Chương :
Lãnh Mạch không nói gì mà chỉ nhìn Dạ Minh.
“Ngày hôm qua tôi đã theo dõi hai người.” Dạ Minh nói.
“Theo dõi sao?” Đột nhiên Uông Tư Điềm nghĩ tới cái gì đó mà säc mặt biến đổi mạnh mẽ: “Cậu vậy mà lại đi theo dõi tôi ư?”
“Nói lý do đi.” Giọng điệu của Lãnh Mạch lạnh lùng hẳn.
Dạ Minh cúi đầu: “Thành thật xin lôi Lãnh Mạch, tôi chỉ nhìn thấy cô gái này thật sự rất đáng ghét nhưng không định làm như vậy mà chỉ muốn hù dọa cho cô ta sợ thôi. Sau khi cậu với cô ta chia làm hai hướng thì tôi đã đi theo cô ta, không ngờ lại nghe được một cuộc đối thoại vô cùng dơ bẩn”
Uông Tư Điềm luống cuống nên giả bộ khế kêu lên: “Thật không ngờ cậu lại là người như vậy. Uổng công tôi còn coi cậu là người bạn tốt của Lãnh Mạch nên mới thật lòng thật dạ xem cậu là bạn bè. Thế mà cậu lại còn theo dõi tôi và muốn làm hại tôi nữa”
“Thôi đi, cô đừng ngậm máu phun người. Hôm nay tôi sẽ nói cho Lãnh Mạch biết chính xác ngày hôm qua hai người đã nói cái gì với nhau.” Dạ Minh quát lên.
“Ai biết được cậu muốn vu khống cho tôi chuyện gì chứ. Không phải cậu thấy tôi thân thiết với Lãnh Mạch nên sợ cậu ấy lạnh nhạt với cậu nên mới nói vậy đó chứ? Tôi với Lãnh Mạch đều không hề có suy nghĩ đó.
Chỉ có cậu là lòng dạ hẹp hòi nên mới nghĩ như thế”
Uông Tư Điềm cũng gào lên.
Hàn Vũ và Dương Tàn Nguyệt cũng đứng cạnh họ bằng vẻ mặt đầy sửng sốt.
Sắc mặt của Tiểu Hoàng cũng rất tệ.
Khi Dạ Minh cãi nhau với Uông Tư Điềm thì Lãnh Mạch bình tĩnh quan sát phản ứng của mọi người và trong đầu cậu đã có sự nghỉ ngờ.
“Dạ Minh, ngày hôm qua cậu đã nghe được những gì vậy?” Lãnh Mạch khế nói.
Ngón tay mũm mĩm của Dạ Minh chỉ vào Uông Tư Điềm: “Hôm qua cô ta gọi điện cho người bạn thân là Tiểu Hoàng. Họ tiếp cận cậu hoàn toàn vì muốn vui đùa mà thôi. Cô ta còn nói qua điện thoại răng cậu là đồ ngốc, bị chụp mũ mà không biết. Họ còn nói cậu không biết tự lượng sức mình, không nhìn xem thân phận của cậu là gì mà lại đòi làm bạn với cô ta. Cô ta còn nói cậu chỉ là một đứa đê tiện khäc chết mẹ ruột mà thôi, còn nói.. “
“Đủ lông Tư Điềm lớn tiếng cät ngang: “Dạ Minh, cậu vì muốn chia rẽ quan hệ giữa tôi và Lãnh Mạch mà đã không ngại nói xấu tôi với cậu ấy. Uổng công cậu ấy đã nhặt cậu về và xem cậu như là anh em tốt vậy đó. Thế mà cậu lại đối xử với cậu ấy như thế sao?”
Dạ Minh nhếch mép cười nhạt, thật sự sắp bị Uông Tư Điềm làm cho tức giận đến nôi ói ra máu rồi: “Mạng của tôi là do Lãnh Mạch cứu về nên tôi sẽ không bao giờ phản bội Lãnh Mạch. Tôi lại càng không bao giờ lừa dối cậu ấy. Cậu ấy hiểu nỗi đau của tôi, tôi hiểu nỗi đau của cậu ấy. Uông Tư Điềm, cô nghĩ cô là ai chứ? Thực sự cô tự coi cô là một nhân vật tâm cỡ chắc. Sở dĩ ngày hôm qua tôi không muốn làm bạn với cô là vì bản thân tôi không thích cô. Bây giờ tôi đã biết rõ vì sao rồi, không phải vì tôi sợ cô sẽ chia rẽ tình cảm của tôi với Lãnh Mạch mà bản năng mách bảo tôi rằng cô không hề đối xử thật lòng với Lãnh Mạch”
“Thật nực cười, cậu là một đứa trẻ mới bao nhiêu tuổi mà lại biết cảm giác bản năng là gì chứ? Bộ cậu tưởng răng cậu là dã thú hay là quái vật sao?” Uông Tư Điềm bất chấp hình tượng bản thân mà mắng Dạ Minh “Đúng đó, không phải cậu chính là rác rưởi bị Minh Vương ném đi hay sao?” Tiểu Hoàng bên cạnh nói thêm vào.
Cơ thể Uông Tư Điềm đột nhiên như đông cứng lại rồi cô bé nhìn vê phía Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng còn chưa nhận ra răng cô ta đã nói sai Hàn Vũ và Dương Tàn Nguyệt há hốc miệng nói: “Cái gì, cậu là… con trai của MinhVương sao?”
Dạ Minh lạnh lùng cong môi: “Nhìn xem, mấy người đã bị lộ chân tướng rồi kìa”
Nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm xuống nhanh chóng và sương giá đã xuất hiện ở các góc tường.
Hàn Vũ và Dương Tàn Nguyệt đều mặc áo ngắn tay, khi họ thấy trên tay xuất hiện những hạt băng thì đồng thời quay lại nhìn Lãnh Mạch đang đứng phía sau: “Đại ca Lãnh…
Lãnh Mạch lặng lẽ đứng ở vị trí sau cuối, tất cả những luồng khí lạnh lẽo đều tỏa ra từ trên người cậu, khuôn mặt cậu lạnh như băng nhìn về phía Uông Tư Điềm: “Tôi muốn hỏi cậu, bạn thân của cậu làm sao.
biết được thân phận của Dạ Minh?”
“Uông Tư Điềm này đã biết thân phận của tôi từ lâu. Cô ta giả vờ như không biết. Sau khi tách ra với cậu thì cô ta đã gọi điện cho bạn thân và họ vân đang thảo luận xem có nên tố cáo anh và để gia đình anh chết hay không nữa kìa” Dạ Minh nói Bây giờ cuối cùng Tiểu Hoàng cũng biết cô ta đã nói sai điều gì nên cúi đầu xuống.
“Lãnh Mạch…” Uông Tư Điềm cản môi, nước mắt lưng tròng: “Lãnh Mạch, tôi muốn hỏi cậu là cậu tin Dạ Minh hay tin tôi? Cậu thực sự tin răng tôi là loại người mà Dạ Minh nói sao?”
Dạ Minh cũng nhìn về Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch im lặng.