Chồng Quỷ - Huỳnh Khánh Vy

chương 75: hương bỉ ngạn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Sao em lại ở đây?"

"Em...em..."

Tôi ấp úng trước câu hỏi của Tư Mạc.

Phải trả lời hắn thế nào đây? Không lẽ nói là tôi cùng nam nhân khác tới đây ngắm hoa trò truyện sao? Ai da...chắc chết mất.

"Em...đi lạc".

"Đi lạc sao?"

Hắn nhìn tôi bằng cái nhìn lạnh lẽo, dò xét.

Đứng trước ánh mắt này, trái tim nhỏ bé của tôi sắp nhảy ra khỏi lòng ngực mất rồi.

Ôi! Chắc bệnh tim thòng mất.

"Từ Linh Linh Lung thành đến đây rất xa.

Em làm sao mà đi lạc đến đây vậy?"

"Em..."

Tiêu rồi! Tiêu rồi.

Phải ăn nói thế nào đây.

Rắc rối lớn rồi.

Hay là mình cắn lưỡi chết đi cho xong.

"Chẳng hay ngọn gió nào đã đưa Linh Vương đại nhân đến đây vậy?"

Một nam nhân trong bộ xiêm y vua chúa đỏ xuất hiện.

Bộ dạng của hắn vừa nhìn đã chói mắt.

Hắn một thân đồ đỏ, mái tóc trắng dài xõa ngang lưng.

Trên mặt lại đeo một chiếc mặt nạ kín, che hết nửa phần khuôn mặt phía trên, chỉ để lộ chiếc cằm đẹp đẽ cùng một khuôn miệng cười.

Hắn từ từ bước đến chỗ chúng tôi, vừa đi vừa phe phẩy cây quạt giấy trong tay.

Cây quạt giấy màu đen được làm rất tinh tế, điểm trên đó là những Hán tự được vẽ bằng mực trắng với những đường nét thư pháp vô cùng tinh xảo.

Nó như vật trang trí làm nổi bật chủ nhân của nó vậy.

"Không biết hôm nay, Linh Vương đại nhân đến thăm là có đi điều gì muốn chỉ dạy?"

Cái giọng nói này nghe sao mà êm tai quá.

Ngọt ngào, thanh đạm, êm dịu như tiếng suối trong.

Chỉ là có chút quen tai, hình như là đã nghe qua ở đâu đó.

"Không có gì.

Chỉ là phu nhân của ta vô tình đi lạc, ta đến tìm nàng ấy.

Thật xin lỗi đã làm kinh động đến ngươi".

"Không dám, không dám.

Được ngài ghé thăm là vinh dự của ta mà".

Hai cái tên này, nhìn có vẻ như rất khách khí với nhau, nhưng thực tế lại đang "xiên xỏ xéo" nhau thì đúng hơn.

Muốn đánh muốn đấm thì cứ làm đi.

Cần gì phải diễn sâu như vậy chứ.

"Nếu đã đến, chi bằng mời đại nhân cùng phu nhân vào trong điện uống trà cùng ta vậy".

"Không cần.

Ta còn có việc.

Phu nhân không hiểu chuyện, đã làm phiền đến ngươi rồi".

Cái tên đeo mặt nạ cười cười lắc đầu bảo không có gì.

Ánh mắt hắn chợt dừng lại, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần.

Cây quạt trong tay hắn dừng lại, hắn nói.

"Đại nhân, giấy không gói được lửa.

Người cũng đã tới, mong đại nhân có thể suy nghĩ trước khi làm".

Bàn tay lạnh lẽo của Tư Mạc nắm chặt lấy tay tôi, mang tôi đứng sau lưng hắn.

Tôi mơ hồ cảm nhận được, quỷ khí trong cơ thể hắn đang nổi lên cuồn cuộn, không phải là...lại sắp đánh nhau đó chứ?

"Đa tạ ngươi đã quan tâm.

Chuyện của ta...ta ắt sẽ có cách giải quyết, không phải phiền đến ngươi.

Có điều ta cũng muốn nhắc nhở ngươi...!Đừng vượt quá giới hạn của mình.

Nhớ chưa?"

Hai tiếng "nhớ chưa" được hắn nhấn mạnh, khiến người nghe phải lạnh sống lưng.

Sau đó hắn xoay người, ôm tôi vào lòng ngực hắn rồi rời đi.

Trước khi đi còn lạnh lùng để lại một câu.

"Nếu ngươi thật muốn tốt cho nàng ấy thì không nên để nàng ấy tỉnh lại".

Chẳng biết câu nói đó có ý nghĩa gì, cũng không nhìn được người kia có biểu cảm ra sao.

Chỉ biết lúc này, từng đợt gió âm lãnh mang theo quỷ khí từng chút một nổi lên.

Nó khiến cơ thể tôi run lên bần bật, bụng đau co thắt.

Thoang thoảng đâu đó, tôi ngửi thấy một mùi thơm rất lạ, rất thơm.

Hương thơm đó như một liều thuốc ngủ, càng ngửi càng khiến người ta say.

Đầu óc tôi trở nên mơ màng.

Tôi buồn ngủ, rất muốn ngủ.

Thế nhưng, Tư Mạc lại không cho tôi ngủ, hắn liên tục gọi tên tôi.

Chúng tôi đang bay bổng trên bầu trời Quỷ giới, phía dưới là tám trăm dặm Hoàng Tuyền, đỏ rực màu hoa bỉ ngạn.

Hương thơm mỗi lúc một nồng nặc, tôi sắp không mở mắt nổi nữa rồi.

Một cảm giác đau từ cổ truyền đến các dây thần kinh khiến tôi tỉnh táo lại đôi chút.

Tư Mạc...!Hắn vừa mới cắn tôi sao?

"Em đừng ngủ.

Đây là hương hoa bỉ ngạn, nó sẽ khiến em rơi vào ảo giác.

Ráng chịu thêm một chút, anh sẽ đưa em ra khỏi đây".

Thì ra...bỉ ngạn cũng có hương thơm.

Tôi cố gắng mở mắt, điều động chút tu vi ít ỏi để giữ bản thân tỉnh táo hơn.

Thế nhưng, văng vẳng đâu đó, tôi lại nghe giọng hắn đang đọc lại bài thơ...

"Bỉ ngạn tương tư, chờ người vạn kiếp.

Vạn kiếp mỏi mòn, vạn kiếp say".

Là giọng của Mạnh Thần.

Hắn đang ở đây sao?

Truyện Chữ Hay