<<Ác quỷ tài chính và Cô gái nô lệ>>
Ở phía bắc Freyjagard, lãnh địa Findolph, ở Quận Cảng của thành phố Dormundt—
“Hộc…! Hộc…!”
Một cô gái da đen mặc quần áo rách rưới đang cúi mình sau đống thùng. Cô thở khó khăn. Một thủy thủ vạm vỡ với quai hàm vuông rộng và đôi mắt trợn ngược như mắt cá đang tìm kiếm cô.
"Chết tiệt! Con nhóc đó đi đâu rồi?!”
Hắn đang cầm một con dao, và đôi mắt lồi ra khi nhìn xung quanh. Rồi hắn bắt đầu đi về phía những chiếc thùng mà cô gái đã trốn đằng sau.
"Ở đây sao?"
“___”
Cô có thể nghe thấy hắn đang tiến lại gần hơn. Ngực cô thắt lại khi nỗi sợ hãi dâng lên. Nhưng chưa kịp bắt được cô thì hắn đã dừng lại. Lý do là—
"Thằng kia! Đừng có lười! Đến đây và dỡ hàng xuống mau!
—ông chủ của hắn, một thủy thủ có nét mặt tương tự, bắt đầu hét lên.
“X-xin lỗi ngài! Một trong những nô lệ mà chúng ta mang về từ phía nam đã bỏ trốn, nên tôi…”
"Gì?! Đứa nào cơ?"
“M-một trong những cô gái byuma. Đứa có mái tóc đỏ…”
“Đồ ngốc!”
“Ếee!”
“Sẽ nên chuyện nếu đó là một trong những tên đàn ông, dù sao mấy đứa con gái không cũng không bán được! Mày có thể giải quyết việc đó sau! Hãy hoàn tất việc dỡ hàng trước đã, đồ ngu!”
“V-vâng thưa ngài!”
Cô gái nghe thấy người đàn ông chạy đi.
“…Phù…” Suýt thì toi đời, cô thở một hơi nhẹ nhõm. Dù mối nguy hiểm trước mắt đã qua đi, thế không có nghĩa là cô có thể ở yên một chỗ mãi mãi.
Đôi chân cô run rẩy vì sợ hãi và kiệt sức, nhưng cô cố gắng đứng dậy bằng cách dựa vào một cái thùng.
Phải…chạy…đến một nơi nào đó thật xa…
Cô biến mất vào những con hẻm phía sau. Tuy nhiên, trên đường đi, cô dừng lại và nhìn lên mảnh trời xanh hiện rõ giữa các tòa nhà.
Nhưng…sau đó thì sao…?
Thế giới quá rộng. Quá lớn. Và cô ấy còn quá nhỏ. Quá yếu đuối. Cô ấy có thể đi đâu? Cô ấy có thể làm gì? Cô ấy không biết.
—----------------------------
Dưới chân núi theo con đường mòn từ Làng Elm, có một lâu đài lớn với thành lũy cao được bao quanh bởi những cánh đồng lúa mì rộng lớn. Lâu đài thuộc về Hầu tước Findolph, lãnh chúa phong kiến của vùng.
Mọi thứ cho đến các bức tường bên ngoài của lâu đài đều được sơn màu trắng. Mặt khác, những mái nhà cao chót vót của lâu đài đều được dát vàng nguyên khối. Không khó để suy ra chủ nhân của nó là người như thế nào.
Ngày hôm đó, cánh cổng vào thành bao quanh bức tường bên ngoài của lâu đài đã mở. Lý do là vì hôm đó là ngày thu thuế cuối vụ. Những chiếc xe ngựa từ các làng xung quanh lần lượt lăn bánh vào sân để trả phí bằng hoa màu, đồ thủ công hoặc tiền tệ. Tất nhiên, không cần phải nói cũng biết rằng Làng Elm cũng có một chiếc xe ngựa ở đó.
“Ồ, là mấy người. Các người, lúc nào cũng đầy mùi thú hoang…”
“Ha ha, mày nói đúng. Cảm giác như mũi tao sắp rơi ra vậy.”
Người thu thuế đã chế nhạo một cách tàn nhẫn, và hiệp sĩ mặc đồ đồng đi cùng hắn ta cứ thế mà không hề ngại. Tuy nhiên, với tư cách là người đại diện thường lệ của làng, Elch đã quá quen với việc đó. Thay vì nổi giận với chúng, cậu ta chỉ phớt lờ điều đó và dỡ tiền thuế ra khỏi xe của mình.
“…Đây là thuế mùa thu của chúng tôi. Ông có thể cầm lấy và cất chúng.”
“Cái gì, lại là trò lột da nữa à? Mày được phép thanh toán bằng vàng đấy.”
“Những kẻ man rợ đó dành toàn bộ thời gian để đuổi theo con lợn rừng quanh vùng núi. Chúng lấy vàng ở đâu ra chứ?”
“Heh, quá đúng. Hơn nữa, vàng quá xa xỉ với những kẻ nhà quê như chúng.”
“………”
Masato Sanada đứng bên con ngựa thở dài khi theo dõi cuộc trao đổi.
“Ơn trời Tsukasa không có ở đây để nghe thứ này.”
Nếu cậu ấy có mặt ở đó, rất có thể họ sẽ có màn trình diễn như hôm trước lặp lại.
Khi ai đó chửi rủa cậu ấy, cậu ấy vẫn không hề nao núng. Mặc dù tất cả những stress từ đó đã khiến tóc cậu bạc trắng. Nhưng ngay khi nói về người khác, anh chàng này mất kiểm soát ngay.
Khi Masato đang suy nghĩ về điều đó, Elch quay lại.
"Chào mừng trở lại. Tôi phải nói rằng, những gã thu thuế đó động vào tôi là sai lầm.”Elch cau mày một lúc trước giọng điệu thân thiện của Masato. Ông nội của cậu, trưởng làng, đã bảo cậu đưa Masato đi cùng, nhưng Elch vẫn chưa có thiện cảm với bảy kẻ đột nhập bất ngờ này.
“Gần như tất cả các quý tộc đều như vậy. Thôi, đừng nói chuyện phiếm nữa, chúng ta có thể quay lại rồi. Tôi đang lo về đống hàng.” Nói xong, Elch lên xe và nắm lấy dây cương.
Nhún vai trước cái lạnh lùng vừa nhận được, Masato nhảy trở lại buồng chở hàng.
Thế rồi, một lúc sau khi họ rời khỏi lâu đài—
“Heya! Chào mừng hai người trở lại.”
—họ phát hiện Shinobu Sarutobi đang vẫy tay với họ từ dưới gốc cây bên đường. Cô bị bao quanh bởi những đống hàng còn lại mà họ mang từ làng xuống…cùng với ba người đàn ông trông có vẻ gầy gò ngã gục xuống đất.
“Những kẻ đó là ai thế?”
“Có lẽ là mấy gã thích tán tỉnh? Tớ là một cô gái dễ thương thế này cơ mà. Tuy nhiên, thật thô lỗ khi chúng nói ‘Mau đưa cho bọn ta một phần hàng hóa mà cô đang giữ.'”
“Thông thường chúng tôi gọi những kẻ đó là kẻ cướp đấy.”
“Khoan, cô đã tự mình đánh bại tất cả bọn chúng á?”
“Đúng đóooo!” Shinobu ưỡn ngực tự hào.
Elch đã biết rằng nếu họ vào lâu đài với nhiều hàng hóa hơn mức cần thiết để đóng thuế, những người thu thuế sẽ rất háo hức muốn lấy nhiều hơn số tiền họ phải nộp. Do đó, họ giao cho Shinobu phụ trách việc theo dõi số hàng dư mà họ định mang vào thành phố để bán vào cuối ngày.
Elch đã ngần ngại với ý tưởng để một cô gái một thân một mình trông đồ của họ, dù chỉ trong một thời gian ngắn.
"Thấy chưa, tôi đã bảo cậu rồi mà. Cậu không có gì phải lo lắng cả. Shinobu sẽ không thua bất kỳ kẻ nào quanh đây đâu.”
"Dễ như ăn bánh. Sha-sha!”
Đây chính là thái độ mà hai người họ đã thể hiện khi bác bỏ mối lo ngại của Elch. Ba tên cướp hiện đang co giật trên mặt đất nhằm chứng minh quan điểm của họ.
“Dù thế, cô ấy chỉ ở một mình trong một phút trước khi bị tấn công. Có lẽ quanh đây khá hỗn loạn.”
“…Mọi chuyện không tệ đến mức này trước khi lãnh chúa cũ lâm bệnh và qua đời… Nhưng vị lãnh chúa mới này thực sự là một tên tiểu nhân. Kể từ khi ông ta lên nắm quyền, không chỉ mọi thứ trở nên tồi tệ mà thuế cũng tăng gấp ba lần.”
“Điều đó đúng thật rắc rối.”
“Ông ta không quan tâm đến sinh nhai của chúng tôi hay mức độ an toàn của đường sá. Các hiệp sĩ, lãnh chúa… tất cả các quý tộc đều đối xử với chúng tôi như những con chó hoang,” Elch ghê tởm nhổ nước bọt, rồi quay lại nhìn lên bầu trời.
Masato nhìn theo ánh mắt của cậu, và bắt gặp những mái nhà vàng chóe sáng rực dưới ánh nắng. Lâu đài nguy nga đó càng hút được nhiều của cải từ người dân thì nó càng lấp lánh.
Nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp lộng lẫy đến phát điên của nó, Elch tiếp tục, “Nếu… Nếu chỉ là tiền thì đó là một chuyện. Nhưng tên khốn đó thậm chí còn đi thiết lập Quyền Đêm Đầu Tiên.”
"Hả? Là gì cơ?”
“Khi bất cứ người phụ nữ nào trong lãnh địa kết hôn, cô ấy phải trao trinh tiết cho hắn ta trước khi có thể ngủ với chồng mình.”
"Cái gì?! Đúng điên rồ! Như thế quá lạm quyền rồi! Không thể tin được đấy!”
“…Tôi đoán việc ở một thế giới khác cũng không thay đổi cách những kẻ khốn nạn lạm dụng quyền lực của chúng.”
“Hắn là một kẻ quá đỗi lệch lạc. Đó là lý do tại sao chúng tôi giấu Lyrule đi. Anh không thấy có nhiều người đẹp như vậy ở những khu vực này đâu. Không hề ổn nếu tên dâm đãng đó biết về cậu ấy.”
"Ồ. Thông minh! Thấy chưa, tôi biết mấy người bạn Elm rất tốt mà!
Elch cau mày trước màn trình diễn chóng mặt của Shinobu.
“Đừng nói thế như thể đó là vấn đề của người khác. Ý tôi là, cô khá xinh đẹp nên cũng đang gặp nguy hiểm đó.”
"Ồ? Ô-hô-hô. Gì zợ, cậu đang lo lắng cho tôi đó hả?”
“Đ-đừng hiểu lầm! Ai lại phải lo lắng cho một lũ lập dị như các người cơ chứ?!” Mặt Elch đỏ bừng và nhìn đi chỗ khác.
Cậu ta có thể không ưa Tsukasa và những người khác, nhưng cậu vẫn là con trai của Winona và là cư dân của Làng Elm. Cậu ta vẫn có lương tâm.
Nhìn thoáng qua bản chất thực sự của Elch, Shinobu nở một nụ cười thân thiện với cậu.
"Hee-hee. Cảm ơn. Nhưng đừng lo—chúng sẽ không bắt được tôi dễ dàng đâu.”
"…Cô nói thế thì thôi vậy."
“Hơn nữa, Shinobu, cậu thậm chí còn không còn trinh—Này, chờ đã, khuỷu tay của tớ không uốn cong được như thế đâu—AU-AU-AU!”
“Hmm? Có phải cậu đã nói gì không? Tớ xin lỗi, tớ không hiểu lắm. ”
“…Đừng bẻ gãy tay anh ấy; chúng ta cần anh ấy giúp. Bây giờ, hãy chất lại đống này. Đường đến Dormundt vẫn còn nửa ngày đường bằng xe ngựa nữa.”
—----------------------------
Sau vài giờ lắc lư trên chiếc xe và hỏi Elch về ngôi làng, Freyjagard và thế giới nói chung—
“…!”
Masato đột ngột đứng dậy và nhìn về phía mặt trời lặn.
“Có chuyện gì thế, Massy?” Shinobu hỏi.
“Tôi biết mùi này. Đó là mùi tiền…!”
Ngay sau đó, ba người họ đã leo lên ngọn đồi và một thành phố rộng lớn có thành lũy bao quanh hiện ra trước mắt.
Đó là điểm đến của họ: thành phố Dormundt.
“Cậu có một khứu giác kỳ lạ thật đấy…”
“Phải, thật đáng sợ.”
Lờ đi hai người còn lại, cả hai đều đang nhìn cậu ít ngạc nhiên hơn là bực tức, Masato nhìn xuống đô thị bằng đá nhuộm màu cam và đỏ của hoàng hôn.
“Trời ạ, đó quả là một thị trấn đẹp. Có phải toàn bộ thứ này đã được tường bao quanh không?”
"Phải. Dormundt là trung tâm thương mại lớn nhất trên toàn bộ lãnh địa của Hầu tước Findolph. Hầu như tất cả hàng hóa trong vùng đều đi qua đây. Đây cũng là cảng duy nhất nên các thương nhân từ thuộc địa của Tân Thế giới và các khu vực khác cũng dừng chân ở đây. Vì nó rất quan trọng nên có rất nhiều người sống và làm việc ở đây. Anh thậm chí có thể gọi nó là trái tim của vùng Findolph.”
“Dân số đông cỡ nào thế?”
“Tôi không biết chắc chắn, nhưng theo những gì ông già tôi kể thì có khoảng một trăm nghìn cư dân. Nhưng đó là chưa kể tất cả những người như chúng tôi đến từ các thị trấn và làng mạc nhỏ hơn hoặc đến bằng tàu từ đất nước phương xa.”
"Tôi thích âm thanh của nó. Được rồi, hãy kiếm bộn tiền để tôi có thể mang về một món quà thật đẹp cho Winona nào!”
“…Khoan, anh thích mẹ tôi à?”
"Tất nhiên rồi! Cô ấy thật quyến rũ chưa kể lại có tâm hồn nữ tính, trưởng thành. Làm sao tôi có thể không thích cô ấy được?”
“Massy có hứng thú với phụ nữ có tuổi đấy.”
“Thích phụ nữ mạnh mẽ, xinh đẹp, độc lập cũng là cái
tội à?”
“Anh bạn, tôi không hiểu. Đặc biệt là về phần tâm hồn của bà ấy hay gì đó. Bà ấy nên ổn định cuộc sống ở tuổi của mình chứ không phải chạy lung tung như một kẻ mất trí. Ngoài ra, anh có biết bà ấy lớn hơn anh bao nhiêu tuổi không? Tôi không nghĩ là bà ấy sẽ đồng ý đâu.”
“Này, điều đó cũng tốt thôi. Tôi tiêu tiền để có thể nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp mỉm cười. Thế là đủ để làm động lực rồi.”
Về điều đó, Elch trả lời: “Anh thật kỳ lạ, anh bạn à,” và thở dài.
Đây là thời đại mà mọi người lo lắng hơn nhiều về việc miếng ăn ngày hôm sau sẽ đến từ đâu. Lãng mạn như một trò tiêu khiển là thứ dành riêng cho giới quý tộc. Đối với những người bình thường, đó chỉ là khúc dạo đầu cho hôn nhân và sinh con. Đấy là một nhiệm vụ được thực hiện để ngôi làng có thể tồn tại mà thôi. Elch và Masato đến từ các thế giới khác nhau; quan niệm của họ về cơ bản là quá khác nhau. Lãng mạn là một thứ mà họ khó có thể đồng tình.
“…Chà, nếu anh muốn cố gắng đến gần mẹ tôi hơn thì đó là vấn đề của anh. Nhưng anh nên từ bỏ món quà lưu niệm đi. Chúng tôi không có tiền để lãng phí vào những thứ như thế.”
"Tốt thôi; Tôi sẽ kiếm được ít tiền bằng cách thực hiện một số giao dịch hấp dẫn.”
“…Anh sẽ gặp phải một vấn đề lớn đấy.”
"Hử?"
Những lời của Elch chứa đầy ẩn ý nhưng Masato nghiêng đầu sang một bên, không thể suy ra ý nghĩa của chúng.
“…Anh sẽ nhanh chóng hiểu ra điều tôi đang nói khi chúng ta vào thị trấn.”
Và chắc chắn rằng, khi họ vào thành phố, Masato đã nhanh chóng biết được ý của Elch.
—-----------------------------
Vào thời điểm toa xe của họ đi qua hải quan Dormundt và vào thành phố, mặt trời đã lặn xuống dưới đường chân trời.
Sau khi đi xuống con đường trải nhựa kéo dài qua cổng, cuối cùng họ cũng đến được một khu vực rộng mở. Đám đông người đang hối hả chạy qua lại. Nó gần giống hình ảnh đáng kinh ngạc của Ngã tư Shibuya.
"Whoa! Đúng là một thành phố có dân cư sáu con số! Thật đông đúc! Nó không thực sự tác động đến tôi khi chúng ta ở Làng Elm, nhưng thế giới này thực sự có rất nhiều người trong đó!”
“Ừ, và các quý cô đều rất hấp dẫn. Thật khó để bỏ qua vẻ hấp dẫn mộc mạc của Winona, nhưng phụ nữ ăn mặc hở hang cũng rất tuyệt! Chào cô, cô thật lộng lẫy!"
“…Cái gì, vậy ra ai đẹp anh cũng thích à?” Elch thở dài bực tức khi nhìn Masato vẫy tay với mọi phụ nữ hấp dẫn mà cậu nhìn thấy trong đám đông.
“Này, tôi hiểu tại sao Massy lại phấn khích đến thế. Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới đến nơi nào nhộn nhịp thế này, tôi cũng bắt đầu thấy phấn khích rồi đấy.”
“Ở đây nhộn nhịp là điều đương nhiên. Đây là trung tâm của thành phố, quảng trường trung tâm. Dormundt được chia thành bốn khu vực lớn ở phía đông bắc, tây bắc, đông nam và tây nam, nhưng cuối cùng cô phải đi qua đây để đến hầu hết mọi khu vực trong số đó. Giao thông đường bộ luôn rất tệ.”
“Có lý, có lý.”
"Huh. Ở đây không có chợ, mặc dù vị trí rất tuyệt vời sao?” Masato hỏi, không hề lỡ nhịp dù đang tán tỉnh.
Một chút ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt Elch khi nhận ra rằng Masato thực sự đã lắng nghe và cậu ấy trả lời khẳng định.
“Trước đây có một cái, nhưng bây giờ nó ở phía Tây Nam Quận Cảng… Chúng ta sẽ sớm tới đó thôi.”
Chắc chắn rồi, một lúc sau khi họ thoát khỏi đám đông ở quảng trường trung tâm và tìm đường đến Quận Cảng, hai bên đường đã mọc lên những quầy hàng. Rất nhiều người, nhiều người trong số họ có lẽ là cư dân, đã ra ngoài mua sắm. Dù sao thì cũng đã đến lúc bắt đầu mua nguyên liệu cho bữa tối nên đã có một đám khá đông. Nhưng đối với tất cả mọi người, sự đa dạng của hàng hóa được bày bán còn ấn tượng hơn.
Có các loại rau củ quả như bắp cải và cà chua. Những mặt hàng xa xỉ như táo ngâm mật ong, cam và rượu. Thịt và cá khô—đủ thứ. Và đó không chỉ là thức ăn. Các quầy hàng trưng bày các dụng cụ làm nông, công cụ, dụng cụ nấu nướng và những bộ quần áo sang trọng có thể được bán lại từ các quý tộc.
"Oa! Cái áo đó dễ thương quá! Và cả cái phụ kiện tóc kia nữa! Chỉ cần nhìn vào những thứ này đã thấy thích rồi!
Việc mua sắm tại cửa hàng đang khiến Shinobu phấn khích. Tuy nhiên—
“Có rất nhiều người ở đây, nhưng tôi không cảm thấy có chút phấn khích nào cả.”
—có điều gì đó về thị trường có vẻ không ổn đối với Masato.
Có rất nhiều người, và các mặt hàng được bày bán rất đa dạng. Tuy nhiên, dù ấn tượng đến mấy, tất cả đều có vẻ khá tẻ nhạt đối với cậu. Không có người chủ cửa hàng nào mời hàng người dân trên phố và cũng không thể nghe thấy ai đang mặc cả hết. Những người vô gia cư bẩn thỉu ẩn nấp trong những con hẻm nhỏ và liếc nhìn khu chợ chỉ càng làm tăng thêm ấn tượng chán nản mà khu chợ mang lại. Masato nghiêng đầu sang một bên, tò mò muốn biết lý do của chuyện này.
“Tất cả chuyện này là do hội thương mại mà chúng ta đang hướng tới,” Elch lẩm bẩm.
“Ý cậu là thế nào?”
“…Anh cần có giấy phép từ thị trưởng Dormundt, Bá tước Heiseraat, để thực hiện bất kỳ hoạt động buôn bán nào trong thành phố, nhưng…dù thế nào thì những người duy nhất có giấy phép và những người duy nhất có đủ tiền để điều hành một khu chợ, là những người ở Hội Thương mại Neutzeland."
"Gì cơ? Thật á? Họ độc quyền trên toàn bộ thành phố à?
"Phải. Tuy nhiên, có một nơi khác từ vài năm trước… Hội buôn Orion. Ông già tôi từng làm việc cho họ. Giao thương bùng nổ khi hai hội tranh giành thị trường. Nhưng một trong những khoản đầu tư của Orion vào Tân Thế giới đã thất bại và Neutzeland đã tiếp quản chúng. Kể từ đó, Neutzeland có toàn quyền kiểm soát Dormundt.”
"Tôi hiểu rồi. Không nhộn nhịp vì không phải cạnh tranh, huh… Vậy ra đó chính là ý cậu khi nói rằng tôi sẽ gặp phải một vấn đề lớn.”
“Ờ-ừm. Tôi không biết anh giỏi giao tiếp hay như thế nào đi chăng nữa, nhưng không đời nào anh có thể trả giá đồ của mình khi chỉ có một nơi duy nhất anh có thể bán nó.”
“Trời ạ…thảo nào mọi người trông như đang ngái ngủ vậy.”
"Chúng ta gần đến rồi. Đó là Hội Thương mại Neutzeland.”
Theo gợi ý của Elch, Masato chuyển sự chú ý của mình khỏi khu chợ ven đường. Đứng trước họ là một tòa nhà trông không giống một hội buôn mà giống một ngôi đền hơn. Được dựng lên trước lối vào của công trình là một bức tượng khổng lồ của một người đàn ông béo được chạm khắc từ đá khổng tước.
“Bức tượng xấu xí đó là sao?”
“Đó là Jaccoy, người quản lý ở đó.”
Shinobu cau mày, lẩm bẩm, “Ôi, thật vô vị,” và nhảy ra khỏi xe.
"Này khoan đã! Cô đang đi đâu thế?!”
“Xin lỗi, Elch, nhưng tôi phải đi rồi. Tôi có nhiều việc phải làm và có nhiều nơi để đến. Gặp lại sau nhé, Massy. Những nơi khó chịu như thế này không phải là kiểu của tớ nên tớ sẽ bắt đầu tự tìm tòi.”
“Nghe có vẻ hay đấy. Đi làm việc của cậu đi, Shinobu.”
“Sha-sha. Tất nhiên, tớ sẽ làm! Nếu cậu tìm thấy thứ gì đó muốn tớ xem xét, chỉ cần gọi vào số của tớ.” Với một câu “Hẹn gặp lại!” cuối cùng cô ấy biến mất trong đám đông như làn khói.
Ngay cả khi quần áo của cô ấy lộn xộn đến mức nào, cũng không thể biết được cô ấy đã đi đâu. Dòng dõi ninja của cô không chỉ để trưng. Sau khi nhìn về hướng cô gái đã biến mất một lúc, Masato quay lại phía Elch.
“Lý do chúng ta đưa cậu ấy đi cùng là để có thể tìm kiếm thông tin về thế giới và hy vọng tìm ra cách để chúng tôi về nhà. Tuy nhiên, đừng lo lắng. Chỉ cần có tôi ở đây cậu sẽ ổn thôi.”
Elch nhăn mặt trước lời nhận xét.
“Ha. Tôi cũng sẽ ổn nếu không có anh. Không ai yêu cầu anh đi cùng cả.”
“Oof. Lạnh lùng quá đấy anh bạn.”
—---------------
“Hmm, hmm… Mười rook cho đôi bốt da. Sáu mươi rook cho áo khoác mùa đông. Về phần than củi… à, nhiều nhất là hai rook cho một cái than bánh. Tiếp đó…"
Hội Thương mại Neutzeland có hai quầy bán hàng. Một cái được đặt cạnh cảng, được thiết kế để các thương nhân đi đường biển sử dụng. Cái còn lại ở cuối chợ. Đó là một tòa nhà nhỏ giống chuồng ngựa, được xây dựng làm văn phòng chính của Neutzeland. Đó là quầy dành cho các thương nhân đến từ các thị trấn và làng mạc địa phương.
Sau khi xếp hàng chờ đến lượt, Elch và Masato lái chiếc xe ngựa của họ đến và nhờ một thương nhân có vẻ ngoài u ám với thân hình gầy gò và đôi mắt hẹp thẩm định hàng hóa của họ. Kết quả:
“Tổng cộng… là năm mươi vàng và năm mươi ba rook.”
Elch tái mặt trước kết quả thẩm định.
“C-chỉ vậy thôi á?”
“Đó là điều tốt nhất ta có thể làm. Ta đã nhượng bộ vì cậu là khách hàng thân thiết rồi đấy. Nông thôn có thể là một chuyện, nhưng ở thành phố, những thực phẩm nghèo nàn như khoai tây rất khó bán. Tuy nhiên, ta sẽ đề nghị cho cậu
1/5 rook cho mỗi củ. Nếu có điều gì thì cậu nên biết ơn.”
“Gah…”
Khi Masato liếc nhìn vẻ mặt đau khổ của Elch, cậu nghĩ lại thông tin mà mình đã ghi nhớ trong đầu về hệ thống tiền tệ thế giới.
Ở Freyjagard, tiền có hai mệnh giá. Đầu tiên là một đồng xu được gọi là rook. Có một đồng xu nhỏ hơn có lỗ, trị giá một rook và một đồng xu lớn hơn không có lỗ, trị giá mười rook. Bởi vì chúng không đáng giá lắm nên mọi người có xu hướng sử dụng chúng cho hầu hết các giao dịch mua bán hàng ngày.
Loại còn lại là vàng. Chúng được làm bằng đồng bạc trị giá một vàng và đồng vàng trị giá mười vàng. Chúng chủ yếu được sử dụng cho các giao dịch kinh doanh lớn hơn và một vàng có giá trị bằng một trăm rook.
Theo Elch, một người đàn ông trưởng thành có thể sống khiêm tốn trong khoảng một tháng chỉ với một vàng. Về con số có thể sống sót qua bốn tháng mùa đông khắc nghiệt với 50 vàng…
"Hử? Nếu tôi nhớ không lầm thì ngôi làng có năm mươi người.”
“…Gần sáu mươi nếu chúng tôi tính thêm lũ ăn bám các người.”
“Ý tôi là, dù sao đi nữa thì như thế vẫn chưa đủ phải không?”
“Im đi, tôi không cần anh nói với tôi điều đó!” Sự thất vọng của Elch có thể cảm nhận được.
Đó là đương nhiên.
Giữa rừng và đất nông nghiệp, Làng Elm ít nhiều tự cung tự cấp hầu hết thời gian trong năm. Nhưng mùa đông lại là một khó khăn khác. Trận tuyết rơi dày đặc khiến Elm gần như bị chôn vùi, và không cần phải nói cũng biết rằng những cánh đồng trở nên vô dụng. Nỗ lực đi săn sâu trong rừng trong điều kiện đó chẳng khác nào tự sát.
Đó chính xác là lý do tại sao Làng Elm đi bán tất cả đồ da mà hơn 20 người phụ nữ của họ đã làm ra ngay trước mùa đông, khi nhu cầu tăng vọt. Họ cần mua đủ lương thực để vượt qua mùa lạnh. Mặc dù họ thường xuyên đi bán gỗ, than củi và thịt khô nhưng việc đó không mang lại nhiều thu nhập. Số tiền họ kiếm được từ đồ da mới thực sự là nguồn sống của họ. Sống sót qua mùa đông dài chỉ với năm mươi vàng là điều hoàn toàn không thể.
Mình có thể làm gì đây? Trán Elch đổ mồ hôi lạnh khi nghĩ. Bên cạnh cậu, Masato đặt ra một câu hỏi.
“Elch, thông thường ngôi làng phải mất bao nhiêu thời gian để vượt qua mùa đông?”
“Tôi đã bảo anh im lặng mà?”
"Cứ nói đi."
“…Tch. Thông thường là 80 vàng.”
“Vậy bình thường cậu có thể kiếm được chừng ấy tiền à?”
"Phải. Nhưng sản lượng từ rừng của chúng tôi năm nay khá tệ. Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng chúng tôi thiếu da và thịt. Và bởi vì các người đã xuất hiện nên chúng tôi thậm chí còn tiêu hao thức ăn nhanh hơn. Ngôi làng về cơ bản đã hết nguồn dự trữ rồi.”
“Tôi xin lỗi về điều đó…”
“Nếu anh thực sự xin lỗi thì hãy im đi… Dạ, thưa ngài, ngài có thể cho tôi thêm một chút được không? Với chút tiền như vậy, mùa đông này chúng tôi sẽ chết đói mất.”
“Ta e rằng hoàn cảnh của cậu không thuộc trách nhiệm của cơ sở bọn ta.”
“Chúng ta có thể…?” Dù phải đối mặt với bức tường gạch của đối tác thương mại, Elch vẫn không ngừng nỗ lực. Nhưng sau đó—
“Giờ có vẻ có vấn đề ở đây hả? Ngươi đang chắn đường đấy.”
Với một tiếng cọt kẹt, cánh cửa giữa túp lều thẩm định và tòa nhà chính mở ra, để lộ ra một người đàn ông trung niên bụng phệ, chính là hình ảnh bức tượng lớn phía trước.
Trang phục của ông ta sặc sỡ đến mức gần như buồn nôn, vòng tay và vòng cổ thì đều được trang trí bằng vàng, bạc và đá quý. Ánh sáng rạng rỡ của những phụ kiện đắt tiền chỉ thua kém vẻ béo trên khuôn mặt và chiếc mũi béo của ông. Đây là Jaccoy, quản lý của Neutzeland.
“Ah, ông Jaccoy. Những khách hàng cố chấp này đã phàn nàn về báo giá của chúng ta.”
“Ồ, các bạn của tôi, điều đó không được đâu. Cậu không phải là trẻ con; nổi cơn thịnh nộ sẽ không giúp cậu có được… Ồ?” Người quản lý đã trừng mắt nhìn Elch, nhưng sau một lúc, đôi mắt ông ta mở to vì ngạc nhiên. Ông ấy đã nhận ra cậu.
“Ôi trời, tôi nghĩ cậu trông quen quen. Adel là ngôi sao đẹp nhất của Orion và ở đây chúng ta có con trai của anh ấy! Đang chạy việc vặt cho làng phải không? Dù sao thì cũng đã đến lúc bắt đầu chuẩn bị cho mùa đông rồi.”
"…À vâng."
Cha của Elch, Adel, từng là người bán rong giỏi nhất ở Orion, một hội thương mại cạnh tranh từng hoạt động ở Dormundt. Rõ ràng, Adel tài giỏi đến mức đến tận bây giờ ông vẫn còn đọng lại trong ký ức về hội buôn đối thủ và Jaccoy, người quản lý của nó. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Jaccoy và Elch gặp nhau.
Khi cha của Elch còn sống, hai người họ sẽ chào nhau mỗi khi Elch đến thành phố. Tuy nhiên, thế không có nghĩa là họ có quan hệ tốt.
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Thế hôm nay cậu mang gì đến cho chúng tôi vậy?”
“Đây là danh sách của họ, thưa ngài.”
“Pfft.” Jaccoy khịt mũi chê bai sau khi người giám định đưa cho ông danh sách chi tiết.
“Chẳng phải hầu hết những thứ này chỉ là rác rưởi sao? Thật buồn khi thấy con trai của một người thành đạt như vậy lại phải đi bán rác như này. Điều đó cũng tương tự với Adel vậy. Nếu anh ta không ngu ngốc nhất quyết tiếp tục làm nghề bán hàng rong và trở thành nhân viên kế toán của bọn ta như bọn ta đã yêu cầu, anh ta đã không vướng vào đạn lạc của chiến tranh. Dẫn đến gia đình thảm hại.”
“…Ông già của tôi không liên quan gì đến chuyện này.”
“Chắc chắn là không rồi. Giống như bọn ta không liên quan gì đến những gì sẽ xảy ra với các người trong mùa đông này vậy. Ồ, và bọn ta không có nghĩa vụ phải mua rác của cậu, thế nên đừng phàn nàn về những gì bọn ta cung cấp cho cậu. Nếu cậu không thích mức giá này, vui lòng đưa đống hàng của cậu đi nơi khác… Tất nhiên, bọn ta là hội buôn duy nhất được thị trưởng cho phép hoạt động ở Dormundt. Và ngay cả khi cậu tìm thấy một hội buôn nhỏ nào đó đang gặp khó khăn, cuối cùng họ cũng sẽ đến Dormundt và bán cho bon jta, vì vậy họ không thể đưa ra nhiều tiền hơn ở đây được. Nếu muốn giá tốt hơn, cậu sẽ phải vượt qua dãy núi Le Luk và thử bán ra ngoài vùng đất này.”
“Ha-ha-ha. Ngài quả là một người độc ác đó, ngài Jaccoy. Nếu họ cố vượt qua Le Luk vào thời điểm này trong năm, thì chẳng khác nào đi vào chỗ chết. Ngoài ra, Lãnh chúa Findolph sẽ không bao giờ cấp thẻ thông hành cho dân thường trong làng như họ.”
"Hee hee hee. Quá đúng, quá đúng.”
Cả Jaccoy và người giám định đều đưa ra những lời chế nhạo khó chịu.
“Bọn ta là lựa chọn duy nhất của cậu, vì vậy hãy làm như bọn ta nói” là bầu không khí mà hai gã này đang tỏa ra.
Mình không thích điều này một chút nào.
Masato nheo mắt nhìn họ. Khi họ đi ngang qua khu chợ trên đường đến hội thương mại, Masato thực sự đã ghi nhớ giá của tất cả hàng hóa được bày bán. Theo tính toán của cậu, hàng hóa của Elm thực sự trị giá khoảng hai trăm vàng.
Thông thường, các nhà cung cấp bán buôn sẽ nhận được hàng hóa thấp hơn giá thị trường, nhưng Neutzeland đã quay lại và bán hàng hóa chỉ cách nơi họ mua vài trăm mét. Con số đó không đủ để biện minh cho việc chấp nhận mức lãi 75%. Họ đang lạm dụng sự thật rằng họ là hội buôn duy nhất.
Những kẻ này không phải là thương nhân.
Đúng hơn là chúng giống đám đầu đường xó chợ hơn. Masato không định để những kẻ như thế làm theo ý mình. Vì thế cậu đã đưa ra một sự lựa chọn.
“Thật sao? Rất tiếc, có vẻ như không thỏa thuận được rồi. Chúng ta xong việc ở đây rồi, Elch.” Ác quỷ Tài chính nhanh chóng nhảy trở lại xe, cầm dây cương và bắt đầu lái nó ra ngoài.
"Hử? …GÌ THẾ?!" Elch sửng sốt trước diễn biến đột ngột này, nhưng…
"Này! Này, này, này! Khoan! Khoan đã, tôi đã nói rồi mà!” Byuma trẻ tuổi chạy theo chiếc xe, nhảy lên nó và tóm lấy cổ áo Masato.
"Có chuyện gì vậy? Mặt cậu trông sợ quá đấy.”
“Anh nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?! Quay xe lại mau!”
Nhưng Masato lại không như vậy.
"Kệ cha nó. Tôi lợi dụng người khác thì được, nhưng lợi dụng tôi á? Không, cảm ơn. Hơn nữa, năm mươi vàng đáng khinh cũng không giúp cậu vượt qua được mùa đông phải không? Tức là chẳng có ích gì khi bán hàng cho những kẻ đó.”
“A-anh nói đúng, nhưng tôi vừa nói với anh rồi, nhớ chứ?! Chỉ có một hội buôn ở Dormundt! Dù họ có cho chúng ta ít đến đâu, chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác!”
“Được rồi, vậy cậu sẽ sống sót bằng cách nào?”
“Ch-chúng tôi… Chúng tôi có thể sử dụng tiền tiết kiệm của làng…”
"Ồ? Thế số tiền tiết kiệm đó là bao nhiêu? Dựa vào việc cậu tỏ ra bực tức như thế nào trong bữa tiệc, tôi không thể tưởng tượng được là có nhiều như vậy.”
“…Có…khoảng tám vàng.”
“Cậu biết đấy, Elch, có một câu nói ở quê hương của chúng tôi. Nó được gọi là ‘như muối bỏ biển.’”
“…! Được thôi, vậy thì đàn ông chúng tôi sẽ tìm ra cái gì đó! Khu rừng gần như chẳng có gì ngoài sói vào mùa đông, nhưng…dẫu vậy, chúng tôi đành phải ăn thịt chúng thôi!”
“Tuyết rơi dày đặc chỗ các cậu phải không? Nó đã bắt đầu rồi. Và một khi chúng ta thực sự bước vào mùa đông, nó sẽ thực sự bắt đầu chồng chất trên núi. Cậu có thể có tai và đuôi sói, nhưng vẫn chỉ có hai chân mà thôi. Tuyết sẽ cản trở dữ dội khả năng di chuyển của cậu… Cậu có thực sự nghĩ rằng những người thợ săn của Elm sẽ bình yên chống lại bầy sói trong điều kiện như vậy không?
Elch nhíu mày và chìm vào im lặng. Bản thân cậu cũng là thợ săn nên biết rõ việc săn sói vào mùa đông nguy hiểm như thế nào.
Masato đi sâu hơn, giọng cậu trở nên gay gắt hơn bao giờ hết.
“Elch, tôi nghĩ cậu đang hiểu lầm nghiêm trọng thế nào là giao dịch.”
“Ý-ý anh là gì?”
“Giao dịch không phải là mua và bán đồ vật. Nó chỉ là một phương tiện để đạt được mục đích nào đó. Mục tiêu của chúng ta là đưa Làng Elm vượt qua mùa đông một cách an toàn bằng cách mua nhu yếu phẩm. Bất kỳ giao dịch nào chúng ta thực hiện mà không thành công trong việc đạt được điều đó đều không được coi là phương tiện.—Ngoài ra, hãy nhìn xem.”
Masato chỉ tay vào các cửa hàng dọc phố.
“Kiểm tra đôi bốt da của cửa hàng đó xem. Chúng khá giống với của Elm khi nói về chất lượng. Neutzeland có lẽ đã mua chúng với giá khoảng 10 rook, giống như họ đã đề nghị mua của chúng ta. Nhưng họ lại đang bán với giá 43 rook. Họ mua những chiếc áo khoác lông đó với giá sáu mươi rook, nhưng lại bán chúng với giá bốn trăm. Nếu họ chỉ mua da sống, hoặc nếu họ đến và nhặt chúng hay gì đó, thì điều đấy có thể hiểu được… Không, ngay cả thế thì đó cũng là một chênh lệch quá lớn. Hãy nhìn xem, họ đang bắt các cậu xử lý việc sản xuất, giao hàng, thậm chí cả phí hải quan khi cậu mang hàng vào thành phố. Thay vì có chuỗi cung ứng, họ đã bắt cậu làm mọi thứ. Thật là điên rồ. Tóm lại là các cậu đang bị lừa. Tất cả mấy người đều bị lừa.”
Rõ ràng là bị kích thích, Elch thốt ra một lời phản bác từ cổ họng.
"…Chúng tôi biết thế. Chết tiệt, ngay cả tôi cũng biết điều đó! Nhưng chúng tôi không có lựa chọn nào khác! Neutzeland là hội buôn duy nhất trong thành phố có giấy phép kinh doanh!”
“Thấy chưa, cậu đang bị lừa vì cứ nghĩ như vậy. Để tôi nói cho cậu biết, dành cả đời để bị người khác bắt nạt thì không có cách nào để sống. Nếu có điều không ổn, cậu phải học cách nói 'Bỏ nó đi.' Nếu không thích cái gì, nhiệm vụ của cậu là thay đổi nó. Tin tôi đi, như vậy sẽ thỏa mãn hơn nhiều… Khi một gã chế nhạo cậu như chúng vừa làm, cậu không thể chỉ nói 'Dạ vâng’ và chấp nhận nó. Cậu không thể để mọi chuyện trôi qua được.”
“…!” Vai Elch giật giật khi cậu nắm lấy cổ áo Masato. Cơn thịnh nộ cháy bỏng trong mắt Masato bắt đầu khiến cậu phải khuất phục. “Đ-Đợi đã, cậu thực sự điên à?”
“Tôi điên cmn rồi đây. Tôi ghét bị lợi dụng. Ngoài ra, gã đó còn chế nhạo người đàn ông mà Winona đã chọn để kết hôn… Này, Elch. Hãy để tôi can thiệp. Hãy để tôi phụ trách tất cả giao dịch lần này. Hãy cho tôi một tuần…và tôi sẽ không chỉ kiếm đủ tiền để chúng ta sống sót qua mùa đông; Tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ cái hội buôn chết tiệt đó.”
“…Điều đó có thể không…?”
Masato gật đầu không chút do dự. "Tất nhiên rồi. Chỉ cần cậu làm theo chỉ dẫn của tôi từng tí một.”
Thực sự thì Elch rất khó tin vào điều đó. Nhưng…sự tự tin cháy bỏng trong mắt Masato không phải là lừa dối. Dù sao thì họ cũng sẽ không sống sót qua mùa đông nếu cứ thế này. Căn bản không có gì để mất…
"…Được. Nếu anh nói rằng anh có thể làm được tất cả những điều đó thì anh sẽ là người chịu trách nhiệm.” Elch thả Masato ra. Cậu ấy đã đưa ra lựa chọn của mình. Cậu đã sẵn sàng để tự mình xem người đàn ông này mạnh mẽ đến mức nào. “Nhưng hãy nhớ, mọi thứ tôi giao cho anh phụ trách đều là tài sản của làng. Nếu anh chỉ nói mà không có kết quả…thì tôi sẽ tự tay băm anh thành mồi cho sói. Hãy coi như mình đã được cảnh báo.” Ánh mắt khắc nghiệt trong mắt Elch khiến cậu ta giống hình ảnh của một con sói. Tuy nhiên, sự tự tin của Masato tỏ ra không hề lay chuyển trước mối đe dọa này.
“Heh. Đừng lo, Elch. Tiền yêu tôi hơn bất cứ ai khác.”
“Nếu anh nói vậy… Vậy chính xác thì anh dự định đánh sập hội buôn đó như thế nào? Và chỉ trong một tuần, không ít hơn nữa. Nói thật nhé, tôi sẽ không thực hiện bất kỳ hành vi đốt phá hay trộm cắp nào đâu đấy.”
“Điều đó không có trong chương trình của tôi, anh bạn à; Tôi không phải là đám yakuza khốn kiếp. Tôi là một thương nhân. Khi một thương nhân nói rằng anh ta sẽ đè bẹp một thương nhân khác, ý anh ta là sẽ làm điều đó trên thị trường mở. Tôi sẽ thành lập một hội buôn thậm chí còn lớn hơn cả hội buôn của chúng, sau đó chiếm lấy thị phần.”
“…Tôi đã nói với anh rồi, nhớ chứ? Anh không thể kinh doanh trong thành phố nếu không có giấy phép kinh doanh của thị trưởng. Nếu anh cố làm, binh lính sẽ bắt anh ngay tại chỗ.”
“Tất cả điều đó có nghĩa là tôi phải đi mua một cái rồi. Dễ thôi."
“Dễ cái đít ấy. Bá tước sẽ không bao giờ cấp giấy phép cho những kẻ vụng về như chúng ta. Ngài ấy thậm chí còn không cho chúng ta tiếp kiến.”
“Một cuộc nói chuyện ngọt ngào sẽ giải quyết được cả hai vấn đề đó. Ngoài ra, cậu không thể bỏ cuộc trước khi bắt đầu. Cậu đã trao quyền cho tôi, nhớ chứ? Bây giờ, hãy tin tưởng vào tôi và giúp tôi vượt qua nó.” Và sau đó, Masato đưa dây cương cho Elch. Rốt cuộc thì cậu cũng không biết bất cứ chỗ nào trong thành phố. Cậu ấy sẽ cần sự giúp đỡ của người bạn đồng hành để dẫn đường.
"…Được rồi." Nghe những gì người được gọi là thương nhân đang nói, Elch ủ rũ cầm dây cương và lái họ về phía dinh thự của Bá tước Heiseraat. Sau khi giao quyền điều khiển toa xe cho Elch, Masato lấy điện thoại thông minh ra khỏi túi.
“Ồ đúng rồi, tôi đã thắc mắc về những cái đó kể từ khi chúng tôi tìm thấy mấy người. Chính xác thì những tấm đá phát sáng mà các anh có là gì vậy?”
“Gì, cái này á? Nó, ừm…về cơ bản là một vật phẩm ma thuật. Nó cho phép cậu nói chuyện với bạn bè ngay cả khi họ ở xa.”
"…Thật luôn?"
"Chuẩn rồi. Tiện lắm phải không?” Khi Masato gật đầu, cậu mở ứng dụng liên lạc mà Ringo đã cài đặt. Cuộc gọi được kết nối ngay lập tức.
“Chào, Shinobu. Xin lỗi vì thông báo ngắn gọn nhưng cậu có thể xem xét một số nội dung giúp tớ được không? Phải, càng sớm càng tốt. Đầu tiên, tớ cần hồ sơ sơ bộ về thị trưởng. Tính cách, sở thích, lý lịch, đại loại như vậy. Vậy thì tớ cần—”
—--------------
Masato và Elch rời khỏi chợ.
Một cô bé với làn da nâu nhạt bước ra từ một con hẻm nhỏ và theo dõi sự ra đi của họ. Cô đã sống ở Tân Thế giới cho đến khi khu vực của cô bị chinh phục như một phần của Dự án Thuộc địa hóa Thế giới Mới mà hoàng đế đời thứ mười tám của Freyjagard, “Vị vua chinh phục” Lindworm von Freyjagard, đã dẫn đầu. Những kẻ buôn nô lệ đã đưa cô đến phía bắc Freyjagard làm nô lệ, nhưng cô đã nhân sơ hở, thoát khỏi dây trói và chạy trốn vào các con hẻm của khu chợ.
Đôi tai mèo nhô ra từ mái tóc đỏ của cô đã thu được lời nói của Masato.
“…Dành cả cuộc đời để bị người khác bắt nạt không phải là sống…”
Masato đã nói chuyện với Elch. Tuy nhiên, cô bé cũng tình cờ nghe thấy cậu nói. Cậu ấy đã nói về một cách sống không bị ràng buộc bởi ý thích của người khác.
Ngài ấy nói…có một cách…
Điều đó có đúng không? Cô ấy không biết. Nhưng trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì thì cô bé đã nhận ra mình đang chạy theo chiếc xe ngựa.
—----------------
“Cậu nói mình là một thương gia từ bên kia biển, nhưng chính xác thì ở đâu?” Người hyuma già có bộ ria mép trông giống như một đôi cánh lớn, nhìn chằm chằm vào vị khách đến thăm biệt thự của mình. Tất nhiên, vị khách của ông không ai khác chính là Masato Sanada, một thành viên của Thần đồng trung học.
Khi Masato quỳ xuống trước Thị trưởng Heiseraat, người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cậu cúi chào người đàn ông một cách kính trọng.
“Tôi đến từ một vùng đất xa xôi phía đông bờ biển có tên là Nhật Bản, thưa ngài Thị trưởng.”
“Nhật Bản… Ta chưa bao giờ nghe nói về một đất nước như vậy.”
“Chúng tôi là một đảo quốc nhỏ nên rất có thể Freyjagard vẫn chưa phát hiện ra chúng tôi. Tôi là một doanh nhân có tiếng ở quê nhà, nhưng ngay cả công ty của tôi cũng chưa kinh doanh ở đây.”
“…Hmm. Ừ thì không có vấn đề gì. Ta không quen với vùng đất này của cậu, nhưng ta không nghĩ cậu không phải là người nước ngoài. Ta chưa bao giờ thấy trang phục như của cậu. Vải có chất lượng cao đến mức khó có thể tin được. Và đôi giày da của cậu tỏa sáng như những viên ngọc trai sáng bóng. Ta có thể thấy rằng văn hóa nước cậu đã được trau chuốt qua nhiều năm tháng. Một kẻ nói dối đơn thuần không bao giờ có thể tạo ra những thứ đẹp đẽ như vậy.”
“Thật vinh dự khi nhận được những lời khen như vậy.” Masato lại cúi đầu, âm thầm vui mừng trước khả năng hiểu biết của người đàn ông. Con mắt sắc sảo của thị trưởng sẽ khiến cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với những gì cậu dự đoán.
"…Thế? Cậu có việc gì cần làm với ta vậy, thương gia đến từ ‘Nhật Bản’?”
Masato nghĩ lại hồ sơ Shinobu đã gửi cho cậu khi cậu đang đợi để tiếp kiến.
Walter von Heiseraat.
Walter là thị trưởng hiện tại của Dormundt và là thành viên đời thứ ba của Heiseraats, gia đình ông đã đưa Dormundt từ một khu đất chưa phát triển đến thành phố thương mại quan trọng nhất ở phía bắc Freyjagard. Ông cũng giữ chức vụ bá tước. Theo báo cáo của Shinobu, cách thức hoạt động của hệ thống quý tộc của Freyjagard là các hầu tước được cấp lãnh địa, còn các bá tước và nam tước được giao các thành phố trong các lãnh địa đó để quản lý. Về cơ bản, các bá tước và nam tước giống như các thị trưởng Nhật Bản thời hiện đại, còn các hầu tước giống như các chủ tịch tỉnh. Nó không hoàn toàn giống với các hệ thống phong kiến lịch sử mà Masato và những người khác quen thuộc.
Mặc dù sự sống sót của kẻ mạnh nhất là điều luật tuyệt đối của Freyjagard và các quý tộc tấn công hay thậm chí giết chết thường dân như thể chẳng có gì, nhưng Walter lại là người ôn hòa hơn. Ông là một người được cư dân Dormundt yêu mến. Tuy nhiên, trong cuộc sống riêng tư, ông lại là người khá hoang phí và có sở thích đặc biệt với hàng nhập khẩu quý hiếm. Rất có thể, khuynh hướng đó của ông ta là lý do tại sao Masato có thể gặp ông ta dễ dàng như vậy sau khi nói với lính canh rằng cậu là một thương gia từ nước ngoài.
Đây là con đường tấn công được Masato lựa chọn.
“Thực ra có một lý do rất đặc biệt khiến tôi muốn gặp ngài ngày hôm nay. Vấn đề là, tôi đã nghe nói về một bá tước nổi tiếng là một nhà sưu tầm đồ trang sức nước ngoài nồng nhiệt, vì vậy tôi đã hy vọng ngài có thể xem qua tác phẩm thủ công này của quê hương tôi.”
“Hừm. Thì ra đây là một chiêu trò bán hàng.”
Có vẻ như những chuyến viếng thăm nhà thị trưởng như vậy có lẽ đã xảy ra với tần suất nào đó. Từng lỗ chân lông trên khuôn mặt của thị trưởng đều hét lên, "Lại cái này à?!"
"Được thôi. Nhưng cẩn thận, ta cũng có mắt nhìn hàng đấy. Nếu cậu cho ta xem mấy thứ tầm thường, cậu sẽ không lấy được một rook nào từ ta đâu.”
Móc câu, dây câu và phao đã đủ.
“Ồ, tôi khá tin chắc là ngài sẽ thích nó. Đây là mặt hàng được đề cập.” Cười thầm trước câu trả lời của thị trưởng, Masato cho ông ta xem những gì cậu đã mang đến để đề nghị. Trên lòng bàn tay cậu là một chiếc vòng tay bằng vàng sáng lấp lánh.
"…Ta hiểu rồi. Một chiếc vòng tay làm bằng vàng phải không? Rất trang nhã. Ta đặc biệt thích những món trang sức được đặt trong… Hmm? Hmmmmmm?!?!?!?!?!?! Cái-cái-cái-gì thế này?!”
“Đó là một phụ kiện mà người dân đất nước tôi đeo. Chúng tôi gọi nó là đồng hồ đeo tay, một chiếc đồng hồ ngài có thể đeo trên cổ tay mình.”
Chiếc vòng tay mà Masato đưa cho thực chất là chiếc đồng hồ cao cấp của chính cậu ấy.
Có những khác biệt đáng chú ý, nhưng nền văn hóa của Freyjagard phần lớn ở ngang tầm với thời Trung cổ của Trái đất. Mặc dù Trái đất đã có đồng hồ cơ vào cuối thời đại đó, nhưng công nghệ chế tạo các bộ phận nhỏ, tinh tế chắc chắn vẫn chưa tồn tại. Hồi đó, đồng hồ rất lớn và thường được lắp đặt trong các tòa nhà. Đồng hồ đeo tay không xuất hiện cho đến tận thế kỷ 19.
Nói cách khác,chắc hẳn Freyjagard không có những chiếc đồng hồ nhỏ đến mức đó. Chúng chắc chắn không phổ biến. Đó là sự cách biệt thời gian, giống như một thứ gì đó bước ra từ khoa học viễn tưởng. Nó đã thu hút sự chú ý của Thị trưởng Heiseraat, thứ đầy mới lạ, không giống bất cứ cái gì khác.
Ông ấy đã hoàn toàn bị cuốn vào kế hoạch của Masato.
"Một chiếc đồng hồ?! K-không thể nào! Không ai có thể làm ra những chiếc đồng hồ nhỏ thế này!”
“Ngài hãy tự mình kiểm tra xem. Mặt sau chắc chắn còn bất ngờ hơn đấy.”
“Hmm? Ố? Gìiiiiiiiii?! C-Cấu trúc tỉ mỉ này này…! Bwuuuuuh?! Nó đang di chuyển! Có rất nhiều bánh răng nhỏ, tất cả đều khớp vào nhau! Ta chưa bao giờ thấy điều gì chính xác đến thế…! Nhưng công nghệ tạo ra thứ quá nhỏ, quá chính xác lại không tồn tại…!”
“Có lẽ điều đó đúng…ở Freyjagard, thưa Thị trưởng.”
“—! V-vậy Nhật Bản của cậu thực sự tồn tại ư?! Và khả năng kỹ thuật của các cậu đã tiến bộ đến thế này rồi á?!”
“Đúng là như vậy. Trên thực tế, chúng tôi sản xuất giỏi đến mức vài người hàng xóm gọi chúng tôi là siêu cường công nghệ. Ở Nhật Bản, đồng hồ đeo tay phổ biến đến mức ngay cả trẻ em cũng sở hữu chúng.”
“N-nó làm ta bối rối…! Không thể tin được! Ta không thể tin được, nhưng…nhìn thấy nó trên tay mình…ta đoán là mình không còn lựa chọn nào khác! Ôi, đẹp quá…!” Heiseraat không thể rời mắt khỏi bên trong chiếc đồng hồ. Mặt ông đỏ bừng, lỗ mũi phập phồng, giống như một đứa trẻ vừa có đồ chơi mới.
Cảm thấy thời cơ đã đến, Masato tiến thêm một bước nữa tới mục tiêu cuối cùng của mình.
"Tôi vui vì ngài thích nó. Ngài sẽ làm gì? …Nếu ngài tôn trọng yêu cầu của tôi thì chiếc đồng hồ sẽ là của ngài.”
“T-thật sao?! Nó là gì?! Yêu cầu của cậu là gì thế?! Ta sẽ trả bao nhiêu cũng được theo ý cậu! L-l-l-làm ơn! Hãy bán cho ta chiếc đồng hồ đeo tay này!” Heiseraat tuyệt vọng bám lấy đồ cổ mới của mình. Khi người đàn ông nói rằng ông ta sẽ trả bao nhiêu Masato muốn, ông ta ít nhiều tỏ ra nghiêm túc.
Tuy nhiên, dù hiếm đến đâu thì cuối cùng nó vẫn chỉ là một chiếc vòng tay mà thôi. Trên thực tế, có một giới hạn về số tiền mà Masato có thể tính phí. Có khả năng cậu ấy có thể bán nó để kiếm đủ tiền giúp Elm vượt qua mùa đông, nhưng cộng thêm yêu cầu của Ringo, số tiền cần có đúng cao chót vót.
Và bên cạnh đó, những giao dịch một lần như thế thật nhàm chán. Những gì doanh nhân trẻ Masato Sanada mong muốn đã bị khóa chặt ngay từ đầu.
“Tiền không phải là thứ tôi cần, thưa Thị trưởng. Tôi là một thương gia, điều đó có nghĩa là tôi chỉ muốn một điều duy nhất… Giấy phép kinh doanh ở thành phố này. Đó là giấy phép giao dịch mà tôi đang theo đuổi.”
"Gì…?! Rrr…”
Tuy nhiên, nghe thấy yêu cầu của Masato đã khiến vị thị trưởng đang phấn khởi trước đó phải quay trở lại trái đất. Điều đó đã được dự liệu trước. Suy cho cùng, lý do ông ta chưa bao giờ cấp giấy phép giao dịch mới là vì số tiền hối lộ lớn mà ông ta đã nhận từ Neutzeland.
“À-à… Về chuyện đó…” Ông miễn cưỡng nhìn xuống đồng hồ. Masato bước tới và thì thầm vào tai Heiseraat.
“Nhân tiện, tôi biết về thỏa thuận của ngài với Neutzeland.”
"Gì…?!"
“Không khó để tìm ra. Orion có thể đã bị phá sản, nhưng phía bắc Freyjagard nổi tiếng với vô số ngành công nghiệp—nhà hàng, nhà máy bia, thổi thủy tinh, thậm chí cả đóng tàu. Không thể nào thành phố lớn nhất trong khu vực trong nhiều năm qua lại không có một hội buôn nào muốn mở cửa hàng.”
“Ta… ta không biết cậu đang nói về cái gì.”
“Tháng thứ tư của mùa xuân: 3.247 vàng và hai mươi ba rook. Tháng thứ tư của mùa hè: 2.789 vàng và 88 rook—”
Khi nghe Masato đọc lại các con số, Heiseraat tái mặt. Suy cho cùng, những con số đó…là số tiền hối lộ chính xác mà ông ta đã nhận.
“L-làm sao cậu…?”
Masato trả lời với một nụ cười gần như có thể miêu tả là hồ hởi.
“Hội buôn của tôi tuyển dụng một điệp viên tình báo khá tài năng. Cô ấy đã có thể liếc nhìn cuốn sổ bí mật được giấu trong két sắt của ông trong thời gian cuộc họp này bắt đầu. Hiện tại, số tiền đó không được ghi nhận là thu nhập từ thị trường. Điều đó có nghĩa là Hầu tước Findolph không biết về nó. Nếu ngài ấy biết được sự thật, tôi không nghĩ ngài ấy sẽ vui đâu.”
Trán thị trưởng toát mồ hôi vì lo lắng.
Kiểu trả tiền bất hợp pháp này không gây ngạc nhiên cho Masato. Ở Freyjagard, hầu tước là người kiểm soát lãnh địa này.
Bá tước Heiseraat điều hành Dormundt với tư cách là thị trưởng, nhưng ông ta chỉ hơn một quan chức được tôn vinh một chút. Tất cả doanh thu trong lãnh địa Findolph đáng lẽ phải chuyển thẳng đến Hầu tước Findolph. Bằng cách phớt lờ sắc lệnh đó một cách bất hợp pháp, Heiseraat đã phạm tội tham ô. Nếu điều đó bị phơi bày, ông ta sẽ không thể tiếp tục nhận được sự quan tâm của Hầu tước Findolph.
Là một mối đe dọa, nó còn hiệu quả hơn hết thảy, chưa hết…
“Tuy nhiên, tôi không ở đây để chỉ trích cách ngài kiếm tiền. Và tôi chắc chắn không có ý định sử dụng thông tin đó để đe dọa ngài.” Đột nhiên, Masato thay đổi hướng đi của mình.
"Cái…gì?"
“Tại sao tôi lại làm thế chứ? Gia đình Heiseraat là người đã khởi công và xây dựng nên thành phố tráng lệ này từ con số không chỉ trong 50 năm. Các thành viên trong gia đình ngài là những anh hùng của phương bắc. Trong trường hợp đó, thỉnh thoảng ngài cũng nên có quyền được hưởng chút lợi lộc, phải không?
"Phải! Phải, đúng vậy! Tổ tiên của ta đã xây dựng nên thị trấn này!”
“Quả thực họ đã làm vậy, và điều đó khiến ngài trở thành vị vua hợp pháp của Dormundt. Nhưng tại sao một người như ngài lại phải nịnh nọt một hội buôn thấp hèn chứ? Tại sao một người như ngài lại phải tiết chế ham muốn của mình? Nếu những kẻ chơi khăm đó bắt đầu phàn nàn, nếu chúng bắt đầu đe dọa giữ lại các khoản thanh toán, tất cả những gì ngài phải nói là: ‘Hãy thôi rên rỉ đi, lũ linh cẩu ghẻ lở! Nếu các ngươi không muốn ta đuổi ra khỏi thị trấn, thì hãy im cái miệng hôi hám lại!’ Điều đó sẽ khiến chúng im lặng. Mọi người ở Neutzeland thà chết còn hơn mất việc kinh doanh ở thành phố tốt nhất phía bắc.”
Đe dọa thị trưởng chưa bao giờ là kế hoạch của Masato. Làm như vậy sẽ là ngu ngốc. Heiseraat có thể chỉ là một quan chức nhưng ông vẫn là người có quyền lực cao nhất trong thị trấn. Masato còn muốn kinh doanh ở thành phố. Làm kẻ thù của chủ nhân nó sẽ phản tác dụng.
Tống tiền ông ta chắc chắn là một lựa chọn, nhưng lấy được giấy phép một cách thân thiện vẫn là lựa chọn tốt hơn. Đó là lý do tại sao cậu ấy khen ngợi gia đình Heiseraat trong khi than thở về việc họ sẽ trở thành tay sai của Neutzeland.
Và chính nhờ những lời ngọt ngào đó…
"…Phải, phải. Cậu nói quá đúng."
Masato đã dẫn dắt cảm xúc của thị trưởng đến đúng nơi cậu muốn. Heiseraat, người đã nắm chặt chiếc đồng hồ trong suốt cuộc trao đổi của họ như thể nó đã là của ông ấy, nở một nụ cười độc đoán với Masato. Masato đáp lại bằng cách cười toe toét, nhưng nụ cười của cậu ấy không còn là nụ cười phục vụ khách hàng mà cậu vẫn đeo cho đến thời điểm đó nữa… Đó là nụ cười của một loài động vật ăn thịt nhe răng nanh.
“Vậy thì chúng ta đi vào thỏa thuận nào.”
—-----------------
“Và cứ như thế, chúng ta đã có được giấy phép giao dịch với tên Hội Thương mại Elm.”
Khi Masato quay lại gặp Elch, người đang đợi bên ngoài, cậu cho Elch xem mảnh giấy da có đóng dấu của thị trưởng.
“Đ-đó không phải là giả chứ?”
“Tôi vừa mới vào nhà thị trưởng đấy, anh bạn à. Nếu có thì chẳng phải làm ra hàng giả sẽ khó hơn sao?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh thực sự sẽ có được một…” Elch có thể cũng đã nhìn thấy một con ma khi cậu nhìn chằm chằm vào tài liệu.
“Anh đã dùng phép thuật gì vậy…?”
“Thật không may, phép thuật không có trong từ điển của tôi. Dù thế nhưng ước gì được như vậy. Không, cung và cầu là công cụ tôi lựa chọn. Đưa ra các kịch bản đôi bên cùng có lợi cho mọi người, giờ đó là công việc kinh doanh. Dù sao thì bây giờ chúng ta có thể đi kinh doanh ngoài trời. Đây là tin tốt, nhớ chứ?”
Niềm vui cuối cùng cũng bắt đầu lan tỏa trên khuôn mặt Elch.
"Phải. Phải! Anh nói đúng! Nhanh lên, chúng ta hãy tới chợ ngay bây giờ! Trời đã gần tối nhưng vẫn còn khá nhiều người ở xung quanh! Nếu chúng ta bán hàng hóa của mình với cùng mức giá mà Neutzeland bán, chúng ta sẽ có thể kiếm được gấp bốn lần!” Lúc này cậu đang hưng phấn, lời nói tuôn ra khỏi miệng Elch không ngừng.
Nhìn thấy cậu ta đã sẵn sàng lao đi, Masato… búng nhẹ vào trán Elch.
“Này, sao anh làm vậy?!”
“Nói những điều ngớ ngẩn như thế. Giấy phép này thực tế là để in tiền, nhưng sau tất cả công sức chúng ta bỏ ra để có được nó, cậu có muốn yên bình sau khi bán được số hàng hóa chỉ với một toa xe không? Đừng là một thằng ngốc. Tôi đã nói với cậu rồi phải không? Tôi sẽ nghiền nát thị phần của Neutzeland. Chúng ta sẽ thành lập cửa hàng vào ngày mai. Hôm nay, công việc của chúng ta là tích trữ hàng để bán.”
"…Hử? Anh đang làm gì vậy? Chúng ta không có loại tiền đó mà trời. Tôi chỉ có tám vàng thôi, nhớ chưa?” Elch nhìn Masato như thể cậu ta là một tên ngốc. Masato xoa cằm và bắt đầu suy nghĩ.
Ý mình là, công việc của mình ở đây chỉ là giải quyết vấn đề tài chính của Elm và mua những thứ mà Ringo yêu cầu, nhưng…
…chỉ sử dụng Elch để đạt được mục đích đó thì hơi lạnh lùng. Elch không chỉ là thủ quỹ của làng mà một ngày nào đó cậu ấy sẽ trở thành trưởng làng. Có lẽ nhiệm vụ của Masato là phải dạy cậu ta một hoặc hai thứ.
Nếu rèn luyện cậu ta thành một thương gia giỏi, Elch có thể trở thành nền tảng của Hội Thương mại Elm mới thành lập. Masato nợ Làng Elm ơn cứu mạng, và nếu có cách nào để trả lại gấp đôi thì đây chính là nó. Với lựa chọn của mình, Masato đặt câu hỏi cho Elch.
“Elch, thứ cậu cần để bảo đảm sản phẩm là gì?”
“Tiền, dĩ nhiên rồi.”
“Bzzt. Chả đúng tí nào. Cậu có thể nhận được hàng lưu trữ mà không cần tiền.”
“C-cái gì? Không, anh không thể.”
“À, nhưng cậu có thể… Thực ra, việc này có tác dụng đấy. Dù sao thì tôi cũng nợ các cậu một lần. Với tư cách là chủ tịch của Tập đoàn Sanada, để tôi dạy cậu cách kiếm bộn tiền. Và tập trung vào. Bây giờ chúng ta có thể cháy túi, nhưng chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ có nhiều vàng mang không hết.”
“Ngài nói thật chứ, thưa ngài?”***
““_____?!”
Đột nhiên có người gọi họ.
Masato và Elch quay lại và nhìn thấy một cô gái byuma nhỏ bé đang lao về phía họ trên con đường tối tăm. Đôi mắt đỏ tươi của cô bé nhìn thẳng vào Masato.
“Roo cũng muốn nó. Nhiều vàng mang không hết.” Lời nói hơi cẩu thả, nhưng giọng điệu của cô bé có thể thấy rõ rằng đã có quyết tâm chắc chắn.
“Roo…muốn tiền. Bé muốn có thể tự mình làm được điều đó. Bé không muốn bị quăng quật nữa. Vì vậy…xin hãy dạy Roo cách kiếm tiền nữa!” Cô bé tóc đỏ nhếch nhác từ đầu đến chân, không mặc gì ngoài quần áo rách rưới. Cô bé đã chạy dọc theo mặt đất không trải nhựa ngoài trời, nhưng lại hề không đi giày.
Một người chạy trốn? Hoặc có lẽ là một cô bé vô gia cư? Hoặc có thể—thứ gì đó còn tệ hơn. Elch và Masato chỉ nhìn thoáng qua có thể biết rằng cô bé không xuất thân từ nơi có gia thế nào cả. Chưa hết…
Đôi mắt của đứa trẻ này…
Đôi mắt đỏ tươi của cô bé như thể xuyên qua Masato. Nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của chúng đã gợi lại được điều gì đó từ ký ức của cậu . Một căn phòng tối. Một mùi hôi thối nghẹt thở. Một tấm chiếu tatami bẩn. Và… thi thể của cha cậu treo trên xà nhà.
…Ha-ha.
“Được thôi. Lại đây nào.”
Masato ngay lập tức chấp nhận yêu cầu của cô bé bí ẩn. Elch thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
“Đợi đã, anh nghiêm túc đấy à? Chúng ta không biết gì về đứa trẻ này và anh lại định nhận nó vào à?
“Tất nhiên là tôi nghiêm túc. Hơn nữa, điều này có lợi cho chúng ta. Rốt cuộc thì tôi đang tìm kiếm một nhân viên khác nữa. Và em ấy là một cô gái và một đứa trẻ, cả hai đều có ích. Và trên hết—tôi thích đôi mắt của em ấy.”
"Đôi mắt của nó…?"
“Em ấy có thể trông nghèo rớt mồng tơi, nhưng đôi mắt thì lại sáng như hồng ngọc. Đứa trẻ này đang đói. Cơn đói đồng tiền. Và động lực để cải thiện vị trí của em ấy trên thế giới. Có được một người như vậy trong đội không bao giờ là xấu hết. Suy cho cùng thì lòng tham cũng là sức mạnh mà.”
Sau khi đáp lại sự bối rối của Elch, Masato quay lại phía cô gái.
“Tên ta là Masato Sanada, còn đây là Elch… Nhóc nói tên mình là Roo phải không?”
“Roo là Roo.” Cô gái gật đầu.
"Tuyệt! Vậy hãy nhảy lên tàu, Li'l Roo. Ta sẽ chỉ cho nhóc cách kiếm tiền tiêu không hết!”
"Cảm ơn thầy ạ!"
“Ha! Ta thích nghe vậy. Nhóc hứa rồi đó, Li'l Roo! Với một giọng nói to rõ ràng như vậy, nhóc có thể tiếp quản bất kỳ phòng họp nào! Bây giờ, hai người vẫn chưa sẵn sàng đặt chân lên chiến trường. Hiện tại, hãy xem tôi làm đây. Đầu tiên, tôi sẽ chỉ cho hai người cách để có thể xây dựng kho hàng mà không tốn một rook. Hãy thắt dây an toàn và làm theo nhé mấy đứa! Đã đến lúc bắt đầu và tận hưởng rồi!”
Và cùng với đó, Hội Thương mại Elm bắt đầu nhiệm vụ đảm bảo hàng hóa để bán vào ngày hôm sau.
Tuần tiếp theo hứa hẹn sẽ là bảy ngày cuồng nhiệt nhất trong cuộc đời Elch và Roo.