Lại còn hai người Thẩm Tú Phương cùng Liễu Ngọc Thanh gây thêm phiền phức! Haiz!
Thẩm Tú Phương chỉ Lâm Dương, nói: “Cậu vào bếp nấu cơm đi, hôm nay còn chưa nấu cơm đâu đấy!”
Liễu Ngọc Tuyết nói: “Muộn thế này rồi còn nấu gì mà nấu, chúng ta ra ngoài ăn là được rồi, con mời mọi người đi ăn lẩu.”
Nhưng Thẩm Tú Phương lại nói với Lâm Dương: “Cậu có thể đi rồi, nhà chúng tôi không mời cậu ăn không đâu.”
Liễu Ngọc Thanh nói: “Đúng vậy, nhà chúng tôi cũng không phải là nhà từ thiện.”
Liễu Ngọc Tuyết suýt nữa thì lên cơn, Lâm Dương người ta chạy đến giải vây, còn đổ một tỷ rưỡi vào bà ta mà bà ta xoay lưng liền nói ra được những lời như vậy, có biết liêm sỉ hay không?
Cô vừa định lên tiếng thì Lâm Dương lại nói: “Vừa hay anh cũng có chuyện, anh đi trước đây, Ngọc Tuyết… không cần làm việc vất vả quá, không đủ tiền thì cứ nói với anh để anh nghĩ cách.”
Thẩm Tú Phương hừ lạnh: “Không có tiền còn để cậu nghĩ cách? Cậu thì có cách gì chứ, làm thêm tấm chi phiếu giả nữa sao? Đồ vô dụng đúng là đồ vô dụng, cút, cút, thấy cậu là lại thấy tức.”
Lâm Dương thầm nghĩ: Người đàn bà này còn thực không biết nói lý.Anh lười ở đây mặt cau mày có liền nhảy lên xe, đạp chân ga nghênh ngang rời đi.
Thời gian thấm thoát trôi đi.
Hai ngày rất nhanh đã vội vã qua đi.
Tên tuổi của tiểu vương tử đổ thạch cũng chỉ khẽ nổi lên trong vòng bạn bè ở Thanh Châu vỏn vẹn một buổi tối, đến hôm sau liền trở lại gió yên sóng lặng như chưa hề xảy ra.
Cũng chỉ có người trong nghề mới thỉnh thoảng nhắc đến cậu trai này mà lòng đầy ngưỡng mộ.
Mà Lâm Dương hai ngày nay cũng không bước chân ra khỏi cửa, một mực nghiên cứu lò luyện đan thiếu mất một chân… Sau khi cọ rửa cẩn thận, anh mới phát hiện mặt trong của lò đan có khắc một trận pháp cổ xưa.
Bên trong Thiên Y Đạo Pháp cũng có nói đến trận pháp.
Đặc biệt trong một bộ Chúc Do Y Kinh trong số đó có hơn một nửa thuật cứu người đều là dựa vào trận pháp, là thứ tồn tại để nối liền thiên địa với chốn u minh để chữa trị cho người bệnh.
Tầng hầm của biệt thự.
Hoa Hải Ninh mặc sườn xám, cầm theo hộp kem ngồi trên ghế nhỏ, cặp chân dài đưa ra sau tạo thành dáng ngồi L0li.
Cô ấy vừa ăn vừa hỏi Lâm Dương: “Sư huynh, anh nghiên cứu cái lò đan rách này đã hai ngày rồi, rốt cuộc là nhìn ra được cái gì?”
“Đừng giục tôi, càng giục càng chậm thôi.”
Lâm Dương thò đầu vào bên trong lò đan khiến giọng nói theo vách trong của lò đan vang lên tiếng “ong ong”.
Hoa Hải Ninh duỗi thẳng hai chân ra trước: “Anh còn muốn ăn kem nữa hay không? Tôi sắp ăn hết rồi đây.”
“Cô ăn một mình đi… Mà cô cứ ra ngoài ăn đi, đừng ở đây làm phiền tôi nữa!”
“Anh có lương tâm không hả, tôi sợ anh một mình buồn bực nên mới ở đây với anh đấy.”
Nói xong.
“Bốp!”
Hoa Hải Ninh liền đá chân lên mông anh.
Lâm Dương không chút phòng bị liền đâm đầu vào đáy lò đan làm phát ra tiếng “dong”.
Lâm Dương vô cùng buồn bực mà đứng phắt dậy, kết quả là đầu anh bị kẹt lại trong lò đan, nhất thời không gỡ ra được thành ra liền thành đầu đội lò đan, hai mắt tối sầm.
“Ôi đệch…”
Hoa Hải Ninh bị dọa nhảy dựng, vội vàng chạy qua.
Nhưng Lâm Dương lại nói: “Cuối cùng anh cũng hiểu ra rồi.”