Nhiên đi lên boong tàu, thì ra tàu đã tới Maili. Bến cảng ở Maili khá vắng vẻ. Cô theo trí nhớ đi lối bí mật về phòng Ali. Đang tìm chỗ trốn thì Nhiên nghe có tiếng cửa mở. Gato ôm theo chậu cây Arash tiến vào phòng Ali, cô ta dáo dác tìm cây Ali. Quan sát xung quanh không thấy ai, ả nhanh chóng đổi hai chậu cây, nhưng cây Arash ra hoa màu đỏ, cây Ali ra hoa màu tím. Ả nhìn hai đóa hoa, rồi lấy ra lọ nước nhỏ lên cây Arash, một phút sau, cánh hoa trở nên màu tím đậm, sau đó xịt thêm chất lỏng màu trắng, nhuộm hoa thành tím nhạt (hoa bị độc chuyển màu tím, không phải màu tím nhạt sáng như hoa Ali). Nhưng cô ta nghĩ màu hoa Ali chỉ có nữ hoàng, Ali, Arash và bác Phúc biết, ngoài ra không ai biết. Mà thời gian đã lâu, nếu chỉ để riêng lẻ một cây, sẽ không ai phát hiện sự khác biệt. Nhất định, ngày mai, ả phải làm cây ra trái.
Nhiên quan sát thấy Gato có hành vi mờ ám, nên móc điện thoại ra quay lại. Sau đó lẻn đi theo sau cô ta. Gato về phòng Arash, đặt chậu cây Ali lên bàn, mở laptop của Arash lên, ghim USB 4g online nói chuyện với ai đó. Quái lạ, đây là phòng của Arash, vậy anh ta đâu? Sao bỏ mình bơ vơ trên tàu vậy? Nhiên nhìn Gato, tiếp tục quay lại xem cô ta làm gì.
- Chào chị Gato, sao hôm nay lại gọi sớm thế.
- Tôi muốn biết tin về đứa bé.
- Nó đang nằm viện, sắp thành thiên thần rồi. Hahahaha
Nhiên: đứa bé????
- Anh có tiêm thuốc tôi đưa không?
- Chị hai à, không tiêm sao thằng nhỏ đang khỏe lăn đùng ra bệnh chứ. Máu của thằng nhóc đó có siêu kháng thể, muốn bệnh đâu có dễ.
Gato nở nụ cười trầm trong cổ họng đầy nham hiểm, tên đàn ông bên kia cũng nhếch mép kiểu bất cần.
- Anh phải chắc thằng bé kia biến mất vĩnh viễn, cả con mẹ nó cũng phải xử cho gọn gàng.
- Chừng nào bà chị chuyển cho tôi số vàng còn lại?
- Hai ngày nữa, tôi về Việt Nam, sẽ đưa anh thêm 1 ít. Khi hai mẹ con nó đoàn tụ, anh sẽ nhận hết phần của mình.
Nhiên ở trong góc, cầm điện thoại quay lại mà tay cô run lên. Không ngờ Gato lại ác tâm như vậy, muốn giết cô, giết luôn đứa trẻ vô tội. Còn Arash, có khi nào đã bị cô ta thủ tiêu. Con ác phụ, ngươi không xứng với Ali lẫn Arash, ngươi phải trả giá những gì ngươi gây ra cho đứa con tội nghiệp của ta. Nhiên giận tím mặt, nắm tay thành đấm. Gato đi ra vườn, liếc nhìn người đàn ông nhợt nhạt đang nằm trên nền đất ẩm, bị che phủ bởi cây cỏ.
- Arash! Nếu không có Ali, hẳn là em đã yêu anh, số phận trớ trêu quá anh à. Nhưng anh đừng trách em, có trách hãy trách vì sao ai cũng mê mệt con đó, Ali bị mê, ngay cả anh cũng năm lần bảy lượt bảo vệ nó, chống lại em. Nếu không phải cây Arash sẽ hóa vàng thật, thì anh đã sớm đến thiên đường, sẽ không phải dãi nắng dầm sương ở đây. Nhưng anh yên tâm, khi em lên làm công nương, anh sẽ được thanh thản ra đi. Chỉ có người chết thì bí mật kia mới chôn vùi vĩnh viễn. Hahahaha.
Gato lấy cỏ lấp Arash lại, rồi đi ra khỏi phòng. Ả căn dặn lính canh rằng Arash đi công vụ, không cho ai vô phòng tránh mất đồ, cũng không cần dọn phòng.
Lúc này, Nhiên mới đi ra vườn, bới đống cỏ vừa lắp kia. Cô phải che miệng để không bật tiếng khóc. Người đàn ông hào sảng, tốt bụng, vẫn hay trêu chọc cô nhưng đối với cô quan tâm như một người anh. Chỉ vì giúp cô và cái bí mật nào đó, mà anh phải nằm đây lạnh lẽo. Gato! Tôi hận cô, nhất định cô phải trả giá. Nhiên vô phòng, lấy mền trải xuống đất, lăn Arash nằm lên rồi kéo về phòng Ali theo lối vườn. Vì ở Maili này, cô chỉ biết có hai nơi này thôi. Vườn nhiều cây cỏ, Nhiên phải nhổ những cây nhỏ, kéo Arash qua, rồi trồng lại để không lộ dấu tích. Kéo về được tới phòng Ali, Nhiên gần như mệt đứt hơi, Nhiên ngồi nghỉ và chờ Ali về.
Tại đại điện hoàng gia, hoàng tộc họp mặt đông đủ. Hussen cao ngạo kể tội Ali ăn chơi, vì phụ nữ bỏ bê đất nước hơn cả năm trời, không xứng đáng làm bậc đế vương. Miệng Ali nhếch lên độ cong nhẹ, không thèm nhìn hắn, để cho hắn nói hết.
- Hussen! Bác già rồi nên hay quên. Đến cả cấm thuật của Maili, bác cũng quên mà dùng nó cho chính cháu ruột của mình.
- Ali! Nói gì cũng cần chứng cứ. Ngươi không nên vì thói xấu của mình bị phơi bày, mà vu khống tội ta không làm.- Hahahaha! Lôi hắn vào.
Một tên cận vệ bị trói tay được đưa vào, đây là người lén trộm băng gạc dính máu của Ali để Hussen chế tạo thuốc liên kết cây Ali. Và trong phòng làm việc của Hussen, Ali đã ngầm đặt camera, kết nối thẳng tới phòng của anh. Từ ngày cha mất, chính thái độ của Hussen đã khiến anh nghi ngờ, nên âm thầm đặt camera theo dõi phòng làm việc của ông. Đêm qua khi trở về phòng, anh xem lại laptop, cũng may camera đã lưu lại cảnh Hussen sử dụng sách cấm, điều chế thuốc. Anh mở laptop, mọi người xem đều kinh ngạc hành vi của ông ta. Ngay cả cháu ruột của mình, ông cũng muốn giết.
Ali đã nhờ bác Phúc khám nghiệm xác của ba anh, biết ông bị trúng độc hoa vô ưu, ngấm từ từ, và dẫn đến tắt mạch máu bị đột quị. Ali tìm ra đầu bếp của cha anh khi xưa, và ông ta phải cúi đầu nhận tội nếu không muốn liên lụy vợ con, đầu bếp còn giữ lại lọ thuốc độc Vô Ưu. Ali dùng máy scan vân tay, đối chiếu dấu tay Hussen hoàn toàn trùng khớp. Nhân chứng, vật chứng đầy đủ. Hắn ta ngửa cổ cười điên dại.
- Ali! Không uổng công khi xưa ta nói giúp cha ngươi cho ngươi đi du học. Để hôm nay, ngươi mang những thứ ngươi học được đối phó ta. Hahahaha.
Ta và cha ngươi đều giỏi như nhau, nhưng vì sao ta không được làm quốc vương. Còn Arash, nó cũng đâu thua kém ngươi, nhưng nó vẫn phải luôn tận tụy đứng phía sau hỗ trợ ngươi, thậm chí chống lại ta. Nếu một năm trước, cô nhóc kia không báo công an ập tới, có lẽ ngươi đã theo cha ngươi rồi. Hahaha, con bé đó nghe lời ta đâm mũi tiêm thuốc độc vào ngươi, nhưng nó lại thông minh báo công an Việt Nam, nên ta phải rút ngay trong đêm. Ý trời, ý trời. Ngươi chết vì phụ nữ, được cứu sống cũng vì phụ nữ....hahahah.
- Ngươi đâu, giam bác ta tại nhà riêng. Nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Ali mệt mỏi trở về phòng, Gato cứ xà nẹo đi bên anh.
- Ali! Chúc mừng anh lấy lại được ngôi vị. Vậy có phải ngày mai, hôn lễ của chúng ta...
- Gato! Hôm nay anh hơi mệt, chuyện đó để nói sau. Anh hứa sẽ sắp xếp ổn thỏa.
- Vậy để em đưa anh về phòng.
Ali vừa mở cửa phòng, đã ngửi được mùi hương của ai đó, anh dừng bước, quay lại nói với Gato "tới phòng rồi, em cũng về nghỉ đi". Mặt Gato phụng phịu, nhưng cũng phải giữ thể diện của công chúa nên cười gượng rồi lui đi. Ali đi vô phòng, đóng cửa lại, ngồi chỗ ghế làm việc, chân gác lên bàn, hai tay đan vào nhau, miệng nhếch lên, nhàn nhạt nói:
- Đã tới đây rồi còn không ra, đợi tôi mời?
- Ali!
Ali đập mạnh tay lên bàn, khiến Nhiên giật mình.
- Em to gan thật, dám gọi thẳng tên của quốc vương? Một mình dám đến Maili, xông vào thẩm cung, không sợ tôi trách tội? Hay em nghĩ tôi không dám xử phạt em?
- Em! em sai rồi, Ali. Em xin lỗi vì những tổn thương đã gây ra cho anh, em xin lỗi.
- Chỉ một câu xin lỗi của em, tôi mất đi một mạng. Giá đắt quá, tôi không dám nhận đâu.
- Ali, em nợ anh một mạng, anh phạt em sao em cũng nhận hết. Chỉ xin anh dành ít thời gian đến bệnh viện thử máu, cứu mạng bé Mưa.
- Mưa! Thằng bé bị gì?
- Nó bị ung thư máu, cần ghép tủy.
- Sao em không tìm ba của nó, lại tìm tôi? Nực cười.
- Ba bé đã bỏ đi rồi, em không liên lạc nữa. Vì máu của anh có kháng thể nguyên bào, có thể cứu được thằng bé.
Nhiên quì xuống, nước mắt không tự chủ rơi ra. Cô cố không khóc, nhưng nghĩ tới đứa con tội nghiệp đang chống chọi với cơn bạo bệnh, thằng bé nhỏ thó cắm đầy kim tiêm dây dợ, lòng Nhiên như thắt lại. Ali chưa nhận nó, nó đã mang họa sát thân, nếu nó chính thức được thừa nhận, cô làm sao bảo vệ con đây. Ali lại gần, nửa quì nửa ngồi đối diện, bóp cằm Nhiên, ngẩng mặt cô lên:
- An Nhiên! Em nghĩ tôi có từ bi đến nổi cứu con của người phụ nữ đã phản bội và giết chết mình không em? Lần trước, em vì một bao vàng mà hợp tác với Hussen đầu độc cây Ali, lấy của tôi một mạng. Giờ thấy tôi có công ty đá quí, lấy lại được vị trí quân vương, lại muốn tới đây câu dẫn tôi. Làm không xong, lại mang con mình ra làm lá chắn. Đàn bà như em thật đáng sợ, Nhiên à!
Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, cô không phải là hạng người đó, nhưng không thể chứng minh. Hai tay cô bấu chặt cánh tay Ali khẩn khoản:
- Xin anh! Muốn chém muốn giết em sao cũng được, chỉ xin anh cứu bé Mưa. Trẻ con vô tội. Ali, bé cũng gọi anh là ba mà. Anh có thể vì đứa con ngang hông này mà cho nó tia hi vọng, giúp bé tiếp tục vui đùa dưới ánh mặt trời không?Ali!
Nước mắt cô rơi tí tách trên tay Ali nóng hổi, tim anh lại đau như bị ai bóp nghẹt. Bỗng có tiếng gõ cửa,
- Ai đó?
- Là mẹ
Hai người hốt hoảng nhìn nhau, Ali ra hiệu cho Nhiên im lặng, cô lau nước mắt gật gật đầu. Anh dắt Nhiên giấu vào trong góc màn ngay lối ra vườn. Xem xét ổn thỏa rồi mới ra mở cửa.
- Mẹ!
- Ali! Thân thể con thế nào rồi?
- Con khỏe rồi mẹ, xin lỗi vì làm mẹ lo lắng.
- Ali! Lần trước con qua VN, về nhà thương tích đầy mình. Lần sau con lại qua, xém chút mất mạng. Nếu cả hai lần không có Gato, mẹ nghĩ mẹ đã khóc cảnh đầu bạc tiễn đầu xanh rồi.
Nữ hoàng sụt sùi lau nước mắt, Ali nhìn mẹ khóc cũng đau lòng. Ngẫm rồi mới thấy, từ khi hiểu chuyện. Anh cứ trốn nhà rong rủi đi ngao du, chưa lúc nào ngồi ăn cơm, tâm sự với mẹ. Giờ nhìn lại mẹ anh đã già lắm rồi. Ali ngồi xổm trước mặt bà, dùng khăn giấy chậm nước mắt.
- Mẹ! Con xin lỗi, con hứa từ nay không làm mẹ lo lắng nữa.
- Ali! Con cũng lớn rồi, con gái người ta tuổi xuân có thì. Ở quê hương của mẹ, trinh tiết phụ nữ rất quan trọng, chẳng phải nó đã khai hoa cây Ali, con phải có trách nhiệm với nó. Mẹ già rồi, không biết khi nào đi theo cha con, mẹ muốn thấy mặt cháu trước khi ngày đó đến, con trai à!
Mặt Ali ngưng trọng, đôi con ngươi đen tối hơn, không nhìn ra anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh nhếch cười, đứng lên, hay tay đút túi quần, xoay nhìn vào tấm màn ngay lối ra vườn.
- Tất nhiên, con sẽ có trách nhiệm. Mẹ sẽ gặp cháu của mẹ, sớm thôi.
- Thật không? Chi bằng ngày mai kết hôn luôn đi. 10 tháng sau mẹ đã có cháu rồi.
- Được, con nghe mẹ.
Nữ hoàng vui mừng, cười ra nước mắt, bà đi đến trước mặt vỗ vỗ vai Ali. Con trai lớn thật rồi, nó cao và to hơn bà rất nhiều. Cuối cùng, bà cũng chờ được ngày nó cưới vợ. Bà chậm chậm nước mắt.
- Vậy giờ mẹ sẽ đi lo mọi chuyện cho hôn lễ. Con nghỉ ngơi để mai làm chú rể. Mẹ mừng quá, thôi mẹ đi đây.
- Dạ! Mẹ đi.
Khi nữ hoàng ra khỏi phòng, Ali tức giận, lại chỗ màn, kéo Nhiên ra, hung hăng hôn cô, anh còn cố ý cắn cô chảy máu. Nhiên bất ngờ, đau điếng, tên điên này, mai làm chú rể mà hôm nay nổi điên gì thế. Ali như dồn hết căm phẫn vào cô gái yếu ớt, mùi hương của cô làm anh nghiện, anh xé hẳn một bên tay áo của chiếc đầm maxi Nhiên đang mặc, tay anh xoa nắn, bóp cánh tay Nhiên đau điếng, một ít chất lỏng màu đỏ nóng ấm rịn ra, Ali giật mình cầm cánh tay Nhiên lên xem. Trên tay Nhiên chi chít vết bầm của kim tiêm, chỗ tĩnh mạch có lỗ sâu hoắm đang rỉ máu. Phải chích bao nhiêu mũi kiêm trong cùng một chỗ mới tạo ra vết thương thế kia? Không lẽ cô ấy chơi ma túy? Trông cô ấy gầy yếu và xanh xao quá. Nhiên rụt tay lại, đưa miệng hút máu trên vết thương. Cô không thể mất máu thêm được, máu phải dành cho Mưa. Ali cau mày nhìn Nhiên
- Em là ma cà rồng sao? Máu của mình cũng hút?
- Chuyện quan trọng bây giờ là anh phải cứu Arash, không phải phí phạm máu của em.
- Arash? Anh ta bị sao?
Nhiên đi vô phòng tắm, nắm mền kéo Arash ra, thân thể Arash rất lạnh, mặt tái nhợt, nên cô để anh trong phòng tắm cho kín gió, và an toàn. Ali kinh ngạc, lại gần sờ vào Arash. Anh ta còn thở, nhưng rất yếu. Ali đỡ Arash lên giường, tính ra gọi bác sĩ. Nhiên đột nhiên nắm cánh tay anh:
- Anh có thể âm thầm gọi bác sĩ, đừng kinh động đến người khác, nhất là Gato.
Ali đăm chiêu nhìn Nhiên, gương mặt cô xanh xao, nhưng toát lên ý thành khẩn. Lúc này, nếu Arash gặp chuyện trong phòng của anh cũng không hay. Ali gật đầu, đi ra ngoài.
- Dù ai có gõ cửa cũng không được mở. Chờ tôi.
Một lúc sau, bác sĩ tới khám cho Arash, anh ta bị trúng độc cỏ đoạn trường. Loại cỏ thân dài màu tía, độc của nó không màu, không mùi. Người trúng độc sẽ bị hôn mê rất lâu, nhưng không chết, giống như người sống thực vật. Cũng may, độc này giải rất dễ, nên người trúng độc nhanh chóng tỉnh lại và khỏe mạnh bình thường. ( đoạn: thời gian trị và khôi phục nhanh, trường: hôn mê rất lâu). Ali thở phào, dặn bác sĩ không được nói chuyện này ra ngoài. Bác sĩ đã thấy gương của đầu bếp, sẽ ảnh hưởng đến vợ con nên cũng không dám bép xép. Tiêm xong huyết thanh giải độc, và truyền nước biển cho Arash, ông cáo lui. Nhiên đi ra, ngồi bên giường quan sát Arash đầy lo lắng:
- Anh ấy sao rồi? ( vì bs nói tiếng Maili nên Nhiên không hiểu á)
- Anh ta sắp chết rồi, muốn sống phải có máu. Em cho không?
- Hả? lại là máu?