Lâm Dương lấy từ trên xuống cái cái lò hỏng, tay ôm khư khư.
Sau đó cao hứng chạy đến bàn bên cạnh, cầm lấy bút, vừa viết vừa vẽ vào vở, chỉ trong hai ngày, anh đã viết được bảy quyển sổ lớn, toàn bộ đều đầy ắp những biểu tượng ma quái khiến Hoa Hải Ninh không thể hiểu nổi.
“Tôi là tôi thích nhất là các anh trai khoa học tự nhiên, anh à, khi làm bài nghiêm túc, trông anh đẹp trai quá đi!”
Hoa Hải Ninh ngồi trên bàn, lấy ra một muỗng kem và đưa vào miệng Lâm Dương, Lâm Dương đang mải múa bút thành văn và căn bản không thể kiểm soát được cô ta nhiều như vậy, phải đến khi đầu óc thông suốt mới đặt bút xuống.
Lúc này mới cảm thấy miệng khô khan.
Một chút kem như vậy nào đủ ăn, bèn lấy trực tiếp từ trong hộp và nuốt nhanh gọn một miếng kem ngon lành.
“Haha, này anh, kem trong hộp là tôi ăn không được nên nhổ ra.”
Lâm Dương sững sờ trong một giây.
“Phụt!”
Một ngụm kem vani đã bị nhổ vào mặt Hoa Hải Ninh.
Nửa giờ sau, Lâm Dương bắt đầu sửa chữa cái lò luyện đan bị hỏng.
Bên trong có trận pháp cổ đại, rất tân tiến cao cấp, anh cũng chỉ có thể phỏng đoán và tìm hiểu đại khái, biết rằng đó là một dạng pháp trận khơi dậy năng lực thần kì của đất trời hỗ trợ tỷ lệ thành công của việc luyện đan.
May mắn thay, pháp trận này chỉ bị hư hại một phần nhỏ, anh kết hợp kiến thức pháp trận của Thiên Y Đạo Pháp, sau đó đảo ngược suy luận, được nhiều bên xác minh kiểm chứng, cuối cùng cũng tìm được cho mình một trận đồ sửa chữa.Việc sửa chữa cũng rất tốn kém.
Phải mất đủ ba giờ trước mới có thể sửa xong một cách miễn cưỡng.
Vào thời điểm pháp trận bên trong lò luyện thuốc được rút ra, người ta có thể cảm nhận được dao động năng lượng dữ dội hơn trước gấp trăm lần.
“Mệt quá, tôi phải nghỉ ngơi!”
Lâm Dương đặt lò luyện thuốc xuống và bước ra khỏi tầng hầm.
Nào ngờ đâu lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ từ bể bơi trong nhà ở tầng một. Khi đến gần, anh không thể dời mắt khi thấy bên trong có ba người đẹp, mặc nhiều bộ đồ bơi khác nhau đang tung tăng bơi lội dưới nước.
Đương nhiên, họ là Hoa Hải Ninh, Phan Kiều Vân và Vương Hồng.
Nhân duyên của hai người đầu tiên tự nhiên không cần nói cũng biết.
Ngay cả Vương Hồng, mặc dù đã ở tuổi trung niên nhưng trước đây bà chú trọng đến việc giữ gìn sức khỏe và thường xuyên tập yoga tại nhà, lúc này khi khoác lên mình bộ áo tắm trông bà thật tuyệt vời.
“Lâm Dương, em cũng muốn xuống à?” Phan Kiều Vân nói.
“Phải đó, ở dưới tầng hầm hai ngày, thân thể bốc mùi, mau xuống tắm rửa đi.” Hoa Hải Ninh mặc bộ bikini màu đen, giơ hai tay vẫy vẫy Lâm Dương.
Khoảnh khắc cô ta nổi lên, có cảm giác xung quanh đột nhiên tối sầm lại.
Lâm Dương rất cảm động!
Bơi lội ở một nơi thoải mái và đẹp đẽ như vậy chắc chắn sẽ nhanh chóng phục hồi năng lượng.
Vương Hồng lại nhìn Phan Kiều Vân và Hoa Hải Ninh, khẽ thở dài.
Cả hai đều là những cô gái ngoan hiếm có khó tìm, nhưng Lâm Dương đã có gia đình, điều đáng nói là, cái thằng quỷ này nó đang lén lút quan hệ qua lại với Hoa Hải Ninh, và bà không biết phải nói con của mình như thế nào!
Một điểm khác, cũng giống như vô số phụ nữ làm mẹ, bà cũng muốn sớm thấy con trai mình sinh cháu trai cho bà, nhưng Liễu Ngọc Tuyết, cô ta...
Ngay cả khi bà bị mù thì bà vẫn có thể cảm nhận được rằng có một vấn đề giữa con trai bà và Liễu Ngọc Tuyết.
Ở đâu ra cái kiểu vợ mà suốt ngày chẳng bao giờ bên cạnh chồng như vậy chứ?
Sau khi Liễu Ngọc Tuyết
đến ăn lần đó, cô ta chưa bao giờ xuất hiện, thậm chí,khi cô ta tỉnh lại từ trạng thái thực vật, được xem như người thân của Thẩm Tú Phương, cũng chưa bao giờ xuất hiện.
Tất cả các dấu hiệu đó cho thấy gia đình họ Liễu rất không thân thiện với họ.
Vì vậy, sâu trong lòng mình, bà rất muốn chứng kiến Lâm Dương và Phan Kiều Vân nảy sinh tình cảm với nhau, ngay cả Hoa Hải Ninh cũng không có vấn đề gì...bà lười ngăn cản con trai mình, hay nói cách khác, hy vọng con trai mình sẽ nhanh chóng chinh phục được một người trong số họ, gạo chín thành cơm, để bà có sớm được bế cháu.
“Được, tôi đi thay quần áo.”
Lâm Dương cười nói.
Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Lâm Dương vang lên.
Thoạt nhìn qua, cuộc gọi đó lại là của Diêu Mộc Nhã.
“Lâm Dương, tối nay anh có rảnh không?” Diêu Mộc Nhã
hỏi qua điện thoại.
“Ừm, có chuyện gì vậy?”
“Chuyện là hôm nay sinh nhật bà nội tôi, nên là, ông nội tôi muốn mời anh đến nhà ăn cơm.” Diêu Mộc Nhã nói xong liền cảm thấy hai má cô ấy nóng bừng.
Lâm Dương sững sờ một lúc, mới nhớ ra rằng Diêu Mộc Nhã quả thật đã nói điều này khi anh ở nhà họ Diêu trước đây.
Nhưng lúc đó anh nghĩ rằng đó chỉ là do Diêu Mộc Nhã vì không hài lòng với Liễu Ngọc Tuyết nên mới nói vậy.
Thật không ngờ, điều đó lại là sự thật.