“Cái gì vậy? Allen đấy à? Cái quái gì đang xảy ra vậy!?”
“Thưa ngài Công tước, tôi cần gặp bác sĩ ngay lập tức. Sau đó, chuẩn bị luôn cho tôi một chiếc giường để Anna có thể nằm nghỉ.”
Tôi bỏ qua phần chào hỏi mà trực tiếp ra lệnh cho Công tước. Tôi biết là mình đang cư xử xấc láo, nhưng tôi muốn Anna được cứu chữa càng sớm càng tốt.
“Bác sĩ? Cho Anna? Khoan đã! Anna đang ở đâu?”
“Ở ngay đây. Làm ơn! Nhanh lên! Tôi xin ngài đấy!”
Tôi vừa nói vừa chỉ vào Anna đang nằm ngủ trên Buitor.
“Anna!... Hiểu rồi. Người đâu, chuẩn bị xe mau lên.”
“Ngài không cần đâu. Tôi sẽ đưa em ấy đến thắng khuôn viên dinh thự nhà ngài. Vậy nên ngài hãy thu xếp cho tôi một cái giường và bác sĩ đi!”
“Được rồi. Các ngươi đã nghe thấy cậu ta nói gì rồi đó. Mau đi chuẩn bị đi. Còn cậu, Allen, nơi ta ở là tòa nhà lớn nhất ngay ở trung tâm thị trấn. Cậu sẽ nhận ra ngay khi thấy nó.”
“Đã hiểu! Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Tôi cất cánh và bay thẳng đến dinh thự của Bá tước cùng với Melissa và Jerome.
“Hi~ee, r-rồng!”
“Uwa ~a~a~a~a~a!”
Những người hầu ngã quỵ xuống khi nhìn thấy Melissa-chan và Jerome-kun, những tên lính gác thì cũng đang run rẩy đưa khiên và kiếm lên để phòng thân.
“Gào~”
Melissa khẽ gào lên để dọa bọn họ, khiến cho một cơ số gia nhân bất tỉnh, và trên sân cũng bắt đầu xuất hiện vài vũng nước.
“Melissa, đừng dọa bọn họ nữa…”
“Hihi. Tôi cũng không muốn dọa họ đâu, nhưng khi thấy bọn họ phản ứng như vậy, tôi cũng không thể kìm mình lại được.”
Tôi rời khỏi Buitor và bế Anna trên tay mình. Vết thương lúc ở Đế quốc giờ lại nhói lên, cảm giác như đang thiêu đốt cả thân thể tôi vậy.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Tôi hô lớn.
“Chúng ta đã cứu được Tiểu thư Anastasia từ tay của bọn Đế quốc! Tôi đã báo việc này với Công tước, người đang thắng trận trở về! Bác sĩ sẽ đến đây sớm thôi, vậy nên làm ơn hãy thu xếp chỗ nghỉ cho tiểu thư càng sớm càng tốt!”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy… tiểu, tiểu thư! Tiểu thư đang bị sao vậy!”
Nghe thấy tiếng động lạ, một người hầu bước ra từ trong dinh thự.
Cô ta hướng ánh mắt về phía Melissa-chan và Jerome-kun trước, nhưng ngay sau đó cô ấy đã thấy Anna và liền tiến về phía của tôi.
Cô ta nhíu mày.
Một phần là do trang phục của Anna, nhưng một phần khác có lẽ là mùi cơ thể nồng nặc đang bốc lên.
“Tôi cần một nơi để tiểu thư có thể nằm nghỉ!”
“T-Tôi hiểu rồi! Tôi không biết cậu là ai, nhưng cảm ơn cậu vì đã đem tiểu thư về. Hãy đi theo tôi.”
Tôi theo bước nàng hầu đến một căn phòng sang trọng. Tôi hạ Anna xuống một chiếc trường nom là rất thoải mái.
Có phải là tôi đang tưởng tượng không, nhưng hình như sắc mặt của Anna đang có chút biến chuyển?
“Tôi đoán ngài là Allen-sama, tôi giờ sẽ thay phục trang cho tiểu thư. Xin phiền ngài có thể chờ ở một căn phòng khác được không ạ?”
“…Vâng.”
Tôi được dẫn bởi một người hầu khác đến một căn phòng lớn khá ấm cúng với nội thất sang trọng.
“Xin phiền ngài hãy sử dụng căn phòng này ạ. Tôi sẽ chuẩn bị đồ thay cho quân phục của ngài ạ. Xin hãy đợi ở đây một chút.”
“…Vâng.”
Người hầu đi ra khỏi phòng và quay lại với nhiều bộ đồ với nhiều kích cỡ. Có vẻ như đây là quân phục của quân đội nhà Ramslette.
“Để tôi giúp ngài.”
“Eh? À không.”
“Không, đây là công việc của hầu gái chúng tôi ạ. Hơn nữa, ngài cũng đang bị thương mà, hãy để tôi giúp ngài.”
Nghe vậy, tôi cũng đành miễn cưỡng để cho người hầu thay đồ và chữa trị cho vết thương của tôi.
“Và cảm ơn, Allen-sama, vì đã giải cứu cho tiểu thư. Giờ thì xin thứ lỗi cho tôi.”
Người hầu rời khỏi phòng.
Thú thật là, tôi đang cảm thấy khá buồn ngủ khi đã thức trắng từ hôm qua. Nhưng cơn đau từ vết thương đang cản tôi có thể chìm vào giấc ngủ.
Hơn nữa, tôi cũng đang lo cho Anna lắm.
Không thể chờ lâu hơn được nữa, tôi lẻn ra khỏi phòng và hướng về phía phòng của Anna.
Vừa lúc đó, những người hầu cũng lũ lượt rời khỏi phòng. Có vẻ như việc thay y phục cũng đã xong.
Tôi gõ cửa và tiến vào trong, nhưng một cô hầu đã cản tôi lại.
“Tiểu thư hiện giờ đang cần sự yên tĩnh. Xin ngài hãy kiên nhẫn.”
“Hả?”
Tôi chợt nổi giận khi nghe thấy có người dám cản mình, nhưng sau khi nghĩ lại, thì đó âu cũng là hợp lý.
Nhưng tôi không thể đứng yên vậy được. Tôi biết là mình đang tỏ ra rất ích kỷ, nhưng tôi đáp lại cô hầu.
“Ừm, tôi đang rất lo cho cô ấy. Vậy nên hãy cho tôi được nhìn mặt cô ấy được không…”
“Tiểu thư hiện đang yên giấc. Tôi sẽ thông báo cho ngài sau khi tỉnh dậy. Vậy nên xin phiền ngài hãy về phòng của mình đi ạ.”
Không không, vì nàng ấy đang ngủ nên tôi mới lo ấy chứ.
Trong lúc tôi đang không biết nên làm gì, thì giọng nói của Công tước bỗng vang lên từ phía sau.
“Không sao cả. Ta cũng cần Allen. Đi theo ta.”
“Vâng.”
“Đã hiểu.”
Cô hầu rút lui mà không nói lời nào, còn Công tước cùng Elisabeth và một lão già mang áo blouse trắng tiến vào phòng.
Trong phòng là Anna đang say giấc, người của nàng giờ đã được tẩy rửa sạch sẽ, mái tóc nàng giờ cũng đã gọn gàng hơn.
Tôi thở phào khi thấy em ấy đang yên mình trong giấc mộng, nhưng có một phần nào đó trong tôi cũng đang lo rằng em ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Công tước bước về phía tôi và bắt đầu nói.
“Giờ thì, Allen. Cậu có thể kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra không?”
“Vâng. Điều mà cháu sẽ nói có chứa nhiều thông tin mật về mặt chính trị và quân sự. Cháu nói ở đây liệu có ổn không?”
Tôi đưa mắt về phía ông bác sĩ.
“Được cả. Ở đây đều là người mình, không có việc gì phải lo”
“Cháu hiểu rồi. Vậy thì điều đầu tiên mà ngài nên biết, kẻ đầu têu cho vụ bắt cóc Anna…stasia-sama, chính là Hoàng tử của Đế quốc Est và một tên cận thần của hắn.
Nghe vậy, gương mặt của Công tước và ông bác sĩ liền biến sắc.
“Tên Hoàng tử và cận thần đã dùng một thanh ma kiếm để phá hủy trái tim của Anastasia-sama và kiểm soát tiểu thư. Theo như những gì cháu được nghe thì, có vẻ như bọn chúng đã nhốt tiểu thư trong ngục tối, nói cho tiểu thư rằng chúng ta đã chết nhằm phá hoại tâm trí và chiếm đoạt tâm trí của tiểu thư bằng thanh ma kiếm.”
“Thanh ma kiếm này là như thế nào?”
“Cháu cũng không rõ nữa. Nhưng đây là thanh mà kiếm mà Anastasia-sama đang cầm khi cháu đang giải cứu. Có vẻ như nó có ảnh hưởng đến tinh thần của người sử dụng nó, vậy nên cháu đã bọc nó lại và đem nó về đây.”
Tôi lấy cái bọc ở bên thắt lưng ra và để lên bàn.
Mà tôi cũng quên thẩm định thanh kiếm này mất. Giờ thì tôi cũng không thể thấy toàn bộ thanh ma kiếm, nên tôi cũng chẳng thể thẩm định được.
Sức mạnh và nguồn gốc của thanh ma kiếm sẽ vẫn còn là một bí ẩn.
“Thì ra đó là thanh ma kiếm…”
“Cháu có thể mở cái bọc ra, nhưng ý của ngài thì như thế nào?”
“Không, chúng ta không nên làm vậy vội. Ta cũng không chắc mình sẽ đối phó được nếu có chuyện gì đó xảy ra.”
Tôi gật đầu đồng ý và tiếp tục với câu chuyện của mình.
“Cháu hiểu rồi. Vậy thì quay lại với cuộc giải cứu. Cháu đã theo chân hai bọn chúng tới phòng giam mà bọn chúng nhốt tiểu thư Anastasia. Tên cận thần lúc đó bắt đầu sử dụng một loại phép nào đó để tra tấn Anastasia-sama. Không thể tiếp tục nhìn nữa, cháu đã giết bọn chúng và cứu được tiểu thư. Sau đó, nhờ những người bạn của cháu, cặp đôi Thiên long, cháu đã trốn thoát được khỏi Thủ đô Đế quốc và bay xuyên đêm về đến đây!”
Sau khi kể hết một tràng, tôi thấy Công tước đang lấy tay chống đầu.
“K-khoan, khoan, khoan. Cậu vừa nói là Thủ đô Đế quốc à? Và cậu đã giết luôn Hoàng tử? Rồi cậu đi từ Thủ đô Đế quốc đến đây chỉ trong một đêm? Rồi con đôi Thiên long ngoài kia là bạn của cậu?”
Công tước thở lấy vài hơi thật sâu.
“Cậu không phải là đang bịa chuyện đấy chứ?”
“Vâng, tất cả là nhờ cặp Thiên long đó mà cháu đã tìm được vị trí của Anastasia-sama đó ạ. Cháu cũng có đem đầu của tên Hoàng tử và tên cận thần đó về làm bằng chứng đây.”
Nghe vậy, Công tước chỉ biết ngẩng đầu lên nhìn trời.
“Đó là những gì cháu biết. À và cháu cũng có theo dõi Anastasia-sama trong suốt chuyến bay, nhưng tiểu thư chỉ ngủ từ đó và đến giờ, vẫn chưa tỉnh dậy.”
“Được rồi. Ông có thể chữa cho con của ta được không?”
Công tước hướng ánh mắt về phía ông bác sĩ nhằm tìm kiếm hy vọng, nhưng đáp lại ông chỉ là một cái lắc đầu.
“Tôi thật lòng xin lỗi. Nếu đã liên quan đến ma kiếm, thì một bác sĩ bình thường như tôi sẽ chắc làm gì được cả. Điều duy nhất mà chúng ta có thể làm chỉ có là đặt niềm tin của mình vào sự nhân từ của Chúa. Nếu có người nào có thể chữa được cho tiểu thư, người đó chỉ có thể là Đại hiền triết mà thôi. Nhưng ngài ấy giờ đã…”
“Ta hiểu rồi…”
Thì ra đã có một người tài giỏi như vậy. Nhưng ông ta chắc cũng chẳng thể nào giúp được… bởi người đó đã không còn trên cõi đời này nữa.
“Loringus-sensei…”
Tôi sững người khi nghe thấy tiếng thút thít của Elisabeth-san.
“Lorin…gus? Vậy thì! Công tước! Cháu sẽ đem Anna đến chỗ này một chút!”
Nói vậy, bỗng cảnh vật trước mặt tôi liền trở nên mờ đi.
Vết thương giờ đau như lửa đốt, còn tim tôi thì đập liên hoàn.
Hả? Cái… gì vậy?
Không… thở được…
“Allen!” “Allen-kun?” “Cậu nhóc!”
Ở một miền ý thức xa xôi, tôi nghe thấy ai đó đang gọi tên mình