Hự...!
Cậu binh nhất đang làm hướng dẫn viên đây đột nhiên ôm bụng rồi rên rỉ một cách đau đớn.
Hatsune nhìn thẳng vào mắt cậu ấy rồi tỏ vẻ lo lắng
"Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?"
"Bụng tôi tự nhiên—A... Ugrhhhhh!"
"Tôi sẽ đi lấy cho anh ít thuốc! Ừm, tôi có nên đến tiệm thuốc hay bệnh viện nào đó trong lúc này không ?"
"Xin thứ lỗi cho tôi một lát."
Người lính bất hạnh đó bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi và phóng nhanh ra khỏi phòng. Bỏ lại đôi thanh thiếu niên nhà Tachibana, Masatsugu và Hatsune ngồi nhìn anh ấy rời đi.
Họ hiện tại đang ngồi ở phòng trà của Trấn Phủ, một không gian rộng lớn cùng với rất nhiều ánh sáng tự nhiên.
Bên trong có rất nhiều máy bán hàng tự động phục vụ đồ uống và thuốc lá, cùng với một vài chiếc bàn tròn dành cho khách . Đã được một ngày trôi qua kể từ khi Legion của Đế quốc Anh tấn công.
Công chúa Shiori lại đến thăm Trấn Phủ Suruga, nhưng lần này là để gặp mặt vị Chevalier -Akigase Rikka.
Là tùy tùng của cô ấy, đương nhiên Masatsugu và Hatsune cũng đang có mặt tại đây, nhưng không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi chờ tại đây cho đến khi cuộc họp kết thúc. Nên một vị sĩ quan tử tế đã cử người đưa họ đi tham quan một vòng xung quanh Trấn Phủ.
...Đương nhiên, ngày kế tiếp sau cuộc tấn công của Thập Tự Quân, thiết quân luật đã được áp đặt trên phạm vi toàn thành phố.
Trong tình cảnh hỗn loạn như này, một cuộc viếng thăm của hai vị khách xa lạ sẽ chẳng khác nào là một rắc rối cả, vì vậy vị sĩ quan phải cử người để giám sát họ dưới danh nghĩa là một "hướng dẫn viên".
Tuy nhiên, Masatsugu và Hatsune đã được giao nhiệm vụ bí mật, yêu cầu hai người phải thoát khỏi sự giám sát của họ.
Ngay khi vừa đặt chân đến phòng trà, Hatsune đã nhanh chóng mua hai cốc cà phê từ một máy bán hàng tự động gần đó, vui vẻ đưa một cốc cho anh lính như là lời cảm ơn vì đã dẫn họ đi tham quan. Trong cốc cà phê đó, cô đã bí mật cho vào một viên thuốc màu đen. Nhận lấy cốc cà phê, anh lính cảm ơn rồi uống nó cùng rồi nở một nụ cười, mà không biết rằng mình đã bị đánh thuốc.
Có vẻ, sự dễ thương của Hatsune cùng với bộ đồ truyền thống hiếm thấy ở Nhật Bản ngày nay lại xuất hiện trong một khu quân sự như này đã làm cho anh ta mất cảnh giác rồi.
"Anh thấy thế nào, Onii-sama? Mỹ nhân kế của em đã thành công rồi!"
"Vậy đó là kế hoạch của em à..."
Những đường cong tuyệt mĩ của Hatsune không thể bị che giấu mặt dù đã khoác lên mình bộ kimono đó. Cô ưỡn ngực một cách tự hào.
Masatsugu không dùng cà phê. Uống một ngụm nước, cậu hỏi Hatsune, "Em cho anh ta uống thuốc nhuận tràng, có phải không?"
"Một thứ tương tự như vậy, loại thuốc gia truyền của nhà Tachibana. Chỉ một viên thôi là đủ để khiến anh ta trở thành vệ thần nhà xí, hoàn toàn không thể rời đi trước hai tiếng đồng hồ."
"Cái thứ thuốc gia truyền này nghe không ninja một chút nào."
"Đúng là vậy thật. Gia tộc Tachibana là chủ nhân của một đội quân ninja đã qua bao nhiêu thời kì."
"Giống như là Hattori Hanzou á? Gia tộc ta có nhiều bí mật nhỉ!"
Hatsune kể về lịch sử của gia tộc Tachibana, khiến cho Masatsugu phải có những nhận xét sâu sắc.
Hattori Hanzou Masanari, chư hầu của Tokugawa Ieyasu, không chỉ được biết đến là vị tướng tàn nhẫn với biệt danh "Yari no Hanzō" mà còn là một đại nhẫn giả. Đây cũng là một truyền thuyết khá nổi tiếng.
"Thực ra, đã từng có một Chevalier của nhà Tachibana cách đây hai thế hệ."
"Nhưng hiện tại gia tộc Tachibana chúng ta lại không có chút danh tiếng nào."
"Đáng tiếc thay, danh hiệu của một Chevalier không được truyền lại cho từng thế hệ. Tuy nhiên, gia tộc chúng ta vẫn đang nắm giữ Uy Danh, nên bất cứ ai có đủ khả năng kế thừa nó đều có thể trở thành một Chevalier."
Hatsune bĩu môi, và cũng đôi phần khó chịu về việc đó.
"Em nghe rằng Uy Danh này thuộc cấp bậc rất cao. Nếu ai đó thất bại trong nghi lễ kế thừa nó thì kết cục đang chờ họ là cái chết. Vì thế nghi lễ này bị cấm trừ khi có trường hợp khẩn cấp."
"Xin lỗi, mấy cái Uy Danh với nghi lễ gì đó mà em vừa nói ấy, anh không hiếu mấy cái đó là gì hết."
"Vậy à, em xin lỗi. À ừm cái Uy Danh này là danh hiệu đã được nhiều người biết đến dành cho những người với lòng dũng cảm. Những người thừa kế danh hiệu đó sẽ trở thành Chevalier và mang trong mình khả năng triệu hồi Legion."
Masatsugu ngả người về trước, chăm chú lắng nghe những lời giải thích của Hatsune, cùng vì cái người đã ra lệnh cho những Legion-Kamuy, chiến đấu ngày hôm qua chính là Masatsugu.
"Đa phần trong số chúng đều được đặt tên theo huy chương. Như với Quân đội Đế Quốc, cái tên phổ biến nhất là huân chương Zuihou, hay còn gọi là huân chương Thụy Bảo. Nhưng thi thoảng cũng xuất hiện một số Uy Danh khác nhau. Một Chevalier xứng đáng được thừa kế một danh hiệu cao quý sẽ nhận được một sức mạnh phi thường !"
"Ra là vậy."
"Tuy nhiên, để thừa kế những danh hiệu đó thực sự là một thử thách khó khăn
. Nếu một người không đủ điều kiện tham gia vào nghi thức kế thừa đó, kết cục sẽ là cái chết ngay tức khắc."
"Còn với những người đã đủ điều kiện thì sao?"
"Nó khá mơ hồ, nhưng với một người mạnh ngang cả một đội quân hay những thứ khác kiểu vậy thì chắc sẽ ổn thôi."
"|Sức mạnh quân sự| ư..... vậy có lẽ chỉ mỗi khả năng chiến đấu vượt trội là không đi?"
"Hmm, ngoài khả năng về võ thuật ra, anh cũng phải thông thạo về chiến thuật quân sự, biết cách khơi dậy tinh thần cho binh sĩ, trở nên bất bại trên chiến trường, vân vân. Đó là tất cả những khía cạnh về |sức mạnh quân sự|.'"
Hatsune ngừng lời giải thích rồi lườm về phía Masatsugu.
"Ngày hôm qua, Onii-sama, khi mà anh thể hiện cái sức mạnh phi thường đó, em đã tưởng rằng anh đã thừa kế một phần nào đó Uy Danh đang được giữ gìn bởi gia tộc Tachibana."
"Xin lỗi, nhưng anh lại không nhớ ra gì cả," Masatsugu trả lời và hỏi tiếp, "Vậy có nhiều người đối đầu với Legion như anh... chỉ bằng xương bằng thịt không?"
"Em chưa bao giờ thấy ai trong gia tộc đã làm được điều này trước kia. Nói đúng hơn, thì anh chắc chắn đã bẹp dí rồi. Nhưng tuy nhiên....."
Hatsune vỗ tay, đôi mắt sáng lấp lánh và nói với tôi :"Em mới vừa nhắc đến là 'những người nắm giữ Uy Danh cấp cao' sẽ có trong mình sức mạnh phi thường, đúng chứ? Vì đây chỉ là lời đồn đại mà em nghe được ở hoàng cung, cho nên cũng sẽ có một số ít những trường hợp như vậy."
"May thay đã từng có những trường hợp như này..."
"Chúng ta sẽ nói thêm về vấn đề này khi khác. Dù sao đi nữa, Onii-sama, giờ anh không còn là một người bình thường nữa rồi... Đúng rồi, đến lúc em phải đi hoàn thành cho xong nhiệm vụ mà công chúa đã giao đây."
Hatsune đứng dậy khỏi chỗ ngồi, làm lay chuyển chiếc ghế ống. [note31542]
Người em họ xa của Masatsugu rời đi nhanh chóng, vẫn vui vẻ và hướng ngoại. Cậu cũng đứng dậy để đi tản bộ một lúc để giết thời gian trong khi chủ nhân và Hatsune đang giải quyết một số công việc.
Trong lúc đi dao, Masatsugu suy nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm qua
Thức tỉnh sức mạnh phi thường từ sâu trong mình, cậu đã giữ được cái mạng cho bản thân cũng như là cho công chúa.
Khi đó, dòng máu nóng chảy khắp cơ thể và tâm trí cậu. Thật tự nhiên, cậu đã hiểu được nguồn gốc của Legion, cách điều khiển chúng và sử dụng ngay vào lúc đó.
Ngay khi Thập Tự Quân đã bị tiêu diệt, công chúa đã hỏi, 'Masatsugu-sama... cậu cuối cùng đã thức tỉnh rồi ư?'
'Một Legatus Legionis—Một Chevalier đích thực.'
Masatsugu không thể trả lời, vì đơn giản cậu đang quá rối bời.
Sau trận chiến chớp nhoáng đó, cái cảm giác sôi sục bỗng nhiên biến mất. Cùng lúc, cậu cũng không còn nhớ cách điều khiển các Legion.
Cuối cùng, Masatsugu không cách có thể nào trả lời được câu hỏi của Shiori.
Nhưng suy cho cùng, cụm từ "Legatus Legionis" vẫn để lại một dấu ấn sâu sắc trong tâm trí cậu.
Khi Masatsugu hỏi Shiori về ý nghĩa của nó, cô ấy chỉ mỉm cười. Cậu cho rằng nụ cười đó chỉ để giấu đi sự thất vọng trong lòng cổ.
'Người nắm giữ cả một quân đoàn—Đó là một từ ngữ La mã cổ chỉ người đứng đầu một đội quân.'
Legatus Legionis. Masatsugu suy ngẫm về cụm từ ấy.
"Công chúa! Thần đã làm như những gì mà người dặn!"
Họ đang trên đường trở về Trấn Phủ Suruga.
Vì Trấn Phủ nằm ở vùng núi phía đông của thành phố, vì vậy việc đi lại thì chỉ có thể sử dụng ô tô. Và đương nhiên, họ đang lái xe quay về.
Công chúa đang ngồi trên một chiếc xe sang trọng màu đen cùng với tài xế là Hatsune
Độ tuổi để cấp bằng lái xe hợp pháp là 16. Masatsugu cũng đã lấy bằng vào năm ngoái. Tuy nhiên, có vẻ người họ hàng xa của cậu đây lại điêu luyện về khoản lái xe hơn là cậu.
Trong khi biểu diễn những khúc cua đẹp mắt trên cung đường đồi núi, Hatsune nói với công chúa, "Thật là quá nhiều rắc rối luôn đó người biết không~? Diễn một vở kịch trước mặt họ nè, dùng chìa khóa ẩn, nhờ vào sự giúp đỡ của quý ông Tachibana này đây để đột nhập được vào nơi đó...... Vì vậy sẽ mất rất nhiều thời gian để thần báo cáo chi tiết mọi thứ trong nhiệm vụ lần này—"
"Làm tốt lắm, Ta sẽ lại phải nhờ cậy em vào lần tới vậy ."
"Hức. Công chúa, người thật quá lạnh nhạt mà, thần chỉ muốn nói nhiệm vụ lần này thật sự khó nhằn với thần thôi mà... Cái tính cách tàn bạo này không hề hợp với một công chúa chút nào, nên ít nhất hãy để thần được khoe mẽ một chút đi."
"Fufufufu, em có biết rằng, khoe khoang về những chiến công của mình chỉ là thú vui của người già không vậy.♪"
Shiori đang ngồi thư thái một mình trên khoang ghế sau rộng rãi.
Masatsugu thì ngồi trên ghế lái phụ, tay giữ thành quả mà Hatsune đã nhọc công dành được. Đó là một miếng gỗ rộng như một tờ giấy A3, cùng với những dòng chữ Kanji và tiếng Phạn được viết như thư pháp. Masatsugu chỉ có thể đọc được bốn từ đầu tiên là "triệu hồi vị thần tối thượng" cùng với bức vẽ một sinh vật giống chó ở bên dưới chúng.
Đây không chỉ là một chiếc bùa hộ mệnh của linh thú được tạo nên bởi kỹ thuật thao tâm mà còn là một vật phẩm quân sự cấp cao.
Và hôm nay, Hatsune đã "mượn" một thứ kiểu như vậy từ trong hầm chứa của Trấn Phủ.
"Hatsune, lái một vòng quanh thành phố trước khi trở về kí túc xá nhé"
"Đã rõ."
Hatsune làm theo chỉ dẫn của công chúa và bẻ lái.
Chiếc xe đi qua những khu dân cư, con phố của Suruga mà Masatsugu đã quá quen thuộc. Tuy nhiên, trên đường đang chỉ có rất ít xe cộ đang lưu thông, cùng với đó là đa phần các cửa tiệm đều đã đóng của tạm thời. Tất cả chuyện này xảy ra là do thiết quân luật vừa mới được áp đặt. Nên bây giờ hầu hết các phương tiện trên đường đều thuộc về cảnh sát hoặc quân đội tỉnh Tokaido .
Trên đường di chuyển, chiếc xe cũng đã bị chặn lại bởi quân đội và cảnh sát khá nhiều lần.
May mắn thay, công chúa đã trở nên nổi tiếng đến mức gia đình nào ở Suruga cũng biết đến cô. Tầm ảnh hưởng cùng với sự tôn trọng của mọi người dành cho cô cùng và tấm danh thiếp của vị Chevalier Akigase Rikka mà cô nhận được ở Trấn Phủ trở nên rất hữu ích trong những tình huống như vậy. Rikka còn viết thêm "xin hãy hết sức hỗ trợ cho công chúa" trên mặt sau của danh thiếp, làm cho nó càng trở nên hiệu quả hơn.
Sau đó, Hatsune lái xe về phía bắc của thành phố Suruga.
Tiếp tục đi về hướng này thì sẽ đến được phía nam dãy Alps và núi Ryuusou. Nói cách khác, họ đã đi từ một vùng nông thôn hẻo lánh cho đến một nơi nằm sâu trong những ngọn núi.
Masatsugu nhìn ra ngoài cửa kính và nhận ra được điều gì đó bất thường.
Ba con wyvern đang bay cao trong gió, một loại linh thú được sử dụng bởi rất nhiều quốc gia. Nét đặc trưng của chúng chính là "một con vật có vẻ ngoài giống thằn lằn nhưng có thêm một đôi cánh mọc ra từ đằng sau" và " có kích thước to gấp hai đến ba lần một chú ngựa."
Tuy nhiên, mỗi chủng wyvern của các quốc gia khác nhau đều có những màu sắc đặc trưng.
Wyvern của Đế Quốc Nhật có màu xanh, trong khi những con wyvern trên bầu trời kia lại có màu trắng.
Và trắng chính là màu của wyvern đến từ Đế Quốc Anh.
"Có vẻ các linh thú của Anh Quốc đã xâm nhập được đến tận đây rồi ư..." lời công chúa than thở có vẻ sầu muộn.
Và họ không phải là chiếc xe duy nhất đang trên đường. Mọi lúc mọi nơi, họ đều thấy mọi người đang di tản đến các khu vực lân cận Suruga để tìm kiếm chỗ trú ẩn.
Rải rác trên mặt đường là những tờ rơi.
Được phân phát ở khắp nơi nhờ lũ wyvern, nội dung của tờ rơi là kí kết giữa Lực Lượng Hoàng Gia Anh và Lãnh địa Kinai
Nhóm Masatsugu đã nhặt được và đọc tờ rơi đó trước đây. 'Thường dân được khuyến khích tìm nơi trú ẩn trong các khu vực thuộc Hiến chương Hiệp Sĩ[note31550]' được viết trên chúng. Và những cư dân xung quanh đây đều đã di tản theo như hướng dẫn trong tờ rơi.
Masatsugu hỏi công chúa, "Phải chăng khi có sự giúp đỡ của Anh Quốc, lãnh địa Kinai sẽ nổi dậy chống lại Rome ư?"
"Đúng. Trong vòng năm mươi năm qua, các Chevalier của Nhật chỉ góp mặt rất ít trong các diễn biến trên chiến trường... Ngược lại, Chevalier tới từ Đế Chế Đông La Mã và Đế Quốc Anh đã giao chiến trên khắp các mặt trận trên thế giới. Dù cho là 'Sức mạnh của Chevalier' hay là về kinh nghiệm, thì Nhật Bản cũng không hề có cửa khi so với cả hai cái tên kia."
"Vậy 'Sức mạnh của Chevalier' là gì?"
"Số lượng Legion mà Chevalier có thể triệu hồi trong cùng một thời điểm được gọi là 'Sức mạnh của Chevalier.' Một Chevalier với sức mạnh Chevalier cao hơn có thể triệu hồi số lượng Legion lớn hơn—Đơn giản hơn thì có thể coi đấy làm một chỉ số năng lực. Lấy trận chiến hôm qua làm ví dụ... Mặc dù có lợi thế sân nhà, phía Suruga đã thất thủ trước Thập Tự Quân do cách biệt quá lớn về quân số."
Cô công chúa nhún vai rồi thở dài
"Sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai đội quân quá là rõ ràng."
"Theo những gì tôi biết được, một Chevalier có thể sử dụng nhiều Legion hơn nếu chiến đấu tại Trấn Phủ thuộc phe họ."
Chỉ với mệnh lệnh của Chevalier, thứ tồn tại huyền bí mang tên Legion xuất hiện từ trong hư không. Nhưng, ảnh hưởng lên chúng lại khác nhau tùy theo vị trí triệu hồi.
Số lượng Legion triệu hồi được sẽ giảm đáng kể trừ khi việc triệu hồi được diễn ra ở một vùng đất chứa năng lượng tâm linh mạnh mẽ như là thánh địa hay là các khu di tích. Và đương nhiên rằng, những di tích rất rất hiếm khi xuất hiện ở sâu trong các dãy núi hay ở giữa thiên nhiên, những nơi không hề có một chút giá trị quân sự nào...
Masatsugu gợi lại những kiến thức mà cậu nghe qua trước đây.
Shiori nói với cậu, "Các Trấn Phủ đều có các thủy linh điện nằm trong lòng đấy—Hay là, những bể chứa dung dịch ngoại chất. Nhờ vào số lượng lớn các chất lỏng ma thuật này mà ta có thể 'nuôi dưỡng những sinh vật không thuộc về thế giới này',vậy nên tự nhiên các khu vực xung quanh thủy miếu sẽ được phù phép—"
"Cũng có nghĩa là nơi đó sẽ trở thành khu vực được bảo hộ, phải không?"
Sau khi tiếp thu những lời giải thích, . Từ ghế lái phụ phía trước, cậu có cảm giác như Shiori đang nhìn mình chằm chằm từ phía sau không dứt.