Chương :
Lãnh Mạch cười: “Thế thì cậu chứng minh cho tôi „ xem.
Một câu nói đùa lại không ngờ rằng từ hôm đó trở đi dường như ngày nào bọn họ cũng đánh nhau, bất kể Lãnh Mạch làm gì, Dạ Minh cũng đều giành làm, thứ duy nhất Dạ Minh có thể thắng được Lãnh Mạch chắc chỉ có mỗi sức ăn mà thôi.
Kể từ hôm đó, Minh Vương Lạc Nhu thường dùng đủ mọi lý do để gọi Lãnh Mạch vào cung, có chuyện hay không cũng gọi vào, thậm chí có lúc còn chỉ vì hỏi Lãnh Mạch một câu hoa trong viện có đẹp hay không.
Lãnh Mạch rất thông minh, từ ánh mắt Lạc Nhu nhìn mình anh đã dần dần nhận ra một số chuyện.
Cuối cùng, trong một lần chẳng có việc gì những vẫn bị gọi vào Vương điện, Lạc Nhu đứng giữa vườn hoa đào bay đầy trời nói với Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, tôi phát hiện tôi thích cậu, tôi làm người phụ nữ của cậu, có được không?”
Tuy rằng đã sớm có dự cảm từ trước nhưng đến khi thực sự bị nói trước mặt như thế này vẫn khiến cho Lãnh Mạch kinh ngạc vô cùng: “Minh Vương đại nhân, xin ngài đừng đùa.”
“Trông tôi giống như đang đùa giỡn lắm à?” Lạc Nhu tiến gần Lãnh Mạch: “Tuổi thọ của người Minh giới rất dài, tuy rằng tôi lớn hơn cậu rất nhiều nhưng diện mạo cũng không nhìn ra tôi lớn hơn cậu nhiều mà phải không? Bao nhiêu người thèm muốn nhan sắc của tôi, được tôi để mắt đến lẽ nào không cảm thấy vinh hạnh?”
Lãnh Mạch nhìn Lạc Nhu.
Lạc Nhu là người đẹp ngàn năm có một trong truyền thuyết, đúng thật sự là rất xinh đẹp, cơ thể cũng đẹp, trước cong sau vểnh, anh cũng biết ở trong góc tối có rất nhiều tên đàn ông đều mơ tưởng được Lạc Nhu để mắt đến, có thể cùng lên giường với Lạc Nhu, nhưng anh đối với Lạc Nhu chỉ có quan hệ thuộc hạ và Minh Vương mà thôi, anh không có hứng thú gì với Lạc Nhu cả. Nói thật, bây giờ anh chỉ muốn theo đuổi trở thành một người mạnh, không có cảm xúc gì với phụ nữ hất.
Hơn nữa, còn không biết Lạc Nhu hơn anh mấy trăm tuổi nữa…
Thấy Lãnh Mạch không đáp lại, sắc mặt Lạc Nhu trâm xuống: “Có phải người nhà cậu tiếp xúc với người nhà họ Tống lâu quá nên cũng quan trọng cái thứ gọi là bối phận rồi? Hay là… lòng cậu đã có kẻ khác, ghét bỏ tôi?”
“Không có chuyện đó đâu Minh Vương đại nhân.”
Lãnh Mạch cụp mắt, bất tri bất giác tránh xa khỏi Lạc Nhu: “Tôi còn trẻ, một lòng chỉ muốn tu luyện trưởng thành, không có hứng thú với chuyện tình cảm, hơn nữa tư lịch và thân phận của thôi cũng không xứng với Minh Vương đại nhân, không dám vọng tưởng gì.”
“Thôi đi” Lạc Nhu phất ống tay áo, không vui vẻ gì tránh khỏi người anh: “Đừng có tìm mấy cái lý do quang minh chính đại ấy, tôi có thể thông cảm cho cậu còn nhỏ, chưa hiểu chuyện tình yêu nam nữ, tôi cũng không vội vàng, dù sao cũng nhìn cậu lớn lên từ nhỏ tới lớn, đợi thêm một khoảng thời gian nữa cũng không sao. Nhưng sớm muộn gì thì cậu cũng sẽ yêu tôi thôi, đây là sự thật, cậu không trốn thoát khỏi trái tim mình được đâu.”
Yêu một người có tư vị như thế nào anh không biết, anh chỉ biết tình yêu là một vũ khí chí mạng, một khi có tình yêu sẽ có yếu điểm rất lớn, anh từng thê sẽ rèn luyện bản thân thành tường đồng vách sắt vĩnh viễn không bao giờ để người khác trở thành điểm yếu của mình.
Tình yêu ư?
Ha, đối với anh mà nói chỉ là một trò cười.
Minh Vương vừa rời đi, Dạ Minh chạy đến tìm anh: “Lãnh Mạch, mẹ tôi nói gì với cậu vậy? Sao hôm nay lại lâu như vậy?”
“Không có gì.” Lãnh Mạch thuận miệng đáp.
Dạ Minh cũng không so đo việc anh không nói nhiều với mình, hỏi anh: “Ngõ nhỏ phía đông có một tiệm đồ ngọt mới mở, chúng mình đi ăn đồ ngọt đi”
“Chỉ có phụ nữ mới thích ăn đồ ngọt thôi. Cậu là phụ nữ à?”
“Thế à? Đồ ngọt là thứ phụ nữ mới ăn à? Thế được rồi, chúng ta đến tiệm thịt nướng mới mở ở phía đông đi.”
“,„Đầu óc cậu trừ ăn ra không còn gì nữa à?”
“Thi đấu với cậu “ Cuối cùng Lãnh Mạch vẫn chỉ có thể bị Dạ Minh kéo đi ăn thịt nướng, ăn thịt nướng xong Dạ Minh vẫn chưa đã, kéo anh đi quanh co lòng vòng đến một tiệm đồ ngọt, có rất nhiều cô gái đang mua đồ ngọt, Dạ Minh cũng chen chúc đi vào, Lãnh Mạch đứng ở bên ngoài đợi. Bởi vì anh quá đẹp trai, khi chất lai lạnh lùng, nên khiến cho rất nhiều cô gái đều phải ghé mắt thì thầm to nhỏ.
Có một cô gái xinh đẹp mạnh dạn đi đến trước mặt anh, ngước mắt nhìn anh: “Anh đẹp trai, có hứng thú kết bạn không?”
“Không.” Lãnh Mạch lạnh lùng, nhìn cũng không buồn nhìn.
“Này, con người anh sao không có một chút lịch sự gì thế? Kết bạn thôi thì có làm sao đâu?” Cô gái chu mỏ.
“Không muốn kết, cô có thể đi được rồi” Lãnh Mạch nói.
Cô gái tức giận giậm chân, xoay người rời đi. Quay lại cạnh đám bạn của mình, bị đám bạn cười nhạo, cô gái tức giận nhìn về phía Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch không quan tâm.
Lúc này Dạ Minh đã quay lại, câm bốn năm cái bánh kem, cười hi hi chạy về phía Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch nhìn này, hàng có hạn, tôi giành được nhiều chưa này! Mau giúp tôi cầm đi! Tôi còn muốn đi giành tiếp!”