Cao Bích Ngọc trượt chân ngã xuống.
Sau khi bình tĩnh lại, bà phát hiện ra mình vẫn chưa chết.
Tất cả mọi người lo lắng ùa đến trước mặt bà, định kéo bà lên.
Đào Cúc Vân vô cùng sợ hãi, bởi vì cô biết, nếu như hôm nay cô không ngăn mẹ cô lại thì cô sẽ hối hận cả cuộc đời.
Vả lại cô cũng sợ về sau cô và Đỗ Nhất Minh về sau cũng không có khả năng ở bên nhau.
Trái tim cô như ngừng lại, Đào Quốc Phong nắm được tay của Cao Bích Ngọc.
Cơ thể gầy gò của bà treo ngoài ban công, áo của bà di chuyển theo làn gió, làm cho ai cũng cảm thấy lo lắng.
“Bích Ngọc, bà nắm chắc vào, không được buông tay ra.” Đào Quốc Phong dùng hết sức kéo Cao Bích Ngọc lên.
Thấy vậy, hai người cảnh sát đứng đó cũng chạy tới giúp đỡ.
Mấy phút sau, cuối cùng bà cũng được kéo lại lên mặt đất.
Đào Cúc Vân cũng chạy tới, hai mắt cô đẫm nước mắt.
Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, âm thầm rơi nước mắt.
Cũng may là cuối cùng không có chuyện gì xảy ra, mọi người phải hốt hoảng một phen nhưng mọi người vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi.
Lúc Đỗ Nhất Minh chạy tới thì phía cảnh sát đang dần rút quân, gần như tất cả mọi người đã tản ra.
Đỗ Nhất Minh định nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đào Cúc Vân và vẻ mặt của ba người nhà cô đều có vẻ không được tốt lắm nên lại thôi.
Anh thật sự không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà mẹ của Đào Cúc Vân nghĩ không thông tới mức muốn nhảy lầu, tự sát.
Anh không một xu dính túi, còn chưa nghĩ đến chuyện tìm đến cái chết nữa.
Đỗ Nhất Minh theo sau bọn họ, đưa Cao Bích Ngọc trở lại phòng bệnh.
Bác sĩ và y tá kiểm tra tình hình sức khỏe cho bà, Đào Cúc Vân đứng ở bên cạnh.
Đào Quốc Phong cau mày đứng đó, không ai để ý tới anh cả.
Điều này hoàn toàn khác biệt với khung cảnh mọi người chung sống vui vẻ với nhau mấy hôm trước.
Đỗ Nhất Minh không hiểu, nhưng anh cũng chỉ có thể im lặng đứng đó chờ.
Đào Cúc Vân đợi đến khi mẹ mình ổn định lại cảm xúc và ngủ thiếp đi thì cô mới có thời gian suy nghĩ kỹ lại những gì vừa xảy ra.
Cô có thể khẳng định, mẹ cô không thể vô duyên vô cớ chạy lên ban công trên tầng thượng định tự sát.
Trong lúc tinh thần sắp sụp đổ, hình như cô nghe thấy có ai đó nói gì đó, hay hình như có người nói bác sĩ và y tá ở khoa máu đều rất kín tiếng, không thể là người ở trong khoa nói cho Cao Bích Ngọc biết.
Đào Cúc Vân gọi y tá Chung lại: “Anh Chung, sáng nay anh có thấy có ai khác tới thăm mẹ tôi không?”
Y tá Chung ngây người ra một lúc rồi từ từ nói: “Để tôi nghĩ lại xem có đúng không, hình như là một người phụ nữ trông có vẻ rất có tiền, khoảng - tuổi, dáng vẻ vô cùng hung dữ, trên khuôn mặt không thấy nụ cười đâu cả.”
Đào Cúc Vân thấy mình như bị shock nặng, một lúc sau cô vẫn đứng nguyên chỗ đó, không trả lời lại.
“Cô Vân, cô sao vậy?”
“Tôi không sao.”
Cô biết rõ câu nói đó có nghĩa là gì, có nghĩa là từ giờ trở đi hai người đường ai nấy đi.
Đào Cúc Vân thấy mình như sắp ngã tới nơi.
Đúng vậy, cho dù không tra lại camera cũng biết người đó nhất định là Phan Thanh Hương.
Người phụ nữ đó không nhìn thấy cô và Đỗ Nhất Minh không chia tay thì nhất định không cam tâm để yên.
Chẳng trách mà lúc ở trên tầng thượng, mẹ cô nhất định bắt cô phải hứa sẽ chia tay Đỗ Nhất Minh.
Nhất định là Phan Thanh Hương đã nói gì đó ly gián quan hệ của hai người.
Cả nhà bọn họ giấu kỹ tình hình bệnh của Cao Bích Ngọc nhưng chính Phan Thanh Hương là người đã hủy hoại đi tất cả mọi thứ, chính bà ta đã làm sụp đổ tâm lý vốn dĩ đã yếu ớt của một bệnh nhân và mẹ cô còn là một bệnh nhân ung thư.
Ánh mắt của Đào Cúc Vân hiện rõ sự thù hận, tay cô siết chặt lại trong vô thức.
Nếu mẹ cô thật sự có mệnh hệ gì thì cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho người người phụ nữ và kẻ sát nhân như Phan Thanh Hương, cô sẽ không tiếc bất cứ một thứ gì.
Đỗ Nhất Minh đứng chờ ngoài phòng bệnh đến mức đầu óc quay cuồng, anh thấy trong lòng nơm nớp lo sợ, luôn có một dự cảm không lành hiện lên trong đầu anh.
Nhất là bây giờ, khi nhìn qua lớp cửa kính, anh nhìn thấy Đào Cúc Vân đang đi gần đến phía anh.
Sắc mặt cô vô cùng âm u, thậm chí trong ánh mắt cô còn có cả vẻ thù hận.
“Đỗ Nhất Minh, chúng ta nói chuyện một lát.”
Giọng nói của cô rất trầm.
Một cảm giác đè nén bao quanh lấy hai người.
Đỗ Nhất Minh đang định cười nhưng lại phải nén lại, anh giống như một học sinh phạm phải lỗi sai, lo lắng đi phía sau lưng của Đào Cúc Vân.
Hai người đi ra vườn hoa phía sau bệnh viện, bây giờ đang là buổi trưa, mọi người đều đang ăn trưa nên khu vườn phía sau gần như không có ai.
Đào Cúc Vân đột nhiên dừng lại, Đỗ Nhất Minh đi ở phía sau không phản ứng kịp nên suýt chút nữa đâm sầm vào người cô, mũi anh đập trúng vào gáy cô.
Đỗ Nhất Minh xấu hổ mỉm cười.
Đào Cúc Vân vô cùng nghiêm túc, mặc dù cô vẫn còn trẻ nhưng cảm giác giống như một người khác vậy.
“Anh có biết vì sao mẹ tôi muốn tự sát không?”
Đào Cúc Vân hỏi câu này khiến Đỗ Nhất Minh nhận ra mọi chuyện thật sự không hay rồi.
Anh cố ép mình nghiêm túc trở lại, anh nheo mắt lại, khuôn mặt anh tuấn: “Vì sao?”
“Là mẹ anh tới đây, bà ta nói với mẹ tôi một số chuyện.” Giọng nói của cô rất bình tĩnh như trong lòng của cô thì rất kích động, cô không thể kìm được sự tức giận trong lòng.
"..."
Đỗ Nhất Minh cau mày và nói: “Anh xin lỗi, anh không biết chuyện đó.”
Ánh mắt anh phảng phất xuất hiện ánh nhìn ánh náy và buồn bã bởi vì anh biết rõ rằng mặc dù ngày hôm đó, anh đã đoạn tuyệt quan hệ với Phan Thanh Hương, đã nhiều ngày anh không quay về, cũng không nghe bất cứ cuộc điện thoại nào của bà ấy nhưng việc Phan Thanh Hương là mẹ ruột của anh là một sự thật dù có thể nào cũng không thể phủ định được.
Từ trước đến nay, Đỗ Nhất Minh vẫn luôn thông cảm cho mẹ, bởi vì cha anh là người lăng nhăng nên mới khiến cho tính tình của mẹ anh trở nên nóng nảy và kỳ quái như vậy, rất dễ trở nên kích động.
Nhưng lần này, bà ấy thật sự quá quá đáng, thật sự phải nói là độc ác.
Có trời mới biết, nếu như mẹ của Đào Cúc Vân xảy ra chuyện gì thì anh còn mặt mũi nào để gặp lại cô.
Một ngọn lửa nhen lên trong lòng Đỗ Nhất Minh và bắt đầu lan ra, thiêu cháy những thứ xung quanh.
Anh vội vàng nói: “Anh sẽ đi tìm bà ấy, anh sẽ bắt bà ấy phải xin lỗi mọi người.”
Nói xong, anh quay người đi.
“Đợi đã.”
Đào Cúc Vân nhanh chóng gọi Đỗ Nhất Minh lại.
Đỗ Nhất Minh thấy một âm thanh rất lớn vang lên trong lồng ngực, anh quay đầu lại, anh vẫn không thể nhìn thẳng được vào mắt của cô.
Cổ họng Đào Cúc Vân nghẹn lại, cô cấu vào lòng bàn tay của mình.
Móng tay cô ghim chặt vào da thịt, cô ép mình phải bình tĩnh, lý trí.
Cuối cùng, cổ họng cô đau đớn chuyển động vài cái, cô lạnh lùng nói: “Đỗ Nhất Minh, chúng ta chia tay đi.”
Tuy là Đỗ Nhất Minh đã có sẵn sự chuẩn bị về tâm lý nhưng bây giờ chính tai anh nghe được điều đó thì anh cũng cảm thấy hoảng hốt, bất ngờ.
Nhưng ai không cử động, anh đứng nguyên ở chỗ cũ, nói đùa: “Anh biết bây giờ tâm trạng của em không tốt, nhưng chuyện này chúng ta để về sau hãy nói được không?”
Đỗ Nhất Minh cảm thấy mỗi bước mình đi đều như không có thật.
Anh vội vàng muốn bỏ đi, nhưng Đào Cúc Vân đã trở nên sắt đá, không cho anh bất cứ cơ hội nào để chạy trốn.
“Đỗ Nhất Minh, chúng ta cũng không phải trẻ con.
Nếu như chưa suy nghĩ kỹ thì tôi cũng không nói chuyện này ra.
Chúng ta từng nghĩ mình hợp nhau nhưng sự thật chứng minh là chúng ta không hợp.
Nếu chúng ta cứ miễn cưỡng ở cạnh nhau thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.
Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường, tôi không muốn kết hôn với anh, cũng không muốn giành giật, tranh đấu cái gì.”
Mỗi câu nói của cô đều như ghim lên người của Đỗ Nhất Minh.
Điều làm anh cảm thấy đau khổ nhất là chính mẹ anh là người đã hủy hoại hạnh phúc của anh, nếu như đó là người khác thì may ra anh còn có thể cố gắng thêm một chút nữa.
Nhưng khi giữa bọn họ xảy ra quá nhiều chuyện không thể vãn hồi được như thế, một trái tim có cả trăm ngàn vết đau thì anh không có mặt mũi nào để cầu xin cô nữa.
Mà cho dù Phan Thanh Hương có chấp nhận nhận sai thì tình yêu cả cuộc đời của anh đã chôn vùi trong tay của mẹ anh.
Làm sao có thể không oán hận, không trách than nhưng chẳng thể làm được gì nữa, cuối cùng chỉ có thể trách rằng hai người vô duyên vô phận.
Đỗ Nhất Minh nở một nụ cười trào phúng, cuối cùng anh không nói gì nữa, lê bước chân cô đơn, rời khỏi bệnh viện, rời khỏi cuộc sống của Đào Cúc Vân.
Cô cắn chặt môi của mình, cơ thể vô lực khuỵu xuống đất, hai tay cô ôm chặt lấy người và khóc nấc lên.
Cô biết những câu đó có ý gì, tất cả có nghĩa rằng từ nay hai người đường ai nấy đi.
Đỗ Nhất Minh là một người trọng tình nghĩa, bình thường trông anh có vẻ đào hoa nhưng thực tế anh rất tôn trọng cô.
Vì hai người biết rõ, giữa hai người có một khoảng cách quá lớn mà hai người vĩnh viễn không thể vượt qua được.
Sự áy náy của Đỗ Nhất Minh với cô, sự oán hận của cô dành cho Phan Thanh Hương, cả đời này đều không thể thay đổi được.
Khóc một lúc lâu xong, Đào Cúc Vân lau khô nước mắt.
Cô là một người phụ nữ nhát gan, cô không dám theo đuổi tình yêu của mình, cô sẽ bị rất nhiều thứ bên ngoài tác động đến và đưa ra những quyết định trái với lòng mình.
Đỗ Nhất Minh trở về nhà.
Mong ước của Phan Thanh Hương thành sự thật.
Phan Thanh Hương nghĩ, đợi một khoảng thời gian nữa, bà ta sẽ cho Nguyễn Lan Quỳnh và Đỗ Nhất Minh gặp mặt nhau.
Nếu như quan hệ của hai người tốt đẹp thì nói không chừng đến cuối năm nay có thể kết hôn.
Bà ta không ngờ, Đỗ Nhất Minh quay về nhìn bà ta chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng không khác gì một tảng băng: “Mẹ vừa lòng chưa?”
Đây là một câu khẳng định.
Không hiểu vì sao, Phan Thanh Hương có tật giật mình, không dám nhìn thẳng về phía của con trai mình.
Có chuyện gì vậy?
Bà ta vất vả nuôi con nên người, chỉ muốn tìm một người con dâu hợp ý.
Thật ra cũng không cần hợp ý, chỉ cần không phải là loại phụ nữ nghèo hèn, lúc nào cũng ra vẻ vô tội như Đào Cúc Vân, bên ngoài thì có vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng bên trong thì tính toán đa đoan.
Tất cả những gì bà ta làm đều là vì con trai bà ta, như thế có gì sai không?
Sau khi Đỗ Nhất Minh quay về, anh cũng không để ý gì tới Phan Thanh Hương, nằm ngủ ba ngày ba đêm trên chiếc giường tối, không ăn không uống.
Cho dù bà ta nói ngon nói ngọt thế nào, hay hết lời khuyên bảo ra sao cũng không có tác dụng, Đỗ Nhất Minh không hề nghe vào tai.
Anh nằm đó không khác gì một xác chết.
Phan Thanh Hương vô cùng lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy không phải Đỗ Nhất Minh sẽ hành hạ bản thân mình đến chết sao.
Về sau không còn cách nào khác, bà ta đành mời một bác sĩ tới, truyền chất dinh dưỡng vào người cho Đỗ Nhất Minh, duy trì hoạt động bình thường cho cơ thể, nếu không làm vậy thì con trai bà thật sự sẽ chết vì đói.
Phan Thanh Hương mặc dù lo lắng nhưng sự oán hận dành cho Đào Cúc Vân cũng càng ngày càng lớn.
Bà ta không ngờ con trai mình sẽ vì một người phụ nữ mà không để ý đến mình, để đến mức bỏ mặc bản thân mình như vậy.
Chuyện này thật khó tưởng tượng, cũng khó để chấp nhận.
Tình hình như thế kéo dài trong khoảng một tuần.
Đến giữa tuần Đỗ Trí Quốc đến tìm Đỗ Nhất Minh.
Ông nói rất nhiều lời tốt đẹp và đến cuối cùng vẫn trách mắng Phan Thanh Hương, nói rằng tất cả những thứ này đều là cách do bà ta nghĩ ra.
Một người con trai đang yên đang lành trở thành một người không ra hồn người hay hồn ma.
Đó là lần đầu tiên Phan Thanh Hương không hề phản bác gì.
Phan Thanh Hương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gọi điện thoại cho Đỗ Lan Anh bảo cô ta đến nói chuyện với Đỗ Nhất Minh..