Nó gật đầu, phe phẩy cái đuôi trắng muốt.
Thật là nó gõ cửa sao? Nó gõ cửa phòng tôi để làm gì chứ?
Tôi nhìn nó, cố gắng giữ khoảng cách an toàn nhất có thể.
Dù sao đi nữa nó cũng là hồ ly, ai mà biết được nó có ý hại tôi hay không? Hơn nữa Tư Mạc cũng không có ở đây, tôi vẫn nên phòng bị thì hơn.
Hình như nó hiểu ý, chủ động lùi về sau, giữ khoảng cách với tôi.
Xem ra nó không có ý hại tôi, nhưng đó cũng chỉ là tôi suy đoán, thực hư thế nào cũng chưa thể xác định được.
"Cho hỏi có ai ở trong phòng không? "
Là ai giờ này vẫn còn đến gọi cửa? Tôi có nên mở cửa hay không đây?
Đột nhiên con tiểu bạch hồ ( hồ ly trắng) nhìn về phía cánh cửa, toàn thân không ngừng run rẩy.
Nó...là đang sợ người ngoài kia sao? Nhưng là tại sao?
"Có ai không? "
Bên ngoài lại có tiếng gọi.
Tôi nhìn tiểu bạch hồ, trong lòng khẽ động, nhìn nó run rẩy sợ hãi, tôi thật không nỡ chút nào.
Suy nghĩ một lúc, tôi mang nó giấu vào phòng tắm.
Lúc tôi quay lưng bước ra, tiểu bạch hồ cúi đầu xuống đất, nó như muốn nói lời cảm ơn với tôi vậy.
Tôi mĩm cười, đóng cửa phòng tắm rồi ra ngoài mở cửa.
"Xin lỗi đã làm phiền ".
"Cô..."
Tôi sững sờ nhìn người trước mặt.
Trịnh Tiểu Điệp, cô ta...cô ta tới đây làm gì chứ?
"Cô...cô ...tới đây làm gì?"
"Không có gì! Chỉ là tôi bị mất con mèo nhỏ.
Thấy nó chạy qua đây, không biết nó có vào phòng cô không? "
Con mèo nhỏ sao? Không phải là cô ta đang nói con tiểu bạch hồ kia chứ? Cô ta...!Là hồ yêu...!
Cô ta tìm con tiểu bạch hồ kia làm gì?
"Cô gì đó ơi! Cô có nghe tôi nói gì không? "
"Ơ! À tôi không thấy con mèo nhỏ nào cả".
Trịnh Tiểu Điệp nhìn tôi với vẻ ngờ vực, hình như cô ta không tin tôi.
Ánh mắt cô ta nhìn vào phòng, tìm kiếm thứ gì đó.
Tôi có chút lo lắng, dù sao thì cô ta cũng là hồ yêu, cũng có đạo hạnh.
Nếu lỡ như cô ta phát hiện ra thì...!
"Tôi mệt quá! Cho tôi vào phòng nghỉ ngơi một lúc được không? "
Cô ta đưa tay vuốt ve bụng nhỏ hơi nhô lên, rồi đi vào phòng dù tôi chưa đồng ý.
Lần này thì không xong rồi...!
"Xin lỗi! Vợ chồng tôi phải ngủ rồi! "
Tư Mạc xuất hiện, đứng chắn lối đi.
Tôi như kẻ chết đuối vớt được chiếc phao, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
May mà hắn xuất hiện, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao.
"Phiền cô ra ngoài ".
Trước thái độ lạnh đến độ âm của lão công nhà tôi, Trịnh Tiểu Điệp chỉ có thể trừng mắt rồi hậm hực bỏ đi.
Tôi đóng cửa, nhào tới ôm lấy người đàn ông trước mặt.
Người này thật sự rất tốt, luôn xuất hiện đúng lúc tôi gặp nguy hiểm nhất.
"Sao vậy? Sợ cô ta sao?"
"Tất nhiên là sợ.
Cô ta là hồ yêu đó, làm sao mà không sợ được".
"Ngốc! Em tùy tiện búng tay một cái cũng đủ bóp chết cô ta rồi ".
Tôi nhìn hắn cười khổ.
Hắn lại muốn trêu tôi rồi.
Tôi làm gì có bản lĩnh đó chứ? Đến cả việc tu luyện mà còn chưa học được bước đầu tiên thì lấy đâu ra cái thần thông quản đại đó chứ.
"Không tin? "
Tôi lắc đầu, hắn thở dài, cong môi lên cười.
Hắn bảo tôi thử hít thở thật sâu, sau đó tập trung suy nghĩ nâng thử chiếc giường kia lên.
Tôi lắc đầu không chịu, hắn lại nhất quyết bắt tôi làm cho bằng được.
Thôi đành làm cho hắn vui lòng vậy.
Tôi làm theo lời hắn nói, kết quả...!Chiếc giường thật sự bị tôi nâng lên mà không tốn chút sức lực nào.
Tôi...tôi thật sự có bản lĩnh vậy sao?
"Có gì mà ngạc nhiên chứ? Trong cơ thể cô đã có tới năm tu vi của hắn rồi còn gì! "
Đằng Nguyên từ đâu bước vào, trên tay còn đang cầm một cái đùi gà thơm phức bỏ vào miệng.
Hắn...đúng là...!Kẻ háo ăn nhất tôi từng gặp.
Chỉ là hắn nói, tôi có năm tu vi sao? Sao có thể chứ? Tôi chưa từng tu luyện, vậy lấy đâu ra cái tu vi kia chứ ?
Tôi hỏi hắn, hắn vừa ăn vừa ung dung ngồi xuống ghế, nhàn nhã giải thích.
Hóa ra lúc tôi song tu cùng Tư Mạc, hắn đã truyền tu vi của hắn vào cơ thể tôi.
Người bình thường e rằng tu luyện cả đời cũng không dễ gì đạt được cảnh giới đó.
Tôi vậy mà lại...!Hắn...!Tên chết tiệt này thật khiến người ta cảm thấy động lòng mà.
"Vì vậy nói, Hân Hân à.
Cô không việc gì phải sợ con hồ yêu đó.
Cô ta không phải đối thủ của cô".
Thật là vậy sao? Tôi...thật là...!
" Được rồi, mau đưa cô ta ra đây".
"Cô ta...!"
Ý hắn là con tiểu bạch hồ trong phòng tắm sao?