Diệp Nhuế và Diệp Nhuận dù sao cũng chỉ là hai đứa con nít đứa lớn bảy tuổi đứa nhỏ năm tuổi dĩ nhiên là bị dọa sợ. Ôm Triệu Mai run lập cập muốn nói với Trần Hảo : " Con không muốn bị đánh tay đâu"
Nhưng nhìn xắc mặt đen thui của mẫu thân mình liền chọn im lặng không lên tiếng. Trần Hảo cắn răng, đánh mông hai đứa con ngay tại chỗ vừa đánh vừa quát : " Ai dạy hai con hư như thế hả?"
Đánh mà Diệp phụ, Diệp mẫu sót cháu vội vàng can Trần Hảo. Trần Hảo lúc này mới chịu thôi, nhưng vẫn tức giận nhìn hai đứa con khóc nói : " là con không biết dạy con xin phụ mẫu trách phạt"
Trần Hảo đã làm đến thế, hai đứa cháu bị đánh mông đau đang khóc rống lên. Diệp lão phu nhân đành vừa an ủi cháu trai vừa nói : " Con dâu có gì từ từ nói sao lại đánh hai đứa nó như thế"
Lưu Tuệ cười lạnh trong lòng, lại còn ai dạy con? Bọn nhỏ không thể tự nhiên như thế được, cả nhà này ngoài nàng ta ra ai dạy con nàng ta như thế được? Rõ ràng chúng đã quen thói làm càn, hơn nữa mỗi lần đều đổ tội cho Diệp Minh.
Mấy chuyện này đã từng phi thường quen thuộc với Lưu Tuệ, Lưu Tuệ chán ghét mẫu tử Trần Hảo cũng chán ghét bản thân mình. Điều chỉnh tâm trạng Lưu Tuệ nói : " Đại tẩu, tẩu bình tĩnh chút đi còn đánh nữa sẽ làm phụ mẫu đau lòng. Hai đứa trẻ còn nhỏ, chắc chúng sợ bị mắng nên mới vậy, còn nhỏ còn có thể uốn nắn được không sao. Tướng công cũng không giận chúng đâu phải không tướng công? "
Diệp Minh nhìn Lưu Tuệ rồi lại nhìn mọi người trong nhà sau đó gật đầu cái rụp. Trần Hảo tức tới nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn phải mở miệng cảm ơn Lưu Tuệ và Diệp Minh rồi mới dẫn hai con về phòng.
Lưu Tuệ phi thường khó chịu trong lòng, Diệp Minh mãi mãi chỉ là một đứa trẻ cần gì phải đối xử với Diệp Minh như vậy? Lưu Tuệ thấy Trần Hảo đã lui rồi thì cũng mỉm cười cáo từ Diệp phụ Diệp mẫu rồi dắt Diệp Minh đi.
Về phòng Lưu Tuệ liền nói : " Tướng công có phải chuyện như vậy hay xảy ra lắm không? "
Diệp Minh lau nước mắt rồi gật đầu : " ta thực sự không làm gì bọn nó trước bao giờ hết nhưng không ai tin ta"
Lưu Tuệ nghe mà cảm thấy chạnh lòng ghét hai đứa nhóc kia bao nhiêu thì ghét bản thân bấy nhiêu. Lưu Tuệ nói : " Sau này có chuyện gì thì nói với ta, ta tin tướng công"
Diệp Minh vui vẻ gật đầu, mỗi lần hai đứa nhóc kia làm sai chuyện gì đều kiếm cách đổ tội cho Diệp Minh. Lúc đầu Diệp Minh còn cãi nhưng không ai tin, dần dần tủi thân thấy mọi người nói chỉ im lặng dù sao thì cũng không ai tin nói ra lại còn bị mắng.
Bây giờ có Lưu Tuệ ở bên và từ lúc có thể làm gốm Diệp Minh cũng tinh ý nhận ra là ánh mắt mọi người nhìn mình cũng tốt hơn. Không còn khó chịu như xưa nữa nên Diệp Minh càng thích làm gốm. Hôm nay bị Diệp Nhuế và Diệp Nhuận phá đất sét thì cảm thấy đặc biệt ủy khuất nên mới nháo lên với hai đứa nhóc kia.
Lưu Tuệ cho Diệp Minh ăn trưa xong thì dỗ cho y ngủ trưa. Nhìn Diệp Minh ngủ say, trong lòng Lưu Tuệ cồn cào tức giận. Lưu Tuệ vốn không phải là người tốt đẹp gì chỉ là dạo này được ở cạnh Diệp Minh nên dịu dàng không ít.
Mọi người không biết đều tưởng là do có Lưu Tuệ nên Diệp Minh mới tốt lên. Mà không biết rằng chính bản thân Diệp Minh làm Lưu Tuệ tốt đẹp hơn. Diệp Minh trong sáng ngây thơ tựa như một tờ giấy trắng yêu thương Lưu Tuệ vô điều kiện. Ban đầu Lưu Tuệ chăm sóc Diệp Minh là vì muốn chịu sự trừng phạt cho những lỗi lầm của mình. Không ngờ là Diệp Minh có thể giúp Lưu Tuệ an tĩnh lại, nội tâm cũng tốt đẹp lên không ít.
Êm ấm đã khiến Lưu Tuệ ngủ quên trong sự vui vẻ, nói tóm lại Diệp Minh là điểm mấu chốt giúp Lưu Tuệ trở nên tốt đẹp. Nay sự việc này xảy ra, tuy là một việc bé xíu tưởng như tranh chấp của đám con nít. Lại làm ngọn lửa trong lòng Lưu Tuệ trỗi dậy.
Lưu Tuệ cảm thấy không khí tươi đẹp trong nhà đã bị vấy bẩn, một khắc khi thấy Diệp Minh ủy khuất cùng mẹ còn Trần Hảo. Lưu Tuệ đã thực sự có cảm giác mình đang ở Lưu gia quay về thuở ấu thơ của mình. Đó là những kí ức đáng khinh tội lỗi nhất trong lòng Lưu Tuệ, việc này làm Lưu Tuệ cảm thấy khó chịu không thôi.
Lưu Tuệ có cảm giác như mình trở về như lúc trước cái không khí giả dối chỉ cần hít thở thôi cũng thấy khó chịu. Trần Hảo đang con dạy dỗ lại các con của mình, cũng đau lòng vì bản thân ban nãy đã đánh chúng quá nặng tay. Nhưng nếu không làm như vậy thì mọi người sẽ có ấn tượng không tốt về hai đứa nhỏ, thậm chí kéo bản thân ả xuống ngựa.
Mắng hai con trai, ả không ngờ là những chuyện quá phận hơn nàng làm Lưu Tuệ vẫn hiền lành không bận tâm, vậy mà chỉ một chuyện bé tí lại khiến Lưu Tuệ có ý định muốn diệt ả. Những chuyện hôm nay tuy nhỏ nhưng vừa hay chạm vào mấu chốt đánh thức Lưu Tuệ đang trong mộng đẹp. Đủ để Lưu Tuệ đột nhiên nhớ ra mình là người không tốt lành.