Lâm Dương đã thật sự bị ăn một cái tát, anh quay đầu lại, ngỡ ngàng nhìn Liễu Ngọc Tuyết.
Diêu Mộc Nhã giật mình hét lên: "Ơ hay, sao cô lại đánh anh ấy?"
Mỹ nữ gặp mỹ nữ, không ai nhường ai.
Liễu Ngọc Tuyết nhìn chằm chằm vào Diêu Mộc Nhã, nói: "Tôi đánh anh ta liên quan gì đến cô? Chúng tôi vẫn chưa ly hôn, anh ta vẫn là chồng của tôi, cô nhiều lắm chỉ là một kẻ thứ ba thôi"
Tình cờ có một y tá đến tìm Diêu Mộc Nhã, thấy cảnh tượng bên trong thì sững sờ, chỉ nghĩ được rằng: "Drama siêu khủng, cháu gái của thần y xứ Thanh Châu, mỹ nữ của bệnh viện thành phố số một là người thứ ba.
Thấy cô y tá kia, Lâm Dương nhíu mày, vội vàng kéo Liễu Ngọc Tuyết lại: "Em đừng nói linh tinh, hủy hoại sự trong sạch của người ta.
Anh và bác sĩ Diêu hoàn toàn không có gì cả."
Liễu Ngọc Tuyết dùng sức vùng vẫy: "Thả tôi ra, anh đương nhiên sẽ nói giúp cho cô ta rồi, vừa rồi hai người mới làm gì đấy? Anh tưởng tôi mù à?""Động tĩnh trong phòng lại kéo vài y tá tới.
Lâm Dương hiểu rằng nếu làm gắt lên thì sẽ bôi đen chuyện này hơn nữa, nhanh chóng kéo Liễu Ngọc Tuyết ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Bác sĩ Diêu, tôi xin lỗi, bệnh tình của mẹ tôi nhờ cô nhé, nhất định là vợ tôi bị bà mẹ vợ thần kinh của tôi xúi gì rồi, tôi dẫn cô ấy đi đây, xin lỗi, xin lỗi!"
Anh cố gắng hết sức để bảo vệ thanh danh cho Diêu Mộc Nhã, gần như thô bạo mà lôi Liễu Ngọc Tuyết rời khỏi đây.
Tại câu thang vắng người, Lâm Dương đang định đẩy Liễu Ngọc Tuyết ra, không ngờ cô gái này lại dùng miệng căn một phát vào cánh tay anh, dùng sức rất mạnh.
Lâm Dương đau đến nhe răng, may mà khống chế được không sử dụng chân nguyên, nếu không răng cô sẽ gãy mất.
Hai mắt Liễu Ngọc Tuyết đỏ bừng: "Anh phụ lòng tôi! Lâm Dương nhìn cô, cười phá lên: "Ghen như thế chứng tỏ em vẫn rất quan tâm đến anh đúng không! Có phải mẹ em đã nói gì với em rồi không? Anh và bác sĩ Diêu nào là hú hí với nhau, hạnh phúc bên nhau, nào là sõng chung với nhau, rồi còn em gái em thêm mắm dặm muối cái gì, anh đều có thể đoán được, em tin không?"
Cô trợn mắt nhìn anh: "Tôi không tin."
"Sao thế được, ngày nào mà mẹ em chẳng nói vậy?"
"Nhưng vừa rồi tôi tận mắt chứng kiến"
Lâm Dương bạo gan nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Em nhìn nhầm rồi, vừa rồi anh đang chỉ cho cô ấy về một phương pháp mát xa thôi, sẽ dùng cho mẹ của anh"
"Có thật không?"
"Đương nhiên rồi"
"Vậy bây giờ anh đi ăn cơm với em đi, em vẫn chưa ăn trưa đây!"
"Ôi chao, không thể để bà hoàng của chúng ta đói bụng được, đi lẹ đi lẹ, anh biết có một nhà hàng khá người rời khỏi bệnh viện, lên Dương ngôi trên ghế lại, lấy can đảm nắm lấy bàn tay mảnh mai ngọc ngà của cô: "Ngọc Tuyết, đợt đi công tác vừa rồi mệt lắm đúng không? Sau này cứ để anh chăm sóc em đi"
Trong xe chìm trong yên tĩnh.
Hai vợ chồng đã lâu rồi không gần gũi với nhau như thế, trong lòng cũng cảm thấy khác lạ.
Gan của Lâm Dương phồng to hơn, anh vươn tay kia đặt lên bả vai Liễu Ngọc Tuyết, nhẹ nhàng ghé đầu qua.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Dương reo chuông.
Bị tiếng chuông bừng tỉnh, Liễu Ngọc Tuyết lật đật đẩy anh ra, nói: "Nói không thì có ích gì đâu, phải dùng hành động thực tế mới được.
Anh nghe máy trước đi"
Chợt thấy ba chữ Diêu Mộc Nhã trên màn hình điện thoại, sắc mặt mới vừa dịu lại của cô nháy mắt bao trùm hơi sương.