Mặc dù Đỗ Lan Anh không phải là con ruột của bà ấy, nhưng Đỗ Nhất Minh và Đỗ Lan Anh lại có mối quan hệ rất tốt, nói trắng ra thì Đỗ Nhất Minh là người tốt bụng, dễ dàng đối tốt với người khác nên rất dễ bị lừa.
Nếu lúc này con trai không hiểu bà, có trách móc bà thì cũng không sao cả.
Đương nhiên Đỗ Lan Anh sẽ không từ chối, dù sao thì mấy ngày nữa cô ấy sẽ ra nước ngoài.
Khi cô đến phòng của Đỗ Nhất Minh, thời điểm nhìn thấy anh, đôi mắt cô hơi ẩm ướt, che miệng không thể tin được: "Anh..." Giọng nói đầy chua chát.
Thật không ngờ, cô rời nhà đi chưa bao lâu mà Đỗ Nhất Minh lại biến thành bộ dạng thế này.
Giờ phút này, hai gò má của Đỗ Nhất Minh gầy trơ xương, hai mắt mờ mịt, bọng mắt thâm đen, râu trên cằm dường như đã lâu không được cạo… Cả người cảm thấy thiếu sức sống, chẳng có tinh thần.
Nghe tiếng, Đỗ Nhất Minh khẽ mở mắt ra, ánh mắt vô thần nhìn cô rồi lại nhắm lại.
"Anh à, sao anh lại trở nên nông nổi này? Anh thích cô ấy đến vậy sao? Thích cô ấy đến mức tự hủy hoại bản thân mình." Đỗ Lan Anh không thể hiểu nổi, cô biết Đỗ Nhất thất tình, nhưng cô không ngờ rằng lần này lại nghiêm trọngnhư vậy.
Dù cô có nói gì, Đỗ Nhất Minh cũng mặc kệ cô, đôi môi tái nhợt không còn chút máu, lộ ra một tầng da trắng.
"Anh à, nếu anh là đàn ông thì nên vui vẻ phấn chấn lên đi, để cho dì thấy được quyết tâm của anh thay vì cứ từ bỏ chính mình.
Tự hành hạ bản thân như thế này có ý nghĩa gì sao? Dì có thể sẽ không mềm lòng, lại còn đổ hết trách nhiệm lên đầu Đào Cúc Vân.
"
Đỗ Lan Anh mắng anh đến miệng cũng khô khốc, tận lực khuyên giải, Đỗ Nhất Minh khẽ nhúc nhích lông mày, môi mỏng nhấn ra vài chữ khô khốc: "Vô dụng thôi."
Nhợt nhạt như vậy, khô khốc như vậy, bất lực như vậy, suy sụp như vậy.
Có lẽ đó là một loại tuyệt vọng sau một cuộc đấu tranh.
"Sao anh lại biết vô dụng, chỉ cần còn sống là còn hi vọng, các anh đều còn trẻ, vẫn còn rất nhiều cơ hội.
Nhìn bộ dáng nữa chết nữa sống này, không ai đồng tình với anh đâu."Đỗ Lan Anh cố gắng mắng cho anh tỉnh, cô hy vọng anh có thể nói nhiều hơn vài câu, trở thành một Đỗ Nhất Minh khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng như trước đây, cho dù anh luôn nhẹ nhàng, buông thả chậm chạp không có động lực thì vẫn tốt hơn nhiều so với bây giờ.
Một lúc sau, Đỗ Nhất Minh quay mặt đi, khó nhọc kéo tấm ga trải giường che khuất đầu, vẻ mặt dầu muối không ăn này làm cho người ta khó chịu.
Đỗ Lan Anh đứng một lúc, nhưng cuối cùng cũng rời đi.
Cô hiểu Đỗ Nhất Minh lần đau khổ này nhất định sẽ không dễ dàng khá hơn một sớm một chiều, mở chuông phải tìm người thắt chuông.
"Như thế nào?" Phan Thanh Hương lo lắng níu lấy vai cô, Đỗ Lan Anh có thể thấy rằng Phan Thanh Hương có lẽ ra đã không được ngủ ngon trong nhiều ngày, quầng mắt của bà ấy sưng tấy nghiêm trọng.
Đỗ Lan Anh ngập ngừng nói: "Dì à, con không hiểu tại sao dì lại ghét Đào Cúc Vân đến như vậy, nhưng nếu thật sự muốn tốt với anh cả thì dì nên tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy.
Dù sao người sẽ ở bên anh cả cả đời là vợ của anh ấy, cho dù Đào Cúc Vân thích là sự giàu có và địa vị của anh cả, vậy có sao đâu? "
"Cô..." Phan Thanh Hương vẻ mặt trở nên kỳ quái, yếu ớt nói: "Còn chưa tới lượt cô dạy ta phải làm thế nào!"
"Dì à, con thật lòng muốn tốt cho anh cả thật sự rất tốt.
Dì nói dì làm nhiều chuyện như vậy, nhưng khoảng cách giữa mẹ và con lại ngày càng xa cách.....Dì là người lớn, con thực sự không nên nói vậy với dì, mạo phạm rồi."
Đỗ Lan Anh cung kính nói rồi rời đi.
Theo tính khí ban đầu của Phan Thanh Hương thì hẳn là bà sẽ không thể cho con gái do tiểu tam sinh chiếm thế thượng phong, nhưng lúc này bà lại không thể phản bác lại một lời nào.
Tư tưởng tranh đấu trước nay chưa từng có.
Đỗ Lan Anh rời khỏi nhà Phan Thanh Hương thì đến chỗ Đỗ Trí Quốc để tìm hiểu một số thông tin.
Mấy lời trong miệng Phan Thanh Hương chẳng có mấy câu có thể tin được, về điểm này thì đi tìm ba sẽ rõ hơn một chút.
Sau khi nghe ngóng được một ít, rõ ràng nó cơ bản không khác với suy đoán của cô là bao.
Biện pháp chia rẻ hai người cua Phan Thanh Hương thực sự rất tàn nhẫn.
Phan Thanh Hương vẫm rất lợi hại nhưng lại không quản được người đàn ông của mình.
Cái chân thứ ba của đàn ông trên đời ai mà bắt được, chỉ cần đàn ông có tiền, sẽ có phụ nữ tự dâng đến cửa.
Kiềm chế tốt thì không nói, nếu kìm chế không tốt, vậy thì muốn quản cũng quản không được.
Đỗ Nhất Minh không biết là kế thừa từ ai, Đỗ Lan Anh cảm thấy sự cjung thủy đã khắc vào trong xương của Đỗ Nhất Minh, chỉ là trước nay anh chưa gặp được tình yêu đích thực..
Đỗ Lan Anh đến bệnh viện tìm Đào Cúc Vân một lần.
"Có tiện nói chuyện không?"
Đỗ Lan Anh đã từng gặp qua Đào Cúc Vân một lần, lúc anh cả của cô và cô ấy còn ở bên nhau có cùng nhau ăn cơm tối, không có ấn tượng gì lắm, cô chỉ cảm thấy cô ấy là một cô gái rất trong sáng và ngây thơ.
Nếu như Phan Thanh Hương cũng ép cô ấy, vậy thì sự phản kháng của Đào Cúc Vân chỉ được tính là yếu ớt và nhạt nhẽo.
“Được.” Cô ấy đồng ý một cách đơn giản.
Đào Cúc Vân quay lại và nói với ba mình là Đào Quốc Phong:"Ba, ba đưa mẹ ra xe và đợi con."
Đào Quốc Phong vượt qua Đào Cúc Vân, nhìn Đỗ Lan Anh một cái, không nói gì.
"Bệnh tình của mẹ cô thế nào rồi?"
Với tư cách là người nhà của Đỗ Nhất Minh, Đỗ Lan Anh vẫn có chút khó xử khi đối mặt với Đào Cúc Vân, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
"Tốt hơn lúc trước một chút."
Tình trạng tinh thần của Đào Cúc Vân trông khá ổn, khi Đỗ Lan Anh nhận ra điều này, trong lòng cô tràn ngập oán trách.
Tại sao anh cả mình thì nữa chết nữa sống còn Đào Cúc Vân thì vẫn thoải mái như? Không tim không phổi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào cả.
Cô không hiểu, trong lòng có thắc mắc, Đào Cúc Vân có thực sự thích anh trai cô không?
Nhận thấy bầu không khí có phần hơi lúng túng, Đào Cúc Vân chủ động lên tiếng: "Cô tới đây tìm tôi để làm gì? Nếu là chuyện của anh hai cô, vậy thì cô không cần phải nói cho tôi biết."
Khuôn mặt của cô ấy là một loại lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến người ta tức giận.
Đỗ Lan Anh tức giận nói: "Tôi biết mẹ của anh cả đã làm chuyện quá đáng, thậm chí là xấu xa, nhưng anh cả của tôi rất thích chị.
Nếu bây giờ chị mà nhìn thấy anh ấy thì sẽ không nỡ nhẫn tâm như vậy."
Đào Cúc Vân sắc mặt lạnh lùng, cố ép trái tim đang rung động của mình dần dần trở nên tê dại:"Tôi với anh ấy đã chia tay, tôi cũng đã từ chức, mấy ngày nữa tôi sẽ rời khỏi thành phố Đà Nẵng, chắc là sẽ không quay lại đây nữa."
Đỗ Lan Anh sửng sốt, thảng thốt, ủ rũ một hồi, nặng nề hỏi: "Cô thật sự quyết định như vậy sao?"
Hai người đang yêu nhau lại phải chia tay trong bi kịch vì sự ngăn cản của gia đình hai bên.
Thật đáng tiếc.
"Tôi đã quyết định rồi, và tôi sẽ không thay đổi.
Tôi muốn bắt đầu lại.
Cô giúp tôi nói lời cảm ơn với anh trai của cô.
Mặc dù tôi không thích mẹ anh ấy, nhưng tôi rất biết ơn những kỷ niệm đẹp mà anh ấy đã mang lại cho tôi." Bản thân cô cũng không muốn làm như vậy, nhưng có đôi khi cảm xúc rất khó kiềm chế, cô nghẹn ngào một lúc, cố gắng để giọng nói không bị khàn: “Còn nữa…cô hãy nói với anh ấy, xin lỗi, hãy quên tôi đi.
"
Đỗ Lan Anh muốn mắng cô, nhưng đột nhiên lại cảm thấy mình không có tư cách, nhìn rõ cô gái dần dần biến mất trong tầm mắt, trong lòng càng cảm thấy bực bội, càng thêm bất lực.
Một lúc lâu sau, Đỗ Lan Anh thật sự biến mất, hoàn toàn sạch sẽ, như chưa từng xuất hiện.
Trước khi Đỗ Lan Anh ra nước ngoài, cô đã đến gặp Đỗ Nhất Minh một lần nữa.
Không biết Phan Thanh Hương đã dùng phương pháp gì mà tinh thần của Đỗ Nhất Minh có vẻ tốt hơn, lẽ ra anh nên ăn gì đó.
Nếu chỉ có thể dựa vào dung dịch dinh dưỡng thì không có tác dụng gì cả.
Lúc này anh đang dựa vào giường với một chiếc gối dày phía sau.
Đỗ Lan Anh nhìn thấy ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào đôi má hơi bầu bĩnh của anh, hai mắt anh trống rỗng tê dại, hốc hác như thể mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến anh, chỉ sợ là đã lâu anh cũng chưa nói chuyện.
Nếu điều này cứ tiếp diễn, theo thời gian, chỉ sợ một người bình thường cũng sẽ bị trầm cảm.
"Anh à, có thể đây là lần cuối cùng em đến gặp anh, em sẽ trực tiếp định cư luôn ở nước ngoài.
Dù sao thì ba cũng không quan tâm đến em...!Em đã tìm được mẹ rồi, mẹ ở bên đó, em muốn ở bên bà ấy."
Đỗ Lan Anh tự nói, mặc kệ Đỗ Nhất Minh có nghe hay không, nói hết những gì giữ trong lòng:"Anh à, anh nhất định phải mạnh mẽ hơn.
Em tin tưởng anh là người có ý chí vững chắc.
Nếu có thể kiên trì, cuối cùng dì cũng sẽ bị anh làm cho xiêu lòng.
"
Đỗ Lan Anh nắm lấy ngón tay lạnh lẽo yếu ớt của Đỗ Nhất Minh, hai mắt đỏ hoe, trong mắt có chút u buồn.
"Anh ơi...!anh nói câu gì đó đi!"
"Chẳng lẽ anh sắp bị liệt trên giường?"
"Nơi người ta đấu chiến tranh không ngừng, ăn bữa nay lo bữa mai.
Nhiều đứa trẻ tị nạn chết đói...!So với chúng, thứ tình cảm như anh, thật là nực cười và vô bổ!"
"..."
Đỗ Lan Anh lảm nha lảm nhảm rất lâu, đã có lúc cô nghĩ Đỗ Nhất Minh chứ mãi chán chường như thế, cho dù những ngày tháng qua loa này đã kéo dài hơn ba tháng, từ mùa xuân qua mùa hạ.
Trước khi cô đi, Đỗ Nhất Minh ngẩng đầu khàn khàn nói: "Thuận buồm xuôi gió."
Đỗ Lan Anh nghiêng đầu cười nhẹ:"Anh trai, mau khỏe lại đi, em không muốn anh trai em bị teo cơ ngồi xe lăn..."
Đỗ Nhất Minh thực sự đã khoẻ lại rồi.
Sau khi Đỗ Lan Anh ra nước ngoài, công việc và nghỉ ngơi của anh dần trở nên đều đặn, ngày ba bữa, lượng vận động mỗi ngày, dần dần dáng người khô khan của anh đã trở lại như xưa..mà Phan Thanh Hương người vui nhất.
Chẳng qua là Phan Thanh Hương cũng không dám thể hiện quá rõ ràng.
Bà thương lượng cũng ba mẹ Nguyễn Lan Quỳnh trì hoãn việc hôn sự.
Con trai bà vừa khoẻ lại, bà cũng không dám xem nhẹ việc này.
Lỡ như nói câu nào đó không đúng, con trai lại không ăn không uống, cứ nằm mãi trên giường lần nữa, vậy thì không phải lần nào cũng có thể giải cứu được một cách suôn sẻ.
Vài tháng trở lại đây, Phan Thanh Hương ăn không ngon ngủ không yên, tóc bạc đi rất nhiều, cân nặng sụt giảm đột ngột.
Giờ đây, con trai chính là mạng của bà, bà coi trọng nó hơn bất cứ thứ gì khác.
"Con đi ra ngoài một chuyến."
Khuôn mặt Đỗ Nhất Minh rất ít cười, đôi mắt đào hoa nghiêm túc lại, có một loại lãnh đạm mang tên người lạ chớ tới gần.
“Buổi tối con có về ăn cơm không?” Phan Thanh Hương luôn cảm thấy anh rõ ràng đang nói chuyện với chính mình, nhưng giữa bọn họ đã hoàn toàn khác với trước đây, họ từng là mẹ và con huyết mạch tương liên.
Đỗ Nhất Minh là máu thịt bà mang thai mười tháng sinh ra...!Rõ ràng là gần nhau, Khoảng cách thật xa.
"Xem lúc đó đã."
Đỗ Nhất Minh lần đầu tiên đi ra ngoài sau mấy tháng, cũng may đầu óc không thối chuyển, vẫn nhớ đường, động tác lái xe có chút không quen.
Anh đang định đến tìm Lê Hoàng Việt hoặc một vài người khác, có thể tụ tập tán gẫu uống rượu, nhưng tay anh lại không nghe lời, đột ngột lái xe đến bệnh viện đa khoa An Tâm.
Khi chuẩn bị rời đi, anh gặp Trần Khả Như..