Trong tam giới, ai ai cũng biết, Yêu Thần tàn nhẫn, độc ác, giết người không chớp mắt.
Năm xưa, khi Yêu Thần làm loạn, có một vị tiên nhân, dùng nội đan của mình để khắc chế, nhốt Yêu Thần vào trong Chân Không giới.
Từ đó đến nay đã hơn vạn năm, Yêu Thần vậy mà lại thoát ra gây hại nhân gian.
Điều đáng trách là Thiên giới lại không hề hay biết.
Lúc này đây, ở nhân giới, sinh linh oán than, tiếng kêu khóc nghe kinh trời.
Xưa có câu" một ngày ở Thiên giới bằng một năm dưới hạ giới".
Lưu Nguyệt Hy đã trở về ba ngày, ứng với ba năm ở dương gian.
Thời gian đó đủ lâu để nhân gian chìm trong biển máu.
Nếu không phải có Trường Xuân chân nhân, cùng liên kết với những đạo nhân khác.
Cùng với Xà tộc, hợp sức chống đỡ, e là hạ giới bây giờ đã trở về trạng thái sơ khai.
Nhưng giây phút này, họ đã sức cùng lực kiệt, mà Thiên giới bây giờ cũng không thể áp chế Yêu Thần được nữa.
Tình thế bây giờ phải nói là rối ren vô cùng.
Mà lúc này đây, người duy nhất có thể khắc chế Yêu Thần, chỉ có một mình Nguyệt Nhi.
Thế nhưng, đối với những chuyện vừa xảy ra, liệu Nguyệt Nhi có đứng ra để bảo vệ Tam giới, bảo vệ những kẻ đã từng muốn giết cô hay không?
"Nguyệt Nhi! Mặc kệ bọn họ.
Ta sẽ đưa nàng đi, chúng ta không quản những chuyện này nữa".
Dương Tử bước đến nắm lấy tay cô.
Hắn không muốn cô mạo hiểm, càng không muốn mất đi người hắn yêu thương thêm lần nào nữa.
Đối diện với Dương Tử, Nguyệt Nhi cảm thấy ấm áp vô cùng.
Những gì hắn làm vì cô, cô đều nhìn thấy.
Cô quả thực rất muốn cùng hắn, sống những ngày tháng bình yên và vui vẻ.
Thế nhưng giờ đây, Tam giới đang loạn, sinh linh oán than.
Cô thân là Hồ tiên, sao có thể vờ như không nhìn thấy?
Cô nhìn Dương Tử, khóe môi câu lên một nụ cười hạnh phúc.
"Dương Tử! Nếu có thể cho ta lựa chọn vận mệnh của mình, ta thật muốn cùng chàng hẹn ước trăm năm".
Dương Tử im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
"Ta rất muốn có một cuộc sống bình thường, cùng chàng vui vẻ, đạm bạc bên nhau như những phu thê bình thường khác.
Rồi chúng ta sẽ có con đàn cháu đống, cùng nhau già đi, cùng nhau trải qua sinh lão bệnh tử của đời người ".
"..."
"Nhưng đáng tiếc, vận mệnh đã sắp đặt, chúng ta vốn không thể bên nhau".
"..."
"Dương Tử! Chàng có thể tha thứ cho ta không?"
Ánh mắt Nguyệt Nhi tĩnh lặng, nhìn Dương Tử.
Từ khóe mắt rơi ra vài giọt lệ, thế nhưng trên môi lại nở ra nụ cười.
Thời khắc cô nói ra những lời này, Dương Tử đã hiểu, cô lựa chọn hy sinh bản thân mình để đổi lấy sự bình yên cho cả Tam giới.
Có lẽ không ai biết được rằng, để phong ấn Yêu Thần lần nữa, chỉ có một cách duy nhất.
Đó là dùng bản mệnh của mình và bản mệnh của Yêu Thần dung hòa làm một.
Sau đó, đem thần hồn của nó phong ấn trong cơ thể mình, dùng tu vi khắc chế, nhốt linh hồn của Yêu Thần vào trong cơ thể mình mãi mãi.
Điều đó cũng có nghĩa là tu vi mất đi, lục thức cũng không còn nữa.
Nếu chẳng may Yêu Thần thoát ra, phong ấn sẽ phản tác dụng.
Người sử dụng nó sẽ mãi mãi hồn phi phách tán.
Nguyệt Nhi lựa chọn con đường này, rõ ràng đã xác định bản thân mình phải chết.
Dương Tử nhìn cô, xót xa trong lòng.
Cô hà tất phải vì những kẻ này mà hy sinh nhiều đến thế.
...
Đại chiến nổ ra, Tam giới hỗn loạn.
Thiên giới dù đánh bại được người của Yêu Thần, nhưng thiệt hại cũng không hề nhỏ.
Nguyệt Nhi đem hồn phách của Lưu Nguyệt Hy phong ấn trong cơ thể mình, lại dùng máu lập huyết chú, trói buộc bản mệnh của cả hai vào nhau.
Giây phút đó, cô mỉm cười nhìn Dương Tử:
"Ta chờ chàng đến tìm ta.
Chúng ta sẽ răng long đầu bạc".
Sau đó, tu vi mất đi, lục thức không còn.
Linh hồn Nguyệt Nhi đi đến âm giới, lạc vào sáu nẻo luân hồi.
Sự hy sinh của Nguyệt Nhi đổi lại sự bình yên cho Tam giới.
Thiên giới phong cô là Hồ tiên thần nữ, hưởng hương quả thờ cúng của người trong nhân gian.