán" của cô Trịnh chính là mua một tặng một.
Chu Sa đến rồi, cải thiện tình hình ăn uống cùng công việc của Trịnh Bác Luân và đám trợ lí của hắn – loạn thế này, nhưng lại loạn thành "chuyên nghiệp, học thuật", dì quét dọn cũng không dám động. Bởi vì Chu Tú Mẫn cố chấp – cô ấy tranh cãi với Trịnh Bác Luân, ép xuống ý định muốn Chu Sa "làm việc" – không chịu cho Chu Sa làm "việc nặng", cho nên Chu Sa chỉ phụ trách sắp xếp tài liệu, ghi chép công việc đơn giản nhẹ nhàng, thời gian còn lại liền phụ trách dọn dẹp đống hỗn độn trong phòng và nấu cơm. Cách cô làm việc, đặc biệt là hạng mục cuối cùng, khiến Trịnh Bác Luân và trợ lí nước ngoài của hắn cùng nhất trí, vị trợ lí da đen còn làm mặt ngưỡng mộ nói với Chu Tú Mẫn: "Chu, bạn gái cậu không những xinh đẹp, còn rất thông minh, hơn nữa biết nấu ăn, thật là một kì tích không thể tin nổi." Bọn hắn đều biết hai người là một cặp, cho nên nói chuyện cũng rất thẳng thắn. Tuy Chu Tú Mẫn ghét bỏ hành vi ăn cơm không rửa bát của bọn hắn, nhưng cũng vẫn rất hưởng thụ những lời hay ý đẹp này.
Chu Sa vì còn phải đi học – đương nhiên, nếu thật sự quá bận cô có thể trốn tiết, tóm lại "khả năng" của cô đã vượt xa rất nhiều, trường học (giáo sư) đã không có yêu cầu gì với cô – cho nên thời gian ở biệt thự cũng không dài, Chu Tú Mẫn cũng triệt để bị cuốn vào công việc. Sau khi bận rộn cô ấy mới biết, Trịnh Bác Luân, kẻ có năng lực này đồng thời tiếp nhận mấy hạng mục nghiên cứu từ mấy tập đoàn, có hạng mục đã tiến hành đến bước quan trọng cuối cùng, cũng có hạng mục mới bắt đầu. Chu Tú Mẫn thật bội phục hắn, con gái nhà ai mà gả cho hắn thì thật đen đủi.
Đến cuối tháng, tất cả mọi người được nghỉ nữa ngày, chuyên tâm xem náo nhiệt: Mẹ Trịnh – một quý bà cao quý, dẫn theo một cô gái xinh đẹp như tiên hạ phàm, người đẹp còn e ấp ngại ngùng, hai người vui vẻ đẩy cửa bước vào, kết quả... kết quả còn chưa vào cửa đã tức giận bỏ đi. Mẹ Trịnh ra thông điệp cho Trịnh Bác Luân: Cho con một tuần sắp xếp sửa sang thành hình người cho mẹ, nếu không mẹ gọi người đập bỏ chỗ này!
Dũng mãnh!
Cuối cùng Chu Tú Mẫn biết cô Trịnh giống ai rồi, giống mẹ Trịnh!
Chu Tú Mẫn bắt đầu vui sướng trên đau khổ của người khác, nghĩ nếu mẹ Trịnh biết cô Trịnh cùng một cô gái yêu đương... nghĩ đến cảnh tượng náo nhiệt ấy thật là vui vẻ! Chu Tú Mẫn ôm ấp trái tim phục thù bắt đầu chờ mong, kết quả, chưa đợi được đến ngày đó, ngày hôm sau cô ấy đờ đẫn: Trên đường về nhà, cô ấy nhìn thấy mẹ Trịnh, hôm qua còn tức tối hung hăng, hôm nay đã biến thành bà mẹ dịu dàng hiền từ, thắm thiết dẫn Oa Oa dạo phố chọn quần áo...
Thiếu chút nữa Chu Tú Mẫn cho rằng mình hoa mắt.
Chu Tú Mẫn không nhịn được hỏi giáo viên của mình: "Mẹ cô biết chuyện của hai người không ạ?"
Cô Trịnh rất bình tĩnh: "Biết chứ."
Chu Tú Mẫn không bình tĩnh nổi, cô ấy thật sự muốn được giáo sư của mình chỉ bảo, làm thế nào được như thế, cái này không khoa học!
Cô Trịnh thản nhiên giải thích điều "không khoa học" này: "Bọn họ cảm thấy tôi không gả đi được..."
Còn chưa nói hết câu nhưng Chu Tú Mẫn đã hiểu toàn bộ: Bọn họ cảm thấy tôi không gả đi được, có người tình nguyện ở bên tôi, bọn họ "mong mỏi" còn không được, sao có thể náo loạn?
Chu Tú Mẫn: ...
Chu Tú Mẫn quỳ rạp. Cuối cùng cô ấy cũng biết bản thân tại sao lại bại dưới tay Đại Trịnh, Tiểu Trịnh rồi, bọn họ quả thật rớt hết liêm sỉ rồi!
Chu Tú Mẫn sâu sắc cảm nhận: Mình vẫn thiếu sót lắm!
Công việc của Trịnh Bác Luân hoàn thành trước nửa tháng. Trịnh Bác Luân hỏi Chu Tú Mẫn: Susan và Karda muốn về nhà, rất lâu rồi bọn họ chưa về nhà. Em có muốn làm trợ lí cùng đi dự hội nghị với tôi không?
Chu Tú Mẫn biết cô Trịnh đã đánh tiếng với hắn, cũng không đơn giản là vì trợ lí của hắn thật sự muốn về nhà. Gật đầu, "Đương nhiên ạ!" Đừng nói đây cơ hội tốt để tăng cường tri thức, mà chỉ nghĩ đến nửa tháng nghỉ phép nhất định phải nói "yes". Cô ấy đã định xong ngày đăng kí kết hôn rồi.
Bọn họ hẹn ngày tháng và sắp xếp chi tiết rồi tản đi. Trịnh Bác Luân ngủ bù. Chu Tú Mẫn về nhà.
Ra khỏi biệt thự đã là tám giờ tối. Trên trời đầy sao, tỏa sáng khắp bầu trời đêm, rực rỡ động lòng người, Chu Tú Mẫn cảm khái thở phào một cái, cuối cùng cũng kết thúc. Bây giờ cô ấy rất muốn về nhà tắm một cái, ngủ một giấc.
Chu Tú Mẫn gọi điện thoại cho Chu Sa, "Đang làm gì thế?" Cô ấy chậm rãi lái xe khỏi biệt thự, đeo tai nghe gọi điện thoại.
"Ở nhà giáo sư. Cậu hoàn thành công việc rồi à?" Giọng nói dịu dàng của Chu Sa truyền tới, mang theo nụ cười khẽ, giống như cơn gió đêm từ cửa sổ thổi tới, dễ chịu, ấm áp.
"Ừm!"
"Vậy nhanh về nhà tắm rửa rồi ngủ đi!"
"Mình cũng nghĩ như thế. Lúc nào thì cậu về?" Sau khi Chu Tú Mẫn đi làm, nhà riêng của cô ấy cũng không cho thuê nữa, ba phòng ngủ một phòng khách chỉ có một mình cô ấy, một phòng ngủ biến thành phòng đọc sách, bây giờ một phòng cho Chu Sa, nhưng thật ra chỉ bịp bợm đề phòng mẹ Chu, thật ra ở nhà hai người luôn ngủ cùng nhau.
Chu Sa cười không đáp. "Tú Mẫn, mình chuẩn bị quà cho cậu. Nhưng mình lại sợ cậu không thích. Không biết cậu có thích không nữa."
Chu Tú Mẫn cười tươi, "Không đâu. Là gì thế?"
"Đợi lát nữa cậu sẽ biết."
"Nói đi!" Chu Tú Mẫn cười càng sâu, còn học được quanh co?
"Cậu mau về nhà đi. Mình phải nói chuyện với giáo sư."
"Được rồi!"
Cúp điện thoại, trên đường về Chu Tú Mẫn nghĩ tới chuyện ngày mai chuẩn bị hôn lễ, Chu Sa không hiểu cái gì, mọi việc đều cần cô ấy ra tay. Còn có, chọn váy cưới... nhưng, chuyện này ngày mai rồi tính tiếp, hôm nay quá mệt rồi. Về đến nhà, cô ấy chạy thẳng vào phòng, chuẩn bị đi tắm rồi nằm, không ăn cơm nữa, tóm lại đợi Chu Sa về sẽ đút cơm cho cô ấy. Nhưng nhìn thấy một chiếc hộp vuông màu trắng rất lớn đặt trên giường. Chu Tú Mẫn nghĩ đến "quà", có chút kì quái, có chút buồn cười mở ra, cái gì chứ, chiếc hộp lớn thế này? Mở hộp ra nhìn thấy thứ đồ bên trong, thiếu chút nữa cô ấy hét lên: Một chiếc váy cưới xinh đẹp trắng tinh được đặt trong hộp, bên trên chiếc váy còn có một tờ giấy màu xanh nhạt, bên trên tờ giấy viết bốn chữ thanh tú trang nhã:
Tặng cho Tú Mẫn!
Cô ấy nuốt nước bọt, trong đầu nghĩ tới điệu bộ ấp a ấp úng của Chu Sa trong điện thoại: Mình lại sợ cậu không thích. Không biết cậu có thích không nữa – chắc chắn là dáng vẻ ngốc nghếch thấp thỏm lại không khống chế được vẻ vui mừng – nghĩ tới đây, Chu Tú Mẫn vô thức che miệng cười lên, cô ấy không lập tức gọi điện thoại cho Chu Sa bảo với cô rằng mình rất thích. Có lúc, nói ra lại không biểu đạt được hết ý. Cô ấy gửi tin nhắn cho Chu Sa:
Mình hạnh phúc đến sắp bay lên rồi!