Lâm Dương định ra ngoài nghe máy nhưng nếu làm thế thì nhìn anh giống chột dạ hơn, bèn giải thích với cô: "Bác sĩ Diêu gọi, lúc nãy anh có nhờ cô ấy lấy thuốc giúp."
Không nói thì còn may, anh vừa dứt lời thì Liễu Ngọc Tuyết đã hỏi: "Anh dám mở loa ngoài không?"
Lâm Dương chính đáng trả lời: "Có gì mà không dám?"
Anh lập tức bắt máy, mở loa ngoài, lên tiếng: "Bác sĩ Diêu, chào cô."
Ấy thế mà Diêu Mộc Nhã lại hơi hờn dỗi nói: "Anh làm gì mà cứ gọi tôi là bác sĩ Diêu thế, ở ngoài bệnh viện thì gọi thẳng Mộc Nhã là được rồi"
Da mặt Lâm Dương run lên, thấy khuôn mặt Liễu Ngọc Tuyết đã tràn đầy sát khí.
"Khu khụ, cái đó, có chuyện gì không?"
"Tôi chỉ muốn hỏi xem sao...Vẫn ổn chứ?"
Anh vội đáp: "Tôi ổn lắm, có việc gì được? Yên tâm đi!"
Diêu Mộc Nhã cười nói: "Vợ trước của anh dữ thật, vừa rồi làm tôi sợ muốn chết, rốt cuộc hai người là sao thế? Không phải đã ly hôn rôi sao? Cô ấy còn quản anh à?"Nghe thấy câu này, Liễu Ngọc Tuyết không nhịn nổi nữa, bùng nổ.
Cô giật lấy di động của anh, lớn tiếng quát: "Vợ trước gì chứ, ai là vợ trước? Chúng tôi chưa ly dị, cũng sẽ không ly dị, cô hết hy vọng đi! Cô là bác sĩ mà lại đi làm kẻ thứ ba, phá hoại gia đình người khác, không biết xấu hổ à?""
Trong lòng Lâm Dương run rẩy, cảm giác sắp có chuyện không lành rồi.
Diêu Mộc Nhã là cháu gái của thần y xứ Thanh Châu, từ nhỏ đã được ngậm thìa vàng lớn lên, được quan tâm chú ý hết mực, cho dù tính tình tốt đến đâu, ôn hòa đến đâu cũng không chịu đựng nổi, châm biếm lại: "Lâm Dương sống như thế nào ở nhà cô, bản thân cô không biết à? Nếu không thể thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, ghét anh ấy nhưng lại muốn độc chiếm anh ấy, sai bảo anh ấy đủ điều, cái này gọi là ích kỷ! Cô không xứng với anh ấy!"
Liễu Ngọc Tuyết sắp nổ tung: "Tôi không xứng chẳng lẽ cô xứng?"
Diêu Mộc Nhã cố ý hừ lạnh: "Đúng, xứng hơn cô một chút"
Nghe đến đây, Lâm Dương toát hết cả mồ hôi hột.
Bác sĩ Diêu, bà Diêu ơi, bà làm ơn đừng nói nữa, bà đang đào mồ chôn cho tôi đấy! Liễu Ngọc Tuyết giận dữ, hét vào điện thoại: "Đồ không biết xấu hốt"
Nói xong, cô mạnh tay ngắt điện thoại, hai mắt đỏ phừng phừng như lửa nhìn chằm chằm Lâm Dương, ném di động vào mặt anh: "Thế mà nói là không có gì à? Người ta đã tới cửa, muốn tôi thoái vị rồi, cút đi cho tôi!"
Anh vội vã thanh minh: "Ngọc Tuyết à, em đừng đa nghi quá, bác sĩ Diêu không có ý đó đâu, do cô ấy bị Dương Tư Khả đầu độc bằng mấy lời châm ngòi ly gián nên mới nói vậy thôi.
"Anh có cút không?"
Mắt cô long lên sòng sọc như muốn ăn thịt người.
"...Được rồi, anh cút, anh cút, được chưa!"
Lâm Dương xuống xe trong bất lực.
Liễu Ngọc Tuyết không xuống xe mà ngôi vào ghế lái, phóng xe đi thẳng, để lại một đám khói ở đằng sau.
Bên kia, Diêu Mộc Nhã đặt điện thoại xuống, không kìm được tự tát mình một cái, thầm nghĩ: "Mình bị điên hay sao mà lại nói mấy câu đó vậy trời, không phải mình đang tự bôi phân lên người mình sao? Lâm Dương sẽ không tưởng mình có ý với anh ấy thật đấy chứ?"
Không lâu sau, Lâm Dương gọi đến.
Diêu Mộc Nhã điều chỉnh hơi thở rồi bắt máy.
Lâm Dương không hề nhắc đến chuyện vừa rồi, chỉ hỏi về toa thuốc.
Cô ấy đáp: "Tôi đã lấy đủ theo toa cho anh rồi, tôi còn bào chế cả thuốc giúp anh nữa, nhưng trong này có đan sâm trăm năm là bệnh viện không có, tôi hỏi ông nội thì nghe nói Dược Chi Lâm cũng đang thiếu hàng, hay anh nghĩ cách tìm hoặc đổi sang đan sâm phổ thông đi"
Lâm Dương lắc đầu: "Không đổi được, vị thuốc chính của phương thuốc này chính là đan sâm trăm năm, để tôi tự nghĩ cách vậy! Cảm ơn cô, bác sĩ Diêu.
Cô ấy nói: "Vừa rồi không gây rắc rối cho anh chứ?"
Anh đáp: "Có chứ, đáng ra hôm nay có thể ôm người đẹp về, giờ thì hay rồi, cô phải đền cho tôi một người đẹp khác.
"Anh...Không nói chuyện với anh nữa, lưu manh"
"Tút tút tút...
Bên kia đã ngắt máy.
Trên gương mặt Lâm Dương đầy vẻ bất đắc dĩ, ngửa mặt lên trời thở dài.
Một giờ sau, tại nhà họ Liễu.