Mahiru đây.
Chưa tạch nha các bạn.
Hứa sẽ chăm uwu.
------------------------------
Masatsugu cùng mọi người trở về Cao Trung Rinzai trước buổi trưa.
Chính xác hơn là kí túc xá của trường, vì Công chúa Shiori và Hatsune đều là học sinh nội trú.
Sau khi đỗ xe cá nhân của công chúa tại chỗ đỗ xe dành cho nhân viên, Masatsugu cùng Hatsune hộ giá hai bên Shiori trên đường tiến về khu kí túc.
Khác với hôm qua, Shiori lại không dẫn đầu.
Trong khuôn viên trường, cô đã định giữ cái vẻ ngoài của một “cô công chúa cao quý và đức hạnh.”
“….Taisei?” Matsasugu ngờ ngợ khi nhìn thấy bóng dáng Okonogi Taisei đang đứng trước khu kí túc xá nam.
E ngại vì sự hiện diện của Công chúa, Taisei ra hiệu bằng cái vẫy tay, ý như muốn nói chuyện riêng với Masatsugu.
Vì sống ở thành phố, nên Taisei không phải là học sinh nội trú. Nhưng do thiết quân luật đang được ban bố trên toàn thành phố, nên các cơ sỏ giáo dục hiện tại cơ bản đều đã tạm dừng các hoạt động. Nên Masatsugu không hiểu tại sao cậu ta lại có mặt ở đây.
“Thưa Điện hạ, cho phép thần có vài lời muốn nói với bạn mình?
Masatsugu liếc nhìn Taisei một cái trước khi hỏi ý kiến của Công chúa.
“Ta không phiền đâu…. Nhưng, ta cũng muốn gặp cậu ấy để biết được phản ứng của nhà trường cũng như là của các học sinh ra sao,” Shiori đáp.
Khi Masatsugu dẫn Hatsune và Công chúa theo mình, Taisei chào đón những vị khách VIP với vẻ bối rối rối trong khi nhìn Matsasugu như thể đang chất vấn cậu “Chuyện này là sao đây hả??”
Không hề bận tâm, Masatsugu cất tiếng hỏi, “Chuyện gì vậy, Taisei? Chả phải cậu muốn nói gì với tớ ư?”
“À, đúng. Vì tình hình hiện giờ, rất khó để nắm bắt được thông tin ngoài kia. Và lúc đó tớ tự hỏi mình rằng ‘có lẽ Masatsugu-kun sẽ có vài thông tin chính xác đây vì cậu ta là hậu cần của công chúa kia mà?”
“Chỉ vì thế thôi mà cậu cất công tới tận kí túc xá ư?”
“Ya, tớ đạp xe đến đây mà. Là một thành viên của Hội học sinh, tớ cũng tò mò một chút về tình hình của các học sinh nội trú, xem rằng họ có đang làm quá lên hay không. Sau khi quan sát qua khu kí túc nam, thì có vẻ chỗ đó đang khá hỗn loạn.
Chỉ khi đó Masatsugu mới nhớ ra cậu bạn tốt của mình là Phó chủ tịch của hội học sinh.
Taisei có một khuôn mặt khá điển trai nhưng lại không nổi bật cho lắm. Cậu ta thở dài, “Do nhiễu loạn tâm linh bởi các hoạt động quân sự, nên hiện giờ ta không thể bắt được sóng vô tuyến hay là radio. Nhưng đôi khi cũng nhận được một số hình ảnh và âm thanh. Dựa vào những mảnh thông tin rời rạc đó, mọi người đang đưa ra tất cả các suy đoán để có thể nắm bắt tình hình hiện giờ-hoặc đúng hơn là tưởng tượng ra nó vậy.”
Qua những gì mà Masatsugu được nghe kể, đã từng có một công ti phát triển và sản xuất điện thoại bỏ túi.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của sóng tâm linh lại trở thành một trong những cản trở cho sự áp dụng rộng rãi của thiết bị này…
Sóng tâm linh bao gồm năng lượng ý thức sản sinh từ Linh Thú, Tinh Linh và các Chevalier. Tóm gọn lại là sử dụng thao tâm thức với mục đích gây ra sự can thiệp phá hoại sóng điện từ bằng những đợt sóng tâm linh được gọi là nhiễu loạn tâm linh.
Theo như một truyền thuyết đô thị thì nếu sử dụng lò vi sóng ngay gần một Chevalier sẽ khiến chúng phát nổ.
Mười năm trước, khi Chúa tể Caesar chỉ huy một ngàn Legion để đối đầu với quân đội đồn trú của Mĩ tại Nhật Bản, đã gây ra nhiễu trường điện từ trên phạm vi toàn nước Nhật.
Cho đến giờ, loài người vẫn chưa tìm ra cách tạo ra sóng điện từ đủ sức để chống lại những luồn sóng tâm linh mạnh mẽ ấy.
“Hơn nữa, trong số những học sinh đến từ ngoại ô hay là các tỉnh khác, có những người đang lên kế hoạch trở về nhà bằng xe đạp nhờ vào những đường nhánh vẫn chưa bị chặn.”
“Thì chúng ta đâu thể cấm họ làm điều đó đâu….”
“Thì đúng thật, nhưng là “quân đội” đấy…..Có thể sẽ không phải là Đế Quốc Anh mà là lực lượng tới từ Lãnh địa Kinai, đúng không? Không phải là một cuộc xâm lược của ngoại bang mà là một cuộc nổi loạn nhằm lật đổ chính quyền ư ?”
Vào bảy giờ tối hôm qua, Lãnh địa Kinai đã đưa ra thông cáo.
Cuộc họp báo được tổ trước trước khi nhiễu loạn tâm linh xảy ra nên có thể theo dõi qua các kênh tin tức của thành phố Suruga. Luôn luôn bám sát các vấn đề thời sự, Taisei đã không bỏ qua thông tin này.
Ngay khi Masatsugu định trả lời những câu hỏi của cậu bạn thân, quý cô mà anh đang phục vụ lại lên tiếng trước tiên.
Nở một nụ cười thanh lịch, cô công chúa đưa ra một lời đề nghị.
“Vậy là, giờ cũng đã sắp trưa rồi… Sao chúng ta không tập hợp những học sinh có mặt ở đây để cùng nhau dùng bữa trưa nhỉ? Mình vẫn cứ đau đáu trong lòng vì chưa thể chào hỏi mọi người một cách chính thức từ khi chuyển đến ngôi trường này. Hatsune, em hãy giúp chuẩn bị những gì cần thiết cho cuộc gặp mặt nhé.”
“Vâng, thưa Công chúa.”
Một giờ sau, bữa trưa gia đình đã sẵn sàng.
Có tổng cộng gần bảy mươi học sinh nam và nữ đang sống tại kí túc xá. Địa điểm được chọn để tổ chức chính là căng tin trường, vì đây là nơi duy nhất có thể chứa được từng ấy người như vậy. Ngoài ra, Shiori cũng đã sử dụng loa phát thanh trong trường để mời các học sinh khác cùng các nhân viên trong trường cùng tới dùng bữa với họ.
Vì thời gian chuẩn bị khá là gấp gáp, nên những món ăn được phục vụ không có gì là đặc biệt mấy.
Không chỉ thế,việc họ có thể thu thập được đủ gạo và trà để phục vụ cho tất cả mọi người là
nhờ vào tài năng lãnh đạo của vị công chúa-người đã đề xuất ý tưởng này.
“Các bạn nữ của ơi, liệu các bạn có thể cùng mình vào bếp được không? Còn các quý ông đây nữa, liệu có thể nhận việc dọn bàn ghế cho buổi tiệc được không. À đúng rồi, các thành viên Hội học sinh có thể làm ơn đến phòng phát thanh……”
Chỉ đạo của cô được truyền đạt thông qua Hatsune, Masatsugu và Taisei và mọi người cùng nhau thực hiện nó.
Shiori biết được vị trí của Taisei trong Hội học sinh, nên từ đó đã nhờ vả các thành viên trong Hội học sinh thông qua vị phó chủ tịch của họ (chính ra là nó giống với ra lệnh hơn là nhờ vả người khác)
Ngoài ra công chúa còn đến căng tin cùng làm cơm nắm với các bạn nữ khác.
Mặc dù không quá khéo tay ở mấy chuyện bếp núc như thế này, nhưng với một người mang thân phận quý tộc như Shiori đây, thì đám con gái cũng đã nhanh chóng kết thân với cô.
Khi bữa ăn tập thể bắt đầu, cô cúi chào tất cả mọi người.
“Xin chào tất cả mọi người đã có mặt ở đây hôm nay. Hiện giờ, Suruga đang phải đối mặt với một tình thế rất khó khăn.”
“Quân đội Đế Quốc Anh cùng với lực lượng của Lãnh địa Kinai đã thành lập Liên Minh Duy Tân, với mưu đồ nổi loạn và chống lại vương quyền. Đây là một sự thật không thể chối cãi.”
“Tuy nhiên, nếu cứ hoảng loạn và lo lắng quá mức như này thì chỉ khiến cho tình huống ngày càng tồi tệ hơn cho chính các bạn.”
“Hiến chương Hiệp Sĩ nghiêm cấm việc các lực lượng vũ trang tấn công, cướp bóc hoặc cố ý làm hại thường dân và các khu dân cư của họ. Thỏa thuận này, do Đại đế Karl của Liên Minh Hiệp Sĩ đứng đầu, và nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ Chúa tể Ceasar và Nữ Hoàng Victoria II của xứ England, sau đó trở thành một trong những bộ quy tắc giao chiến quốc tế.”
“Vậy có nghĩa là, chúng ta đang được bảo vệ bởi các điều luật trong hiến chương.”
“Rất có thể các cuộc tấn công tiếp theo sẽ nhắm vào Trấn Phủ Suruga, vì vậy việc tự ý rời khỏi thành phố-nơi được bảo vệ bởi Hiến chương Hiệp Sĩ- sẽ là lựa chọn nguy hiểm nhất.”
Cô công chúa giải thích cho mọi người về tình hình hiện tại, và tiện thể cảnh báo các học sinh khác khỏi những hành động liều lĩnh có thể xảy ra.
Rồi cô mỉm cười, nói bằng giọng nửa thật nửa đùa, “Mình đã nghỉ học ở Rome giữa chừng và rồi được chuyển tới ngôi trường này….Và giờ đã đến được Suruga đây, mình thực sự mong muốn được đến lớp đầy đủ, cho đến ngày mà mình tốt nghiệp. Nên mong rằng từ nay mọi người hãy chiếu cố cho mình nhé?”
Những lời nói vô tư của cô làm tan biến đi hết những lo âu và bồn chồn trong lòng mọi người, đem đến tiếng cười tới với sảnh căng tin đây.
Sau khi kết thúc bài phát biểu của mình, Shiori không ngồi yên vị một chỗ, mà nhanh chân rảo bước xung quanh để trò chuyên với các học sinh khác. Khi được hỏi về tình hình hiện tại, cô luôn giải thích cho họ dễ hiểu nhất có thể. Vì thế mà xung quanh cô không bao giờ ngớt đi những nụ cười trên môi.
Khi mà bữa ăn chuẩn bị kết thúc, Taisei nói chuyện với Masatsugu, “Thật tuyệt vời làm sao. Chỉ cần một buổi tụ họp như này, Điện Hạ đã trở thành ‘Công chúa của khu kí túc học sinh’ rồi đấy, thậm chí giờ còn đáng tin cậy hơn là các giáo viên với lại thành viên Hội học sinh tụi tớ đấy. Cứ như vậy, thì chưa đầy một tháng nữa thôi là cổ có thể thống trị cái ngôi trường này đấy.
KTX Huệ Tây Đen được sắp xếp dành riêng cho Công chúa.
Là một tòa nhà hai tầng được xây với khung thép. Trong đó bao gồm đại sảnh, phòng ăn, phòng sinh hoạt chung, thư phòng, vân vân ở tầng một và có vài phòng đơn cho các học sinh nội trú ở tầng hai. Phong cách bài trí cũng không khác mấy so với kí túc của nam và nữ là mấy.
Tuy nhiên, kí túc xá Huệ Tây Đen lại mang cho ta cảm giác sang trọng và sạch sẽ hơn.
Nhờ công cuộc tu sửa đã hoàn thành, mà tất cả các tấm giấy dán tường đều đã được thay mới. Chỗ nội thất sang trọng mới được chuyển vào cũng khiến cho nơi này thêm vẻ tao nhã.
Chỉ phần trang trí nội thất thôi đã đem lại cái cảm giác của “phong cách Rokumeikan.”
Sau bữa ăn tập thể, Masatsugu, Shiori cùng với Hatsune đi đến phòng sinh hoạt chung tại Huệ Tây Đen. Tại đó có ba chiếc sofa cỡ lớn được xếp xung quanh một chiếc bàn nhỏ được chạm khắc từ ngà voi.
Vì là quý cô quyền lực ở đây, Shiori ngồi ung dung trên chiếc sofa. Còn Masatsugu thì đứng nghiêm trang, bắt đầu báo cáo lại tất cả sự việc cho công chúa, “…..Và đó là những gì mà bạn thân của thần đã nói.”
“Chiếm lấy thế giới này, thật vậy ư? Cậu bạn đó dùng từ buồn cười thật đấy.”
Masatsugu thuật lại những gì mà Taisei đã nói, khiến cho Shiori không khỏi bật cười.
Không giống như “nụ cười một các ngoan ngoãn dành cho những người ở ngoài kia” mà cô mang suốt bữa ăn trưa, nụ cười giờ đây đã có chút mỉa mai, tỏa ra một thứ ý chí mạnh mẽ và sự tinh tường.
“Mà, cậu ấy cũng đoán đúng một phần đấy chứ. Ta phải trở thành người có ảnh hướng lớn nhất trong ngôi trường này và toàn bộ Suruga. Nếu không, toàn bộ kế hoạch mà ta đã vạch ra cho tương lai sẽ bị ảnh hưởng….Để dành được quyền thống trị tuyệt đối thì trước tiên phải nắm trong tay Suruga rồi tiếp đến là tỉnh Shizuoka, Tokaido, sau đó là miền Đông và miền Tây Nhật Bản.”
“…Gì chứ?”
Shiori đã nói vài lời mà không thể tin rằng lại đến từ một cô công chúa được nuông chiều.
Trong lúc Masatsugu đang đứng đơ ra tại chỗ, Hatsune phản ứng một cách thích thú, “Anh phải nhớ điều này cho kĩ vào, Onii-sama, công chúa của chúng ta đang có một kế hoạch đầy tham vọng. Trước tiên , người sẽ tạo dựng danh tiếng cho mình trước rồi sau đó là dạy cho phe phái của Nữ Hoàng một bài học vì đã chèn ép mẹ con người. Trong tương lai, người sẽ kẻ chủ mưu điều khiển toàn bộ nước Nhật từ trong bóng tối.
“….Hả?”
“Nói đơn giản thì, công chúa của chúng ta sẽ thâu tóm Nhật Bản. Chúng ta cùng Gia tộc Tachibana sẽ là những thuộc hạ và gián điệp tận trung với ngài để đạt được mục tiêu đó.”
Những tiết lộ của Hatsune đúng là sửng sốt, nhưng ta đều có thể nhận ra điều đó không hề vô lý chút nào.
Mối quan hệ thân thiết của Công chúa Fujinomiya Shiori với Gia tộc Tachibana chắc cũng không khác mấy so với tình keo sơn giữa ‘một vị tướng thời Chiến Quốc và một gia tộc ninja bí ẩn’ là bao.
Kể cả những người giúp việc tại Huệ Tây Đen đều là những người phụ nữ có tuổi tới từ Gia tộc Tachibana.
Mà, cuối cùng thì Hatsune cũng chịu thay bộ kimono với hakama của mình và thay vào đó là bộ đồng phục của trường. Nhìn cô ăn mặc như vậy làm Masatsugu nhận ra một điều.
Phải chăng Hatsune hay mặc hakama như thế là do nhận thức rằng bản thân là cận vệ của chủ nhân cô ấy.
Đương nhiên, nếu mặc một chiếc hakama thì có thể di chuyển dễ dàng hơn là một chiếc váy. Nhưng hiện giờ chúng tôi đã ở trong kí túc xá rồi, nên khả năng Công chúa bị tấn công là khá thấp, có lẽ vì vậy mà Hatsune đã thay sang bộ đồng phục.
“….Em mà lại chú ý đến từng chi tiết như vậy, anh cũng khá bất ngờ đấy.”
“Onii-sama, anh có thể làm ơn đừng bỗng dưng đưa ra những nhận xét thô lỗ như vậy được không?”
“À, xin lỗi. Đợt kiểm tra giữa kì cũng sắp tới rồi và anh chắc em là loại sẽ mượn tập để chép bài của các bạn rồi vượt qua kì kiểm tra bằng cách nhồi nhét hết chỗ kiến thức đó vào đầu cho đến tận phút cuối cùng.”
“Tại sao anh biết chiến thuật đó của em chứ!?”
Với cái tình hình hỗn loạn như hiện nay, thì có ai bình thường mà còn tâm trí để nghĩ rằng kỳ kiểm tra giữa kì lại sắp diễn ra cơ chứ.
Nhưng, giờ đây Masatsugu hướng mắt về phía Shiori như muốn hỏi điều gì.
“Giờ thần đã hiểu được ý định của Điện Hạ. Nhưng, tại sao lại là thần? Mặc dù là một phần của Gia tộc Tachibana, nhưng chúng ta chỉ mới quen biết nhau được có vài ngày.”
Không lâu trước đó, Masatsugu vẫn chỉ là một học sinh bình thường, thậm chí còn không biết chút gì về những bí mật của gia tộc mình.
Ngoài ra, cậu còn bị mất trí nhớ. Vì vậy sẽ là một quyết định tồi nếu thân cận của Công chúa lại là một người mà tính cách và ý định vẫn còn chưa rõ.
Shiori trả lời, “Quả là như vậy, có rất nhiều điều mà em cần phải bàn bạc với anh, Masatsugu-sama, cả về việc đó nữa. Xin hãy đi cùng với em.”
“Được rồi. Nhưng mà……giống như là một cuộc họp bí mật ư?”
“Không phải, đây là một cuộc hẹn chỉ có hai ta mà thôi,” lời đáp của Công chúa thật sự bất ngờ nhưng lại trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt nghiêm túc của cổ.
Vì vậy, Masatsugu và Shiori quyết định gặp nhau như đã hẹn trước.
Địa điểm được lựa chọn là một cửa hàng tiện lợi gần kí túc xá ba mươi phút sau đó. Đây là chuỗi cửa hàng có mặt khắp Suruga, nhưng họ lại không hoạt động 24/7.
Masatsugu đến sớm trước giờ hẹn năm phút. Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên ngay bên cạnh anh.
“Đã để anh phải đợi lâu.”
Không nằm ngoài dự đoán, khi cậu quay lại thì người đang đứng đó là Công chúa. Dường như cô ấy chỉ vừa mới đến.
Thay vì mặc một chiếc áo blouse kết hợp với váy như thường ngày, hôm nay Shiori lại chọn cho mình một chiếc váy liền thân cùng đôi tất chân đen tuyền trông rất hợp với đôi bốt cao đến gối. Ngoài ra cô còn đeo thêm một cặp kính nữa.
Có lẽ là do nó mà trông cô còn tri thức hơn thường ngày.
“Đây không giống là cải trang cho lắm……Chỉ là một chút chuẩn bị để tránh thu hút sự chú ý thôi.”
“Thứ lỗi cho thần, nhưng thần nghĩ như thế là chưa đủ. Điện Hạ trước kia đã từng xuất hiện trên truyền hình và cũng đã nhiều người dân thấy mặt người. Đấy là còn chưa kể để những người sinh hoạt ở trong khuôn viên trường.”
Shiori quả là một mĩ nhân cùng với mái tóc bạch kim hiếm thấy có thể thu hút mọi ánh nhìn.
Chỉ cần cô xuất hiện thôi thì sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý. Nhưng, Shiori mỉm cười, như thế nó chả là gì cả rồi đáp, “Anh không phải lo lắng đâu, chỉ cần em còn làm như này……”
Ngay lúc đó, Matsasugu cảm thấy có chút bất thường. Cậu thoáng nghe thấy một tiếng rít phát ra từ xung quanh Công chúa.
“Nếu em sử dụng năng lực tâm linh để ngụy trang hình ảnh của bản thân, thì sẽ không bị phát hiện một cách dễ dàng đâu. Những người chỉ mới thấy Fujinomiya Shiori trên tivi thì sẽ không nhận ra được đâu.”
“Năng lực tâm linh ư……Vậy đây là thao tâm thức sao?”
“Chính xác. Phương pháp này sẽ không có tác dụng với những người đã quen thuộc với em, hoặc là anh và Hatsune…… Các Thập Tự Quân tấn công chúng ta hôm qua đã che giấu bản thân khi đáp xuống cũng sử dụng cùng loại phương pháp này.”
“Ra là vậy. Có vẻ như suy nghĩ của thần quá là nông cạn rồi.”
Đúng như vậy, nếu quan sát Shiori một cách kĩ càng, thì dường như khuôn mặt cô ấy có hơi chút mờ ảo.
Masatsugu tạ lỗi sau khi hiểu hết được mọi chuyện. Khi nói chuyện với Công chúa, cậu luôn ăn nói một cách giản dị, dè dặt, cũng như giữ một “thái độ kính trọng như đang đối mặt với một bậc thầy võ thuật.”
Cậu trò chuyện cùng Công chúa, hoàn toàn nhận thức được việc sử dụng những lời lẽ hoa mĩ rất là khó khăn với bản thân.
Tuy nhiên, Shiori bỗng dưng hỏi cậu một câu, “Masatsugu-sama, liệu em có thể đưa cho anh một mệnh lệnh không?”
“Theo ý người.”
“Xin đừng nói chuyện một cách cứng nhắc như vậy. Cứ trò chuyện với em như lúc mà anh nói chuyện với Hatsune vậy.”
Mệnh lệnh bất ngờ này làm cho Masatsugu sững sờ một lúc.
“Nhưng như thế là quá phạm thượng………”
“Em đã nói rồi……đây là một mệnh lệnh, phải không? Nếu mà từ chối thi hành mệnh lệnh thì còn vô lễ hơn nữa đấy.”
Shiori mỉm cười một cách tinh nghịch.
Cô Công chúa này hay trêu đùa người khác để mua vui cho bản thân. Masatsugu đã nhận ra điều này từ ngày hôm qua rồi, nên cậu cũng không bất ngờ cho lắm, nhưng vẫn đắn đo không biết phải ứng xử như nào.
“Có phải anh nhất định không nghe theo mệnh lệnh của em ư?”
“Vâng.”
“Như vậy thì, chi ít thì hãy đừng kêu em là ‘Điện Hạ” nữa. Em cũng đã nói vậy với Hatsune rồi, rằng em rất ghét bị đối xử với thái độ cứng nhắc như vậy.”
“Đã hiểu. Vậy thì thần sẽ gọi người bằng ‘Công chúa’ vậy.”
“Anh cứ thoải mái xưng hô đi.”
Masatsugu trầm ngâm một hồi lâu. Vì Công chúa đã đặc cách lựa chọn Hatsune là hầu nữ của mình, nếu vậy thì cứ ứng xử tự nhiên nhất có lẽ sẽ hợp với cô ấy hơn. Mọi người xung quanh cậu đã quá quen với cách hành xử xuề xòa ấy, nên cậu cũng quyết định sẽ thả lỏng bớt để bộc lộ khía cạnh này trong tính cách của bản thân mình.
“Công chúa, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu đây?”
“Chả phải em đã nói đây là một cuộc hẹn rồi hay sao, Matsasugu-sama, anh có thể làm chủ và quyết định lộ trình cho cả hai ta mà, đúng không?”
“Đó quả là một trách nhiệm nặng nề, tôi xin được từ chối yêu cầu này.”
“Thật là.”
Giọng điệu của Masatsugu đã thay đổi một chút. Shiori cũng vì thế mà nở một nụ cười mãn nguyện.
“Nếu đã vậy thì em có ý kiến này, xin hãy đi theo em.”
Masatsugu rảo bước bên cạnh Shiori, nhưng bỗng một suy nghĩ vụt qua trong tâm trí cậu.
Thành phố của họ đang bị áp đặt các hạn chế vì thiết quân luật, nhưng những bước đi của cô vẫn luôn tràn đầy năng lượng và sự tự tin. Có vẻ tâm trạng cô ấy đang rất tốt nhỉ.
Những gì Shiori nói tiếp theo đã xác nhận linh cảm của cậu là đúng.
“Dẫu cho tình hình hiện tại có ra sao, em vẫn đang cảm thấy rất hạnh phúc.”
“….Tại sao vậy?”
“Từ trước đến nay, em đã luôn phải che giấu đi tính cách cũng như là khả năng đặc biệt đó của mình, để sống dưới thân phận là một công chúa vô hại. Nhưng ngay khi đánh động đến hoàng cung dù chỉ một chút, em đã rơi vào tầm ngắm của họ, để rồi bị chối bỏ và bị đưa đến Rome để làm con tin.”
Giọng điệu của Công chúa giờ đây như đã được nhẹ nhõm đi phần nào.
“Nhưng, sau khi tốn rất nhiều năm để chuẩn bị cho kế hoạch lần này. Cũng đã đến lúc em phải hoàn tất việc chuẩn bị để rồi phản công. Suruga sẽ là bàn đạp đầu tiên để mở rộng tầm ảnh hưởng của bản thân. Do đó, em không thể giả vờ ngoan ngoãn như lúc trước mà phải cố gắng bằng trí thông minh và khả năng của mình….. Thẳng thắn mà nói, chuyện này thật là thú vị.”
Hai người họ tán gẫu trong khi bước đi trên con đường nơi nông thôn. Chỗ này cũng cách chân núi Kunoi không là bao, và cũng khá gần với vùng cao nguyên.
Loa phóng thanh trong thành phố phát một bản tin ngắn.
‘Xin chào mọi người, có vài thứ mà tôi cần phải thông báo ngay bây giờ--‘
Bản tin được phát sóng bởi chính quyền thành phố thông qua một phát thanh viên nữ. Do ảnh hưởng của sóng tâm linh đối với sóng truyền hình và radio, nên đây là cách hiệu quả nhất để truyền đạt thông tin đến mọi người.
Nội dung của thông báo lần này không có gì khác so với những gì mà Shiori phát biểu tại bữa trưa tập thể vừa rồi.
Tuy nhiên, những lời nói của Công chúa lại có sức lay động lòng người, chắc là do hào quang của một nhà lãnh đạo ẩn trong hình hài của một công chúa.
“Nhiễu loạn tâm linh còn tiếp tục ư……Có nghĩa là lực lượng của Đế Quốc Anh vẫn đang can thiệp từ bên ngoài Suruga.”
Shiori suy luận ra điều đó từ bản tin được phát sóng lúc nãy.
“Có thể quân đội Anh đang có ý định tiếp tục cuộc tấn công từ hôm qua.”
“…Như vậy thì, họ vẫn muốn tiếp tục chinh phạt Trấn Phủ Suruga ư?”
“Phải, Đế Quốc Anh và lãnh địa Kinai định sử dụng tỉnh Shizuoka như là căn cứ chiến lược nhằm thôn tính toàn bộ Hakone.”
Phân tích hoàn toàn chính xác đến từ Shiori cho thấy cô có chút kiến thức về quân lược.
“Tấn công từ các Trấn Phủ nằm trong địa phận tỉnh Shizuoka, trong khi được cung cấp một lượng dồi dào ngoại chất từ Thủy Linh Điện. Đó là lợi thế mà họ muốn bảo toàn. Trong trường hợp đó, họ sẽ phải chiếm được Trấn Phủ Fuji đầu tiên, vì nằm ngay sát với Hakone, trước khi chinh phục được Suruga và Nagahama lân cận với Fuji để tránh trường hợp bị tấn công từ đằng sau.”
Công chúa Shiori dường như đang chơi một trò chơi chiến thuật vậy.
Khuôn mặt đeo kính của cô trông rất thông thái, một phong cách phù hợp hơn với cái vai diễn phục tùng và dễ bảo kia. Đó là ấn tượng của Masatsugu qua những biểu cảm của cô.
“Công chúa, tôi không hiểu gì hết về thứ tồn tại là Legion kia. Mặc dù bằng cách nào đó tôi đã có thể thực hiện được vào ngày hôm qua. Phải chăng legatus legionis…”
Trong khi khắc ghi vẻ đẹp của Công chúa vào trong tâm trí mình, Masatsugu nói với cô.
“……có liên quan đến các Legion đúng không?”
“Đúng rồi…..em hẹn ngài ra đây là để giải thích về vấn đề đó. Xin thứ lỗi, Masatsugu-sama. Em sẽ chú ý hơn vào trọng tâm của buổi hẹn hôm nay.”
“…?”
Masatsugu bối rối, không biết tại sao Công chúa lại đang cúi đầu để xin lỗi mình.
Với lại, tại sao một vị công chúa lại phải nài nỉ mời vệ sĩ của nàng để cùng đi đâu đó trong một buổi “hẹn hò” chứ? Trong khi đó, Shiori ngước nhìn Masatsugu---Trong đôi mắt đó có chút đượm buồn.
“Masatsugu-sama, anh vẫn chưa nhớ ra gì cả, đúng không?
“Nhớ ra gì cơ ạ?”
“Anh vẫn không nhớ ra em ư. Chúng ta đã một lần gặp nhau, từ rất lâu về trước.”
Masatsugu giật bắn người. Vậy là cậu đã từng gặp Công chúa từ trước rồi ư. Nếu một chuyện quan trọng như này thực sự đã từng xảy ra, thì chắc phải là trước khi cậu bị mất trí nhớ. Nhưng, cậu không thể nhớ ra bất cứ thứ gì.”
“Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc trò chuyện sau khi vào trong. Đây là nơi em muốn đưa anh tới.”
Hai người họ vẫn tiếp tục nói chuyện trong lúc bước đi.
Vào lúc đó, Công chúa dừng lại trước một rừng tre nằm ở chân ngọn núi.
Nếu nhìn kĩ hơn thì có thể thấy một lối đi nhỏ nằm lọt thỏm trong những bụi tre. Masatsugu theo chân Shiori tiến sâu vào trong cho đến khi nhìn thấy một ngôi nhà gỗ tĩnh kiểu Nhật giữa khu rừng bình lặng.
Một công trình nhỏ nhắn nhưng tao nhã.