Vào đến năm hai học viện, tình hình hiện tại đã thay đổi rất nhiều.
Đầu tiền là vị thế của Amy, cô vẫn là nàng thơ của Thái tử, Markus, Oscar và Leonardo, 4 thằng ngu còn lại vẫn đang theo học ở trường. Thế nhưng bọn chúng không còn là nhóm đứng đầu lớp và thống trị như năm ngoái nữa.
Những học viên đến từ các gia tộc theo phe Nhị Hoàng tử bắt đầu những hành động tránh mặt và thầm chống đối Thái tử. Nói cho dễ hiểu thì, cuộc chiến chính trị giờ đã lan đến học viện này rồi.
Và có vẻ như Leonardo, cái thằng mà rớt xuống lớp B ấy, cũng đã bị hủy tư cách thừa kế rồi.
Chuyện là Công tước Ramslett đã gửi một lời phàn nàn đến gia tộc Tử tước Jukes, nói rằng Leonardo đã cố sử dụng vũ lực để ép Anna phải nhận tội trong vụ việc đốt bút năm ngoái. Đáp lại lời cáo buộc, Leonardo đã xác nhận chuyện đó là có thật là khăng khăng rằng hắn là người đúng. Và thế là nhà Tử tước cũng chẳng thể làm gì ngoài chấp nhận cáo buộc đó.
Ừm thì, Leonardo chắc chắn 100% thủ phạm là Anna, vậy nên hắn sẽ tin rằng hành động của hắn là hoàn toàn đúng đắn, vậy nên hắn hẳn sẽ rất không hài lòng về hình phạt của mình. Đương nhiên thì tôi khá sure là Anna vô tội, và tất cả mọi việc đều là một màn kịch được dựng nên bởi Amy.
Nhưng dẫu sự thật có là gì đi chăng nữa, thì hắn không thể ép ai đó nhận tội mà không có bất kì chứng cứ nào được. Chỉ sử dụng những định kiến bản thân về một người để định tội thì quá ư là trẻ con và thiển cận.
Một kẻ như hắn mà trở thành Trưởng Kị sĩ đoàn thì đúng là loạn mất, vậy nên tôi thấy chuyện này khá là tốt đấy chứ.
Nhưng tôi không khỏi tự hỏi, liệu Leonardo có thể tốt nghiệp được với cái bảng điểm tệ hại đó sau khi bị hủy tư cách thừa kế hay không?
Cái đó chắc là phải tùy vào nỗ lực của hắn, nhưng nếu hắn bị đuổi khỏi học viên, thì hắn sẽ làm gì bây giờ?
Mặt khác thì, Anna cũng đang bị tránh mặt khá nhiều bởi cái scandal mới gần đây. Nhưng cô ấy lại trông tươi tắn hơn rất nhiều bên Isabella và Margaret. Nụ cười trên môi Anna giờ cũng đã xuất hiện nhiều hơn trước rồi.
Hủy bỏ được hôn ước đó đúng là một điều quá tốt mà.
Về phía tôi, thì tôi vẫn đang thực hiện rất tốt vai diễn pho tượng. Nhưng năm nay có đỡ hơn năm trước là tôi đã có thể tự do trò chuyện với Anna, Margaret và Isabella.
Là thường dân mà có thể tùy ý nói chuyện được với quý tộc, tôi nghe đó là do sự kiện tại buổi khai giảng vừa qua.
Tôi vốn không thể hiểu được hành động đưa chiếc khăn tay cho tôi trước toàn trường, cho đến khi nghe Margaret và Isabella giải thích ý nghĩa đặc biệt của hành động đó.
“Yo, Hiệp sĩ-kun. Nổi tiếng quá rồi nhỉ?”
“Xin chúc mừng, Allen-san.”
Sau buổi lễ khai giảng, trong lúc tôi đang cùng Anna trở về lớp học, Margaret và Isabella háo hức đến bắt chuyện.
“Margaret-sama và Isabella-sama ạ, ý của hai tiểu thư là gì?”
Không hiểu ý hai người, tôi cất giọng hỏi.
“Eh? Không phải cậu vừa nhận một chiếc khăn tay mang gia huy, được thêu thủ công bởi Anna-sama à?”
“Margaret-sama à, có vẻ như bởi Allen-san là thường dân, nên những chuyện này cậu ấy vẫn...”
“À, đúng rồi nhỉ.”
Anna bên cạnh tôi vẫn đang cố kìm lại biểu cảm của mình, nhưng có vẻ như đôi má của cô ấy đang ửng hồng lên rồi.
“Anna-sama này, cậu phải giải thích với cậu ấy rõ ràng chứ.”
Nghe vậy, Anna cũng lí nhí giải thích cho tôi.
“À thì, cậu biết đó. Nó là một cái, kiểu phong tục ấy, khi mà một người phụ nữ trao một chiếc khăn tay mang gia huy. Kiểu vậy ấy, đó, nói chung nó là như thế.”
Chịu, tôi chả hiểu cái mẹ gì luôn.
“Allen này, cái khăn tay ấy đấy, là món quà truyền thống của một tiểu thư trao đến tay hiệp sĩ của nàng ấy. Tức là, hành động vừa rồi trên sân khấu là lời khẳng định rằng Allen là của Anna-sama đấy. U là trời! Ghen tị quá đi à.”
“N-Này! Margaret! Allen là ân nhân của tớ mà! Không phải cái gì mà cậu ấy là của tớ đâu!”
À, tôi hiểu rồi. Thì ra là vậy à. Cũng thật ấm lòng khi nghe và hiểu được những hành động của quý tiểu thư tuyệt vời này đây...
Nhưng tôi không thể tán tỉnh cô ấy được.
Tôi đã biết được cô từ kiếp trước, và tôi mong có thể giúp đỡ cô mỗi khi cô cần, nhưng đó quả là một cảm giác thật sự dồn nén, khó tả.
Hơn nữa, Công tước cũng đã nhắc cho tôi nhớ vai trò của tôi chỉ là một người bạn. Tôi hiểu rằng đây là lời thông báo rằng Anastasia sẽ được gả cho một người con trai khác trong một cuộc hôn nhân chính trị khác, vậy nên đừng mơ mộng gì nhiều.
Trinh tiết là một thứ cực kì quan trọng trong những cuộc hôn nhân chính trị giữa các gia tộc, một thứ quan trọng khác nữa là một thân thể hoàn toàn lành lặn của cả hôn phu và hôn thê.
“Xin cảm tạ tiểu thư, Anastasia-sama. Tôi xin thề sẽ bảo vệ tiểu thư khỏi bất kì những hiểm nguy nào.”
“Ừm, ừm, cậu hứa rồi đấy.”
Và mọi chuyện là vậy đó.
Thế nên giờ tất cả học viên đều đã coi tôi như là một thuộc hạ của Anna rồi (nhưng mà thuộc hạ mạnh đàng hoàng nhé).
Và vậy là hiện giờ, lớp học đã được chia làm 4 phe: phe của Thái tử, lấy trung tâm là Amy và 4 thằng kia; phe Nhị Hoàng tử, đang đối đầu trực tiếp với phe Thái tử; phe trung lập, những kẻ vẫn đang phân vân chưa biết vào phe nào và miễn cưỡng nghe theo lệnh của Thái tử; và chúng tôi, phe Công tước Ramslett.
Nói thật là, mấy cái trò phe phái chính trị trong trường học chẳng mang ý nghĩa gì nhiều, nhưng mà nó là đặc sản của những tầng lớp cao trong xã hội phong kiến rồi.
Nhưng cứ để tiếp tục thế này, e là cuộc nội chiến sớm muộn gì cũng sẽ phải diễn ra mà thôi.
Tình hình hiện tại trông còn tệ hơn trong game nữa, với cán cân quyền lực đã cân bằng hơn rất nhiều so với trong game, tức là phe Nhị Hoàng tử giờ càng có thêm nhiều cơ sở để tấn công và chiếm lấy ngôi vương kể từ sự kiện kết án hôm ấy.
Tôi thật sự không quan tâm lắm đến việc vị vua tiếp theo là ai đâu. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng và có vẻ như mọi thứ đều đang đi đúng quỹ đạo. Tôi phải làm mọi thứ để tránh sự kiện kinh đô sụp đổ.
Tôi giờ đã hướng thế giới này đi quá xa cốt truyện ban đầu rồi, vậy nên cứ chỉ dựa vào kiến thức game kể từ bây giờ là rất sai sách. Chính vì thế, việc quan trọng tiếp theo cần làm chính là thu thập thêm thông tin.
Đế quốc Est à! Ta sẽ không cho các ngươi đặt chân lên kinh đô này đâu!