Chuyện cãi nhau này cũng chẳng đọng lại trong lòng mọi người bao lâu, dù sao thì ai cũng nghĩ chỉ là cuộc cãi vã của mấy đứa nhỏ. Diệp Minh ngày hôm sau liền sinh long hoạt hổ trở lại, Lưu Tuệ chỉ đành thở dài.
Sáng hôm nay sau khi tiễn Diệp Minh ra cửa thì trở vào trong nhà lại. Định bụng là trưa nay sẽ nấu món gì ngon đem đến cho Diệp Minh ăn. Sau khi hỏi trù nương về cách làm vài món đơn giản xong Lưu Tuệ trở về phòng muốn lấy một ít đồ.
Ra đến sân thì thấy trong sân có một bé gái khoảng bốn tuổi đang chơi, Lưu Tuệ nhướng mày đi qua. Bé gái thấy Lưu Tuệ vội vàng đứng lên chào hỏi sau đó sợ hãi chạy đi mất. Lưu Tuệ khó hiểu nhìn theo bóng dáng đứa nhỏ chạy đi xa. Vừa rồi là Diệp Ni? Con gái của Diệp Húc thì phải...sao thấy mình lại sợ như vậy?
Suy nghĩ lại thì nhận ra từ ngày bước chân vào Diệp gia rất ít khi thấy hai người thiếp của Diệp Húc cũng như đứa con gái của y. Ngược lại số lần Trần Hảo và hai con trai ả lắc lư trước mắt có vẻ nhiều quá mức. Đứa nhỏ Diệp Ni kia trông có vẻ cũng quá mức nhút nhát, giống như là sợ có người thấy mình ngoài sân sẽ bị mắng vậy.
Lưu Tuệ trở về phòng lấy lồng cơm của riêng Diệp Minh đem lại bếp khi đi qua sân lại thấy Trần Hảo. Lưu Tuệ tự hỏi : " Cái sân nhỏ gần phòng mình này bình thường chẳng có ai, sao hôm nay mọi người lại tập trung hết ở đây vậy? "
Vì chuyện hôm nọ, Lưu Tuệ mỗi lần thấy Trần Hảo đều có xúc động muốn lột cái mặt tươi cười nhìn sao bây giờ cũng thấy đểu giả của nàng ta. Muốn lờ nàng ta để đi qua, ai ngờ Trần Hảo thấy Lưu Tuệ chỉ chào mình rồi đi qua lại bực mình. Ả cũng không vui vì do Lưu Tuệ mà hôm trước ả phải đánh con trai mình.
Hai người gặp nhau không vui, Trần Hảo hừ lạnh, Lưu Tuệ cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật. Bây giờ không thèm che giấu thái độ chán ghét mình nữa, rõ ràng trước đây đều là làm bộ làm tịch. Phụ mẫu quả nhiên đã già rồi hồ đồ lại đi tin tưởng Lưu Tuệ như vậy, người này rõ ràng là có ý đồ bất chính với Diệp gia.
Lưu Tuệ nhìn Trần Hảo tức tối quay đi, mày hơi nhíu lại Trần Hảo có vẻ đã tự tung tự tác trong Diệp phủ quá lâu rồi thì phải. Chắc phải kéo địa vị của nàng ta xuống một chút để nàng ta biết mình nên đứng ở đâu. Hai người thiếp thì không thấy bóng, nàng ta là người duy nhất có con trai địa vị vững chắc.
Hai tiểu thiếp của Diệp Húc một người tên là Thẩm Yên là mẫu thân của Diệp Ni. Liễu Yến thì chưa có con cái, hai người đều rất an phận thủ thường thậm chí Thẩm Yên còn có chút nhút nhát quá mức. Nhưng đấy chỉ là bề ngoài thôi trong lòng các nàng nghĩ thế nào thì ai mà biết được?
Vốn định an ổn làm lại từ đầu chăm sóc Diệp Minh chu đáo vậy là được rồi. Lưu Tuệ vốn không có ý định tham gia sâu vào nội bộ Diệp gia, chứ đừng nói là làm sáo trộn nó lên. Động đến vấn đề tranh đấu giữa nữ nhân trong nhà là kiểu gì cũng loạn lên.
Lưu Tuệ cất nhắc không muốn đụng đến việc này, nhưng mà Trần Hảo thì nhất định phải kéo xuống, ý đồ bất chính của nàng ta đã quá rõ ràng. Tổng hợp tất cả lại thì chuyện lần trước nàng ta muốn Diệp Minh nạp thiếp cũng chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp.
Lưu Tuệ tin rằng không phải tự nhiên mà hai tiểu thiếp lại không có con được. Diệp Niếp ban nãy y thấy cũng có vẻ gầy gò nhút nhát hơn đám trẻ cùng tuổi. So với Diệp Nhuế và Diệp Nhuận béo tròn thì đẳng cấp không phải là cách biết một bậc đâu.Không thì cứ giúp Diệp Húc có thêm một đứa con nữa cũng tốt hào phóng ban cho các nàng ấy một chút ân tình. Việc Diệp Húc có thêm một đứa con cũng không ảnh hưởng gì đến Diệp Minh cả.
Khỏi cần nghĩ cũng có thể biết là Diệp phụ, Diệp mẫu đã chừa đường lui cho Diệp Minh. Chắc cũng có vài cửa hàng nhiêu đó cũng đủ nuôi sống Diệp Minh và Lưu Tuệ rồi. Huống chi bây giờ đồ gốm của Diệp Minh khá được yêu thích, giá bán cũng không tệ. Diệp Minh hoàn toàn có thể làm một tướng công tiêu chuẩn nuôi được vợ con mình.
Xoa xoa cằm mình, Lưu Tuệ híp mắt lại trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt. Vui vẻ đem cơm đến cho tướng công ngốc nhà mình ăn. Khi Lưu Tuệ tới nơi Diệp Minh đang cùng với Tiết Vinh làm một cái bình. Cái bình mà hai người đang làm là một cái bình gốm lớn cao khoảng một mét.
Việc cái bình lớn quá mức không làm Lưu Tuệ ngạc nhiên mà là việc Diệp Minh đang vẽ lên cái bình. Lưu Tuệ há miệng vì ngạc nhiên, nhớ ngày nào dạy Diệp Minh vẽ tranh tài năng của y thực sự làm Lưu Tuệ không thể nhìn thẳng. Ấy vậy mà giờ Diệp Minh đang vẽ một đôi hạc vô cùng duyên dáng, tiên khi nghi ngút, đậu trên cây.
Thấy Diệp Minh và Tiết Vinh tập trung cao độ, Lưu Tuệ đành để lồng cơm sang một bên nhìn hai người chăm chú. Mất hơn hai canh giờ bức họa trên bình mới được hoàn thành, Lưu Tuệ lúc này mới không nhịn được trầm trồ.
Hai người đang tập trung cũng thoát ra khỏi việc làm, Diệp Minh được tức phụ khen uốn éo ngượng ngùng. Tiết Vinh đứng cạnh khóe miệng co rút, nhìn học trò nhà mình đang làm một bộ dạng hết sức ngớ ngẩn. Đã thế nam tức phụ nhà hắn còn hi hi ha ha rồi hai đứa nắm tay nhau chim chuột, hoàn toàn không coi lão ra gì. Tiết Vinh đưa hai tay lên, đắn đo không biết có nên tự chọt mù mắt mình hay không.