“Ugh.”
Tôi bật mình tỉnh dậy.
“Cậu đã tỉnh rồi ạ?”
Mở mắt ra, tôi bắt gặp cô người hầu quen thuộc đang nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Đây là căn phòng lúc sớm được bố trí cho Allen-sama đấy ạ. Cậu đột nhiên bất tỉnh và đã nằm ngủ như vậy được khoảng năm tiếng rồi.”
May quá, tôi cứ sợ là mình đã liệm đi mất ba hay năm ngày gì đó thì chết.
“Theo như lời của bác sĩ nói, khả năng cao là mũi tên đã trúng vào người của Allen-sama được yểm một loại độc dược độc quyền của Đế quốc Est. Theo như giám định thì loại độc thuật này có tác dụng tước đi sinh mạng của mục tiêu sau một khoảng thời gian nhất định, và thuốc giải cũng chỉ bên Đế quốc mới có. Vậy nên, Allen-sama đáng lẽ cũng không thể sống sót…”
Cái gì, mũi tên tẩm độc!?
Tôi nhanh chóng nhìn xuống bàn tay trái của mình. Như dự đoán, chiếc [Nhẫn thế thân] mà tôi mang đã vỡ tan thành nhiều mảnh.
Vậy là, tôi sẽ không còn gì để bảo hiểm cho tính mạng của mình nữa.
“Còn Anna…stasia-sama thì sao?”
“Tiểu thư vẫn đang say giấc, nhưng cũng chưa có biến chuyển gì xấu ạ.”
“Vậy à.”
Tôi từ từ nhấc người dậy.
“Cậu có cần tôi giúp không?”
“Không, không sao.”
Ngay lúc tôi sắp đứng dậy, bao tử tôi lại kêu lên ầm ĩ.
Úi. Hình như tôi chưa ăn gì từ tối qua rồi.
Tôi đơ lại vì xấu hổ.
“Để tôi mang đồ ăn đến cho cậu. Tôi cũng sẽ báo cáo lại cho Chủ nhân nữa, vậy nên phiền cậu chờ một chút.”
“Làm phiền cô rồi.”
Cô hầu rời khỏi phòng. Một lúc sau, cô ấy quay lại với một chiếc sandwich. Ngay vừa lúc tôi vừa chuẩn bị ăn, lại có người đến triệu tập.
Đến nơi, Công tước, Elisabeth-san và Friedrich-san đang chờ sẵn.
Công tước sau khi chờ tôi an tọa, liền khua tay ra hiệu cho các gia nhân rời khỏi phòng.
“Allen, trông có vẻ như cậu đã khỏe lại rồi, rất tốt.”
Nói vậy, ông ấy lại liền cảm ơn tôi.
“Allen, tất cả là do ta mà con gái của ta bị lâm vào tình trạng này. Ta rất cảm kích vì cậu đã hy sinh thân mình để cứu lấy con bé. Ta biết rằng ta là một người cha ngu ngốc và nhu nhược, người đã không thể làm gì để giúp được con bé, nhưng ít nhất là, ta muốn được cảm ơn cậu. Thật sự, ta rất cảm kích.”
“Allen-kun, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu được con gái của ta về.”
Thì ra Công tước đuổi người hầu của mình đi là để tránh có người nhìn thấy ông ta hành xử với thường nhân kiểu như thế này.
“Không, không. Nó chỉ là thứ mà tôi tự muốn làm mà thôi.”
Nghe vậy, sắc mặt của vợ chồng Công tước lại nhăn lại đầy khó hiểu.
Sau đó thì đến lượt Friedrich-san cảm ơn tôi.
“Allen à, Anna là một người em yêu quý của ta. Vậy nên ta cũng muốn thể hiện sự biết ơn với cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều.”
“Không…”
“Ừm thì, cậu là người đầu têu cho những vụ nổ bí ẩn ở bên phía quân Vương quốc Xaus sáng nay đúng không?”
“…Vâng. Tôi phải làm vậy vì bọn chúng đang gián tiếp ngăn cản việc chữa trị của Anna.”
“Thì ra là vậy…”
Friedrich-san nói vậy rồi im lặng trầm tư.
“Allen, không phải cậu đang ở tiền tuyến tại Bruseni để chặn bước tiến của quân đội Est sao?”
“Vâng. Nhưng cả lãnh thổ Bruseni giờ đã hoàn toàn trong vùng kiểm soát của quân đội Vương quốc Centraren rồi. Sẽ còn một ít tàn quân, nhưng về cơ bản thì quân địch đã không còn sức chống cự nữa rồi.”
“Cái gì? Còn thành Cardassia thì sao?”
“Đã bị đánh sập rồi, và dân cư trong thành đã bị trục xuất về Đế quốc Est.”
“…Ừm, pháo đài Cardassia, nơi mà chúng ta đã cố gắng chiếm đóng trong 50 năm mà không thành.”
“Vâng.”
Và rồi im lặng lại bao trùm lấy căn phòng.
Có lẽ hơi bất công khi hỏi chuyện khi đang ở trong tình cảnh này.
Nhưng tôi nghĩ rằng “bây giờ hoặc không bao giờ”, và tôi nói.
“Thưa Công tước, tôi có một thỉnh cầu này.”
“…Cậu nói đi.”
Công tước trông khá e dè, đang dự liệu xem tôi đang muốn nhờ ông ta điều gì.
Tôi nghĩ rằng cũng khá hiếm để ông ấy bộc lộ sự yếu đuối của mình như vậy.
“Tôi nghĩ rằng tôi đã hoàn thành được lời hứa của mình. Vậy nên, xin Ngài hãy gả Anna cho tôi.”
Nghe vậy, cả ba người đều há hốc nhìn tôi.
“Eh? A-Allen-kun? Vậy có ổn không? Ta biết rằng cậu rất tốt với con bé, nhưng vậy là đủ rồi mà. Allen này, ta nghĩ cậu nên tìm cho mình một hạnh phúc mới…”
“Tôi yêu Anna, và cháu không thể yêu ai khác ngoài em ấy được.”
“Nhưng bác sĩ đã nói rằng mọi thứ là quá trễ.”
“Anna sẽ tính lại. Không, tôi sẽ làm mọi cách để em ấy tỉnh lại.”
“…Ta hiểu rồi. Vậy thì…”
Khi tôi khẳng định với Elisabeth-san về sự quyết tâm của mình, cô ấy gật gù và không nói thêm gì nữa.
“Chà chà, nếu cậu ấy muốn vậy thì có gì phải phản đối đâu mẹ nhỉ?”
Tôi không rõ là Friedrich-san có ý gì trong câu nói đó không, nhưng trông là anh ta cũng tán thành về việc này.
Nhưng mà Công tước tương lai như vậy là hơi bị dễ dãi rồi đó…
Và nếu như vậy thì tôi nghĩ rằng Elisabeth-san cũng không phản đối đâu.
“Allen, ý cậu là sao khi cậu nói cậu đã hoàn thành lời hứa?”
Nhưng Công tước thì vẫn vững như bàn thạch. Nhưng tôi tự tin rằng tôi sẽ lay chuyển được hòn đá tảng đó.
“Xin ngài hãy nhìn vào thứ này.”
Tôi đưa cho ông ấy tờ lệnh từ Đức vua. Đọc xong văn bản, Công tước chỉ biết nhíu mày.
“Thật không thể ngờ được rằng cậu lại nhận được tờ lệnh này…”
Đúng vậy. Đả bại quân đội Est, chiếm đóng Cardassia, và lấy được quyền sỡ hữu của vùng Bruseni cho vương quốc Centraren. Không lạ khi tôi được quyền có được những gì mà tôi muốn.
Hơn nữa, trong tờ lệnh có gì rõ ràng phần thưởng là bất cứ thứ gì mà tôi chọn, và nó được viết bằng chính đôi tay của Đức vua.
Đương nhiên là có cả dấu Ngọc Tỷ đóng ngay ngắn ở cuối tờ lệnh.
“Tôi là người đã hủy diệt hầu hết các nhóm quân địch tại Bruseni. Cách thức thì cũng tương tự với cái mà ngài Công tước đã thấy sớm hôm nay, cộng thêm cả miếng đánh bằng lửa bằng cách thả dầu từ trên không xuống.”
“Ồ.”
“Sau đó, tôi còn lẻn vào Thủ đô của Đế quốc và giết được Hoàng tử và cận thần ngay trong chính cung điện của bọn chúng.
Đầu của bọn chúng đang ở đây, Ngài có muốn xem không?”
“Được, đem ra đây.”
Tôi liếc mắt về phía Elisabeth và nhận được một cái gật đầu, tôi liền lấy hai cái đầu từ chiếc túi ma thuật.
“Chắc chắn đây là Igor, Hoàng tử của Đế quốc Est. Còn đây… đây không phải là Günther, Chỉ huy bộ phận Ma pháp Đế quốc sao?!”
“Rất nhiều kẻ thù ở Bruseni đã bị tiêu diệt bởi cái tên Allen, mạo hiểm gia hạng B được bảo hộ bới Công tước Ramslett.”
Tôi đã nói với ông ấy rằng tôi sẽ không làm cho ông ta thất vọng.
Ngài Công tước khoanh tay, nhíu mày và giả vờ suy nghĩ thật lâu.
“Được rồi, ta thừa nhận. Dưới danh nghĩa là Công tước Ramslett, ta chấp nhận cuộc hôn nhân giữa Allen và Anastasia, và Công tước, người bảo hộ của Allen, sẽ đàm phán với Hoàng tộc về vấn đề này thay cho cậu ấy.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Tôi đứng dậy, quỳ gối và cúi đầu. Sau đó tôi để lại hai cái đầu của hai tên đáng khinh đó rồi rời đi.
****
Tôi quay trở lại căn phòng được bố trí cho mình, ngồi xuống giường và thở ra một hơi thật dài.
Tôi đã tính rằng đây có lẽ là khoảng thời gian duy nhất mà ông ta có thể thừa nhận cho những thành tựu của mình.
Khi mà Công tước nói rằng ông ta sẽ đợi ba năm, tôi đã nghĩ rằng ông ta có khả năng nào đó sẽ chấp nhận tôi.
Mặt khác thì, ông ta cũng là một con người vô tâm đến nỗi có thể không ngần ngại dùng Anna để ổn định tình hình tại lãnh thổ của mình.
Tôi vốn nghĩ rằng ông ta sẽ không giữ lời hứa của mình. Nhưng tôi cũng tin rằng ông ấy sẽ chờ tôi cho đến khi có biến cố lớn nào đó xảy tới.
Lý do mà Công tước chấp thuận với đề nghị của tôi có lẽ bởi ông ta thấy được sức mạnh của tôi qua việc đưa cho Anna một vật phẩm ở mức Sử thi.
[Nhẫn thế thân] là thứ đồ mà bất kỳ quý tộc nào đều cũng thèm khát.
Nếu như bán chúng đi, thì hàng chục tỷ, hay hàng trăm, hàng nghìn tỷ cũng đều là một con số hợp lý.
Và là một mạo hiểm gia, tôi đã tự mình tìm thấy được nó.
Đến thời điểm này, tôi chắc rằng Công tước đã thích tôi hơn là một thằng quý tộc nào đó chỉ muốn ăn bám vào cái danh nhà Ramslett, hay là một lão già mắt nhìn còn không rõ.
Rồi sau đó, tôi lại đưa Anna đi càn quét hầm ngục Phong Sơn, chứng minh cho ông ta thấy rằng tôi không chỉ nói suông, điều này lại khiến cho ấn tượng của Công tước về tôi càng ngày càng lớn mạnh.
Nhưng rồi, Anna lại bị bắt cóc đi và trở thành như thế này.
Đương nhiên là, Công tước sẽ rất khổ tâm về việc này, như bao ông bố khác.
Một điều dễ thấy trong nhà Ramslett rằng nơi đây thực sự có hơi ấm của gia đình, không như những câu chuyện đầy sự lạnh lẽo trong các gia đình quý tộc mà ta vẫn hay thường nghe.
Tuy vậy, dẫu cho bọn họ yêu thương nhau đến nhường nào đi chăng nữa, thì Công tước cũng luôn xem Anna như một quân cờ chính trị.
Nhưng sau sự cố này, Anna giờ đã trở nên vô dụng.
Sẽ không có tên đàn ông nào đủ điên để lấy một người phụ nữ đang bất tỉnh và không biết ngày nào mới tỉnh dậy.
Nói cách khác là, giá trị Anna trên phương diện chính trị giờ đã là bằng không, hay thậm chí là còn âm nữa.
Thì đúng lúc đó, một gã đàn ông đã tự mình hủy diệt quân đội Đế quốc Est và ám sát thành công Hoàng tử của Vương Xaus lại đến để xin làm rể của ông ấy.
Hắn nói rằng nếu hắn được lấy cô con gái đang vô phương cứu chữa của ông, thì hắn sẽ nhường hết mội công trạng cho ông và hắn sẽ chăm sóc cho cô thay ông.
Đánh thẳng vào điểm yếu của Công tước, và tôi cuối cùng đã giành lấy được Anna.
Tôi ngả người ra giường và tiếp tục thở dài.
“Hơn tất thảy, anh chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của em…”