Chương :
Lãnh Mạch cuối cùng cũng chịu nhìn anh ta.
Từng là anh em tốt nhất, đến nay hai người cùng đối mặt, trong lòng đều cảm thấy phức tạp.
Nhưng cuối cùng vẫn cần một người nhường bước trước.
“Tuy rằng không thể không thừa nhận cậu đẹp trai hơn rồi, nhưng tôi đẹp trai hơn cậu.” Người nhường bước trước là Dạ Minh.
Chuyện đã qua thì để nó qua đi thôi, chỉ cần bây giờ gặp lại lần nữa thì đã tốt rồi.
Dạ Minh nghĩ như vậy, Lãnh Mạch cũng nghĩ giống như thế.
Anh trả lời: “Người còn không cao bằng tôi cũng có thể tự tin mà nói thế à?”
“Thôi đi! Chúng ta so xeml Tôi không cao nhưng đẹp trai hơn cậu, bây giờ còn mạnh hơn cậu nữa, cậu có tin không?” Dạ Minh bật cười.
Lãnh Mạch cũng mỉm cười: “Cậu mãi mãi không bao giờ thắng được tôi.”
“Bây giời đánh luôn”
“Lúc nào cũng sẵn sàng”
Hai người vừa nói xong đều cùng bật cười.
Lãnh Hiên lắc đầu nói: “Trời cũng tối rồi, Dạ Minh điện hạ, chúng tôi vê trước đây, hôm nào khác sẽ đưa Lãnh Mạch đến tìm ngài.”
Dạ Minh không nỡ, nhưng cũng giấu tâm tình này đi, ngoài mặt nói lớn: “Tôi mới không thèm tìm cậu ta ấy”
Lãnh Mạch trợn mắt, không để tâm đến anh ta, cùng rời đi với Lãnh Hiên, nhưng trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Dạ Minh đứng tại chỗ nhìn mãi theo hướng đi của Lãnh Mạch, mãi đến khi người đi khuất rôi mới ngâm nga một tiểu khúc rời đi.
Trên đường trở về nhà, Lãnh Mạch hỏi chuyện nhà họ Tống ngày hôm nay.
Cha nói cho anh biết, người của Nhân giới không giống với hai giới Quỷ Minh, trừ bộ phận rất nhỏ những người biết chuyện hai giới Quỷ Minh ra, phần lớn loài người đều không tin sự tồn tại của quỷ quái, bọn họ có được sự tiến bộ của khoa học nhưng không có được năng lực đặc biệt của hai giới Quỷ Minh. Để bảo vệ sự cân bằng của ba giới, chục nghìn năm trước người của Nhân giới đã chọn ra một vị có năng lực đặc biệt trở thành người đại biểu loài người duy trì tam giới, có được quyền tự do tiến vào hai giới Quỷ Minh, đó chính là tổ tiên của nhà họ Tống.
Nhà họ Tống là người bảo hộ Nhân giới, các thế hệ người nhà họ Tống đều là âm dương sư cực mạnh, có được năng lực của cường giả Minh giới, có kim bài hộ thuẫn phòng ngự, mới có thể giúp cho người của Nhân giới không chịu phải uy hiếp của hai giới Quỷ Minh, trờ thành người đứng đầu tam giới.
Thế hệ này của nhà họ Tống là Tống Vân Phi, được xưng tụng là âm dương sư có tiềm lực mạnh nhất trong lịch sử, năng lực xuất chúng, đến cả Minh Vương cũng phải nhường ba phần.
Chẳng trách.
Nghe xong lời giải thích của cha, Lãnh Mạch cũng hiểu hơn về tình thế trước mắt của ba giới, chẳng trách sao người tên Tống Vân Phi kia lại có thể nói với Minh Vương như thế, theo tính cách của Minh Vương thế mà lại không làm khó họ mà thả họ đi, hóa ra là vì sự tôn tại quan trọng như thế của người nhà họ Tống.
Người Nhân giới tuy rằng không mạnh, nhưng có sự tôn tại của người nhà họ Tống, anh càng thêm hiếu kỳ về Nhân giới hơn rồi.
Còn cả Dạ Minh nữa…
Quan hệ của hai người họ bây giờ chắc là đã hòa giải rôi đúng không?
Dạ Minh không nhắc đến chuyện đã qua, hoặc có lẽ vì Dạ Minh biết dụng ý của mình, anh cũng không cần phải nhắc lại nữa đúng không?
Nghĩ đến đây, Lãnh Mạch nằm xuống giường, nhắm mắt lại, tâm trạng rất tốt nên rơi vào giấc ngủ ngay.
Ngày hôm sau, không cần Lãnh Mạch đến Vương Thành gặp Dạ Minh, Lãnh Mạch mới tỉnh dậy rời khỏi nhà, Dạ Minh đã đứng ở bên bờ tường rồi, anh ta ôm cánh tay, miệng cười rất lớn: “Lãnh Mạch, tới đây so chiêu nào.”
Lãnh Mạch ngẩng đầu nhìn Dạ Minh, mỉm cười: “Để tôi khiến cậu hết hy vọng”
“Nói thừa ít thôi, tiếp chiêu đi!” Dạ Minh nói, xông về phía Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch toàn thắng.
Dạ Minh bị đánh thành đầu heo, còn không phục, ngồi trên đất lau máu trên miệng: “Đợi tôi lần tới nhất định đánh bại cậu.”
Bọn họ đều da dày thịt béo, chịu một chút thương ngoài da cũng rất nhanh lành, Lãnh Mạch hạ thủ cũng rất đúng mực: “Tôi nói rồi, cậu mà đến tìm tôi thì lúc nào tôi cũng tiếp.”
“Từ bây giờ trở đi tôi muốn chứng minh cho cậu thấy chuyện gì của tôi cũng mạnh hơn cậu.” Dạ Minh hếch cằm.