Nghe thấy Tôn Hồi xưng hô thân mật với mình, sống lưng Hà Châu bất giác hơi cứng đờ, khóe miệng thoáng co rút.
Tôn Hồi vẫn ngồi đó liến thoắng: "Mỗi ngày một món chuyển phát nhanh, em lo hai ngày nghỉ cũng có. Anh bảo em có cần về trường đợi không?" Vừa nói vừa chớp chớp mắt, giả bộ ngây thơ không biết gì.
Hà Châu cười hỏi: "Mấy món quà tặng ghê gớm thế sao? Em thích lắm à?"
Tôn Hồi toét miệng cười, nhấc chân trái lên, chỉ vào chiếc lắc trên cổ chân và nói: "Cũng được! Anh xem em đeo có đẹp không? Anh bảo hôm nay có lắc tay hay vòng cổ không?" Ý tứ bên trong chính là cô còn muốn lắc tay và vòng cổ đấy.
Hà Châu sao có thể nghe không hiểu. Anh bật cười ôm đầu cô mà vò vò. Tôn Hồi người nhỏ sức yếu, vừa giãy dụa vừa tức tối: "Đừng đè em mà!" Cuối cùng vẫn bị Hà Châu ép phẳng.
Hai người ồn ào xong, Tôn Hồi loanh quanh khắp nhà, lục tung tìm quà tặng. Hà Châu cứ ngồi trên sô pha, hai tay gối sau đầu nhìn cô. Lúc Tôn Hồi mệt thì anh đưa cho cô một cốc nước. Cô uống ừng ực hết nửa cốc rồi tiếp tục tìm từ chỗ này sang chỗ kia. Rốt cuộc Tôn Hồi từ bỏ, tê liệt ngã nhào trên sô pha chẳng còn sức lực lên tiếng: "Cho em đi!"
Hà Châu rất vâng lời, anh trao ngay cho cô một nụ hôn sâu.
Món quà thứ sáu đến tay Tôn Hồi khi đã qua mười hai giờ đêm.
Tầng lầu cũ kỹ chìm trong sắc đêm hệt tách rời khỏi thế giới bên ngoài, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua song cửa sổ rọi vào phòng, rải lên sàn nhà tạo thành một đống lửa trại.
Phòng khách không bật đèn, hoàn tất điều chỉnh giờ báo thức trên TV, Hà Châu lấy bao thuốc ra khỏi túi áo, chậm rãi cầm lên một chiếc vòng tay nhỏ xinh có mặt bạc từ trong bao. Tôn Hồi bật cười kêu to một tiếng, giành lấy chiếc vòng rồi tới gần ánh
sáng yếu ớt ngắm tỉ mỉ. Trên mặt bạc quả nhiên khắc những câu chữ quen thuộc kia:
Hồi Hồi, sinh nhật vui vẻ.
Cười ngây ngốc không ngớt, Tôn Hồi đeo luôn lên cổ tay. Hà Châu ôm cô từ đằng sau, gác cằm lên vai cô, hít mạnh một hơi, thấp giọng nói: "Sinh nhật trên chứng minh thư của em là ngày hai tám. Nay, mỗi ngày anh tặng em một món quà, luôn có thể đụng trúng ngày sinh nhật thật sự của em. Còn quà tặng mấy ngày trước nữa, anh bù cho em sau nhé!"
Trái tim Tôn Hồi thoáng rung rinh, luồng khí nóng trên cổ theo từng chữ Hà Châu phát ra thấm vào da thịt, vừa nóng vừa nhột. Đôi mắt cô nóng lên, sờ sờ vòng tay, cúi đầu khẽ đáp: "Hóa ra là như vậy. Em còn lấy làm lạ anh gửi quà mỗi ngày cho em làm gì đấy!"
Hà Châu chạm vào má cô, giữa đêm khuya tĩnh lặng chỉ có hô hấp từ từ phát ra những âm thanh đủ nghe thấy. Mỗi một món quà đều không đắt tiền, mỗi một món quá đều chúc Hồi Hồi sinh nhật vui vẻ. Tôn Hồi trước nay cũng chưa từng trải nghiệm loại cảm xúc khó diễn tả bằng lời này, cứ như đứng trên mây, còn mọi người trên toàn thế giới đồng loạt hét to: "Hồi Hồi, sinh nhật vui vẻ!" Âm thanh cực lớn, thậm chí đám mây cũng đang chấn động, sông núi, cao ốc trở nên nhỏ bé. Giây phút này, cô lấp đầy cả thế giới.
Tôn Hồi xoay đầu lại, đặt lên môi Hà Châu một nụ hôn, thì thầm: "Hà Châu!" Nói xong hai chữ này, cô lại hôn anh một cái rồi quay người ôm lấy cổ anh. Cả người nằm gọn trên cơ thể anh.
Thân mình nhỏ bé này ấm áp quá, Hà Châu hấp thu tất cả dưỡng khí của Hồi Hồi, đầu lưỡi ngòn ngọt, trước lưỡi mằn mặn, sau lưỡi chua chua, cái lưỡi đăng đắng. Anh muốn nếm thử toàn bộ hương vị của Tôn Hồi, không chỉ những ngọt ngào cuồn cuộn kia, còn cả những chua sót mà cô cất giấu nơi sâu thẳm nhất không để cho ai biết. Anh cũng muốn Tôn Hồi nếm thử mùi vị của anh, cho dù của anh toàn là đắng chát, anh cũng muốn trao hết cho cô, chẳng mong cự tuyệt.
Tôn Hồi cảm thấy mình tiêu rồi. Lúc sáng sớm tỉnh dậy, cô lơ mơ trân trối nhìn trần nhà, trí nhớ lùi lại đêm qua, hình như bị Hà Châu lột quần áo nữa, hai người bọn họ làm một vài chuyện xấu hổ, cuối cùng cô cho Hà Châu một đấm, sau đấy hai người đều đỏ mặt tía tai chạy về phòng ngủ của mình.
Nhớ tới đây, Tôn Hồi thở phào một hơi, nhìn dáng vẻ Hà Châu không tốt hơn so với cô là bao, cô có gì phải thẹn thùng nào.
Tôn Hồi đã hiểu nhầm Hà Châu, đỏ mặt vì không thỏa mãn dục vọng vốn dĩ không cùng đẳng cấp với xấu hổ nhé!
Hà Châu lại trải qua một đêm khổ sở. Khi rời giường, tinh thần anh hơi uể oải. Tôn Hồi mặc một bộ đồ hoạt hình, xin lỗi đâu ra đấy: "Cái này giống hành động phanh khẩn cấp thôi, em thật sự không cố ý muốn đánh anh đâu mà. Nhưng anh... anh...."
Hà Châu khẽ cười: "Anh làm sao?"
"Anh thăng cấp trêu chọc sàm sỡ rồi đấy!" Tôn Hồi đỏ bừng mặt, tức tối chỉ trích, còn cái gọi là "thăng cấp", đến tột cùng ra sao thì cô thực sự không thể mô tả được loại cảm giác khó chịu ấy.
Hà Châu vĩnh viễn đều không thể làm gì trước sự tức giận của cô, anh cười to, ôm cô vào lòng, dùng xong ba bữa một ngày dưới món tay đấm chân đá của cô.
Sau khi Tôn Hồi nhận được tất cả hai tám món quà thì chuẩn bị chào đón Quốc Khánh. Tạ Kiều Kiều ghen tị nhìn chằm chằm những món quà nhỏ ngập tràn trong giấc mơ màu hồng của mình, oán hận nói: "Tao cũng muốn bảo Trương Dương tặng quà cho tao, bảo hắn bù cho tao hai tám phần quà!" Nhưng Tạ Kiều Kiều vẫn kém Tôn Hồi tám món, cô bạn ghen tị đến ngứa cả răng.
Rốt cuộc quan hệ của Tôn Hồi và Hà Châu không giấu được nữa, mỗi tối không ngớt nhắn tin, ngay cả Thái Nhân Duy luôn vùi đầu trong đống sách vở cũng nhìn ra được. Sau khi "tra tấn bức cung", cuối cùng Tôn Hồi thành thực kể rõ, che mặt hét to tên của "gian phu". Mấy cô bạn học không thể tin nổi, đặc biệt là Phù Hiểu Vi: "Không phải mày với Giang Binh "xong phim" nên tìm bừa một người đấy chứ?"
Tôn Hồi xị mặt, đập cô bạn một phát: "Mày mới tìm bừa ấy!" Cô không nghiêm túc với chuyện tình cảm thế sao?
Phù Hiểu Vi vội vàng nịnh nọt: "Ôi chao, tao nói bừa chút thôi! Sao có thể tìm chứ. Hà Châu tốt hơn Giang Binh nhiều. Giang Binh không hó hé một câu liền chạy mất, vẫn là Hà Châu đem tiền di động chuyển cho tao. Loại người vô trách nhiệm ấy vứt sớm ngày nào tốt ngày nấy!" Rốt cuộc cô bạn đang khen Giang Binh hay là chê hắn,
ba người kia nghe mà ngơ ngác.
Phù Hiểu Vi nghĩ không rõ về con mắt nhìn người của Tôn Hồi, ấy vậy mà giống hệt mình, hoàn toàn không tính đếm đến học vấn và địa vị xã hội của bạn trai, đáng tiếc kiểu con gái dễ bị tổn thương nhất này, Phù Hiểu Vi chính là ví dụ tốt nhất.
Có điều Phù Hiểu Vi cũng giỏi lợi dụng. Nay Hà Châu đã thành người của "chúng ta", bảo anh tìm người giúp, anh cũng nên tích cực hơn mới đúng. Vì thế buổi tối, lúc Tôn Hồi đang nấu cháo điện thoại, Phù Hiểu Vi nhanh chóng cướp lấy di động của Tôn Hồi, sau khi nói vài câu thắt chặt quan hệ, cô bạn dặn anh tiếp tục giúp đỡ mình.
Cúp điện thoại, Tôn Hồi sán tới gần Phù Hiểu Vi: "Mày còn chưa từ bỏ à?"
Phù Hiểu Vi móc ra tấm thẻ hội viên thăng cấp mới nhất của quán nét Đông Anh, vung vẩy bảo: "Mày nói xem?"
Tôn Hồi gật đầu, không ngớt thở dài cho lịch sử tình yêu bi thương của cô bạn.
Về nhà, Tôn Hồi vừa gặm xương vừa khen mình: "Tài nấu nướng càng lúc càng giỏi!" Lại nhăn mày: "Anh bảo sao Phù Hiểu Vi ngoan cố thế chứ? Tên Chu Tùng Dật ấy, đúng rồi, sao mà em nghĩ cứ cảm thấy cái tên này quen quen!"
Chuyển đề tài nhanh quá, Hà Châu thoáng chốc không phản ứng kịp. Ngừng một chốc anh mới lên tiếng: "Cái đầu dưa bé tẹo của em, nhét quá nhiều mấy thứ linh tinh!"
Tôn Hồi lắc đầu, có vẻ thật sự đang nhớ lại: "Em không nói bừa đâu, cái tên này lại chẳng phải Tiểu Hồng, Tiểu Cường gì, nghe qua chính là nghe qua, chưa từng nghe chính là chưa từng nghe!" Cô cắn đũa nói tiếp: "Hừ, em cũng tìm!"
Thế là ăn cơm xong, cô ôm di động ngồi trên sô pha tìm kiếm họ tên. Hà Châu ôm laptop mang từ công ty về ngồi đầu bên kia sô pha xử lý tài liệu. Hai người gác chân lên nhau, thỉnh thoảng Hà Châu trêu chọc lòng bàn chân của Tôn Hồi, đôi lúc Tôn Hồi trêu chọc lòng bàn chân của Hà Châu, chọc đến cuối cùng Hà Châu ôm Tôn Hồi tới bên cạnh, nắm lấy bàn bàn chân lạnh buốt của Tôn Hồi sưởi ấm cho cô. Tôn Hồi đoạt luôn laptop nhấn vào QQ, rồi chỉ từng cái tên trong danh sách, giới thiệu với Hà Châu: "Đây là em Bảy của em, đây là em Năm của em, đây là em Ba!"
Kết quả cô có bao nhiêu em gái tốt, Hà Châu tiếp tục ủ chân cho cô, yên lặng nghe
Tôn Hồi lải nhải lịch sử vẻ vang thời cấp ba.
Ngày tháng của Hà Châu trôi qua vô cùng vừa ý, thời gian rảnh anh mời mấy người bọn Tóc Vàng ăn một bữa hoành tráng, chúc mừng nhà nghỉ đã bán được với mức giá tốt, còn nghe Da Đen kể lại cảnh tượng hai vợ chồng họ Tôn muốn đòi lại nhà nghỉ: "Bảo rằng muốn đem tiền lúc trước trả cho em, cho em một khoản bồi thường nữa! Coi em ngốc chắc? Em quát thẳng hai ông bà ra ngoài!"
Hà Châu cười, bảo họ ăn uống thoải mái đi.
Bố Tôn và mẹ Tôn nằm trong nhà, ốm gần nửa tháng, xót khoản tiền làm ăn để mất kia mà hối hận không thôi. Sau khi mẹ Tôn xót ruột cũng chẳng còn sức quan tâm đến chuyện của Tôn Hồi. Con gái đã gả ra ngoài như bát nước hất đi, dẫn về nữa cũng không thể còn "nguyên vẹn", thanh danh của phái nữ là quan trọng nhất.
Nửa đêm canh ba, mẹ Tôn cũng từng khóc lóc nỉ non, suy cho cùng là con gái mình dứt ruột đẻ ra nuôi mười năm nay, muốn nói không đau lòng chút nào là không thể. Bà gọi điện thoại cho Tôn Địch, vừa khóc vừa kể chuyện này. Tôn Địch nghe xong thoáng sửng sốt, hồi lâu mới cất giọng the thé: "Bố mẹ điên thật rồi! Đó là xã hội đen đấy!"
"Đương nhiên mẹ biết đó là xã hội đen!" Mẹ Tôn lau nước mắt: "Nhưng có cách nào chứ? Hồi Hồi cũng ngoan ngoãn đi theo người kia rồi, tới giờ còn chưa gọi một cú điện thoại về nhà!"
Tôn Địch không dám tin. Sau khi gác máy, cô ấy lại thừ người ngồi một lúc, không khỏi nhớ tới cảnh hôm ấy Tôn Hồi bất chấp tất cả thay cô ấy đánh ả bồ nhí Bành Hân. Tôn Địch không nhịn nổi đưa tay đỡ trán, nhíu mày. Nhưng vừa nghĩ tới Đàm Đông Niên, cô ấy lại hận đến ngứa răng. Đàm Đông Niên mãi mãi cũng không thể có được Tôn Hồi. Hết thảy những điều này chẳng phải hợp ý mình rồi ư?
Bấy giờ Đàm Đông Niên vừa thoát ra khỏi một núi công việc, vô cùng mệt mỏi trở về nhà lớn của họ Đàm ở ngoại ô ăn cơm tối.
Mẹ Đàm nhắc tới chủ đề không đổi, đầu tiên than thở mất một cô con dâu tốt, lại kể về con gái nhà ai đó mới đi du học về. Đàm Đông Niên buồn bực buông đũa xuống, bỗng nghe thấy cha Đàm lạnh lùng nói: "Vô phép vô tắc, tự mình ly hôn, mẹ con nói với con mấy câu mà đã phiền chán sao?"
Sắc mặt Đàm Đông Niên thoáng đen thui, ăn một bữa cơm không biết mùi vị.
Trên đường về, anh ta nhớ tới hai năm đã qua, ngày tháng cứ bình bình trôi. Trước mặt hay sau lưng người khác, Tôn Địch đều làm tròn bổn phận người vợ. Bên ngoài, anh ta thỉnh thoảng gặp dịp thì chơi, chung quy cũng không để xảy ra chuyện gì quá giới hạn. Bố mẹ hiền hậu. Tuy nhà họ Tôn không hợp thói thường nhưng không phải dạng ác độc, Tôn Hồi vẫn hệt một đứa trẻ, dáng vẻ hồn nhiên vô tư, ai cũng thích.
Giờ đây mọi thứ đều trở nên xa lạ. Đàm Đông Niên nhăn mày, nghĩ tới Tôn Hồi thì anh ta lại nghiến răng nghiến lợi, có lòng tốt mà bị coi lòng lang dạ thú, chính là chỉ cô nhóc kia.
Không thể nhớ tới người ta ở sau lưng, vừa nhớ tới thì sẽ lên mốc.
Lúc Đàm Đông Niên hạ quyết tâm không cần thương hại Tôn Hồi, lại khiến anh ta gặp được cô trong ngày gió thu xào xạc, hương hoa quế bay bay.