CHương :
Cậu ta phải vạch trân người phụ nữ này dù phải dùng bất kể cách thức gì đi nữa.
Dạ Minh đi về nhà trước.
Không lâu sau Lãnh Mạch liên về tới, trên tay cậu còn có rất nhiều thịt nướng. Cậu nhìn thấy Dạ Minh đang ngồi xếp băng trong phòng khách thì đi về phía cậu ta: “Đến ăn thịt nướng nè.”
Dạ Minh ngẩng đầu nhìn Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, Uông Tư Điềm đó là người có lai lịch như thế nào?”
“Cha cô ấy là một người quan trọng bên cạnh Minh Vương và mẹ cô ấy có mối quan hệ rất tốt với Minh Vương. Tôi nghe nói răng bà ta là bạn thân từ nhỏ tới lớn với Minh Vương. Tôi không biết chỉ tiết như thế nào” Lãnh Mạch không nghỉ ngờ cậu ta mà vừa đi đến chỗ của Dạ Minh vừa trả lời: “Sao hôm nay cậu lại tỏ thái độ thù hắn với Uông Tư Điềm vậy?”
Còn hơn cả sự thù địch nữa, đó chính là cậu ta muốn giết Uông Tư Điêm nữa kìa.
Trong lòng Dạ Minh nghiến răng nghiến lợi nhưng ngoài mặt lại không để lộ ra điều gì: “Không phải nói còn có hai người anh em tốt khác muốn giới thiệu với tôi sao? Thân phận của bọn họ là gì?”
Dạ Minh hôm nay thật kỳ quái, Lãnh Mạch hơi nhăn mày: “Một người tên là Hàn Vũ có xuất thân từ gia đình nghèo khó, sức khỏe kém và không có bạn bè như tôi và cũng không có ai thích cậu ta. Người còn lại là Dương Tàn Nguyệt, cha của cậu ta là sĩ quan thống lĩnh nho nhỏ của một doanh trại. Cậu ta là một người nói nhiều nhưng cũng không phải là người xấu.”
Ai biết được là người xấu hay người tốt chứ. Tốt nhất là đừng giống với Uông Tư Điềm là được. Cậu ta phải giúp Lãnh Mạch kiểm tra và không để bất cứ ai làm tổn thương Lãnh Mạch.
“Lãnh Mạch, ngày mai cậu lại mời Uông Tư Điềm đến chơi đi. Tốt nhất hãy để cô ta dẫn theo mấy người bạn thân của cô ta đến nữa”
“Tại sao vậy? Cậu không lo lắng về việc mình sẽ bị lộ à?” Lãnh Mạch nghi ngờ hỏi Dạ Minh.
“Bọn họ sẽ không biết chuyện của tôi đâu, cậu để cho một cô gái như Uông Tư Điềm ở cùng với hai người con trai chúng ta mới thật sự là không đàng hoàng đó. Cậu nói có phải không?” Dù sao cậu ta cũng đã bị bại lộ nên ngày mai sẽ vạch trần bộ mặt kinh tởm của bọn họ.
Mặc dù trong lòng Lãnh Mạch đầy nghi ngờ, nhưng cậu nghĩ Dạ Minh có thể quen thêm nhiều bạn cũng tốt. Cậu không muốn Dạ Minh cũng không có bạn bè như cậu nên đã đồng ý.
Vào ngày hôm sau Lãnh Mạch đến gặp Uông Tư Điềm và nói răng Dạ Minh muốn kết bạn nhiêu hơn nên bảo cô bé dân theo nhiều bạn đến chơi cùng và nhớ dân theo bạn thân của cô bé, Uông Tư Điềm sẵn sàng đồng ý và đưa bạn thân của cô bé là Tiểu Hoàng đến.
Tiện thể Lãnh Mạch cũng gọi điện thoại cho Hàn Vũ và Dương Tàn Nguyệt. Cũng may là chiều hôm đó cha cậu đi văng nên Lãnh Mạch dân theo Hàn Vũ đi vào trong thành mua rất nhiều thịt và rau. Họ đi tìm Dạ Minh để rủ cậu ta cùng nhau ăn lẩu.
Dạ Minh đã ở nhà và chuẩn bị xong mọi thứ.
Lãnh Mạch đến và gõ cửa.
Dạ Minh mở cửa ra “Cậu muốn ăn lẩu hay ăn thịt nướng” Lãnh Mạch hỏi.
Uông Tư Điềm ló đầu ra từ phía sau Lãnh Mạch: “Chào, Dạ Minh”
Dạ Minh nheo mắt lại: “Đi vào nhà trước rồi hãy nói chuyện đi”
Lãnh Mạch đưa họ vào nhà, Hàn Vũ và Dương Tàn Nguyệt lần lượt chào hỏi Dạ Minh. Mục đích hôm nay của Dạ Minh không phải vì hai cậu con trai này nên thái độ của cậu ta đối với họ khá tốt. Bạn thân của Uông Tư Điềm là Tiểu Hoàng cứ dán ánh mắt vào Dạ Minh cho đến khi Dạ Minh nhìn về phía cô ta thì Tiểu Hoàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại. Cô ta hơi xấu hổ đưa tay về phía Dạ Minh: “Xin chào Dạ Minh, tôi tên là Tiểu Hoàng”
Dạ Minh không có đáp lại, thậm chí còn không thèm để ý đến cô ta mà quay sang Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Một chuyện rất quan trọng”
Lãnh Mạch đang bảo Dương Tàn Nguyệt làm thịt trong nhà bếp, nghe vậy liên quay lại hỏi: “Nói cái gì?”
Dạ Minh hít sâu một hơi nói: “Cậu có biết Uông Tư: Điềm là loại hàng hóa gì không?”
Tất cả mọi người đều như bị nghẹn họng cùng một lúc.
Tiểu Hoàng hét lên đầu tiên: “Dạ Minh, tại sao cậu có thể nói lung tung về Tư Điềm như vậy hả? Cái gì gọi là loại hàng hóa gì chứ. Cậu có được giáo dục không vậy hả?”
“Mấy người là người có giáo dục lắm hả? Mấy người lừa gạt tình cảm của Lãnh Mạch, đùa giỡn tấm chân tình của người khác mà còn nói là có giáo dục sao?” Dạ Minh vặn lại.
Lãnh Mạch nhíu mày thật sâu “Dạ Minh, cậu đang nói cái gì vậy? Tôi nghe mà không hiểu gì cả?” Uông Tư Điềm nói xong lại làm vẻ mặt đau lòng nhìn Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, tôi đã làm gì sai mà Dạ Minh lại luôn đối xử với tôi như kẻ thù vậy hả?”