Hà Châu nhíu mày, nâng mặt Tôn Hồi lên và khẽ hỏi: "Nếu là anh thiết kế thì em sẽ thế nào?"
Tôn Hồi nhỏ giọng đáp: "Chẳng thế nào hết, cùng lắm thì em trở thành một thân một mình thôi!" Cô nhăn mày, vùng ra khỏi bàn tay trên bả vai, ánh mắt tùy ý rơi vào hư không, nói với giọng không sao cả: "Đói không chết, thế nào cũng có thể sống được, đúng không?"
Cô nói bâng quơ hời hợt, chỉ là tất cả những căng thẳng đều lộ ra trên đôi tay xiết chặt đặt lên đầu gối.
Hôm nay bố mẹ cô vì tiền để cô đi cùng với một "lão đại xã hội đen", ví thử lão đại này là người khác, chắc chắn cô sẽ khóc lóc quỳ xuống cầu xin, đáng tiếc lão đại này là Hà Châu. Suốt dọc đường cô mâu thuẫn kinh khủng, vừa cảm thấy lòng như tro tàn, lại vừa muốn xoay người chạy về nhà. Mặt khác lại nghĩ nếu không có chuyện vay nặng lãi này thì bố mẹ sẽ không có suy nghĩ đem cô gả đi, hiện giờ cô nhất định còn đang ngây ngốc trong nhà, ăn món gà sốt mẹ Tôn nấu, sau bữa cơm thì rửa bát lau nhà, cuộc sống như thường lệ.
Cô sẵn sàng lừa mình dối người ở bên bố mẹ.
Sắc mặt Hà Châu hơi trầm xuống, anh yên lặng hồi lâu mới mở miệng: "Anh làm sao có tiền cho vay nặng lãi được."
Tôn Hồi ngẩn người, nghiêng đầu nhìn anh. Hà Châu khẽ cười: "Tóc Vàng quen người cho vay nặng lãi kia. Anh bảo Tóc Vàng giúp một tay!"
Theo lời "khai" của Hà Châu, sau khi anh nghe xong Tôn Hồi kể lại liền bắt đầu tìm anh em hỏi thăm, cuối cùng nhờ Tóc Vàng dắt mối bắc cầu, ôm lấy khoản nợ.
Hà Châu vừa nói hết thì cánh tay anh xiết chặt, Tôn Hồi nhoài cả người qua, nghẹn họng trân trối nhìn anh, lo lắng hỏi: "Anh nói thật hay giả đấy? Tiền ấy... anh gánh á?"
Hà Châu rất muốn bảo rằng "Vì em, anh sẵn lòng!" Nhưng lời tới bên miệng anh lại tự
nuốt vào, thuận thế ôm lấy cô, bình thản đáp: "Ừ, anh gánh!"
Tôn Hồi cáu, vừa đẩy vừa đánh anh. Ban đầu trong lòng lạnh lẽo, ngay cả ham muốn khóc lên cũng chẳng có. Song, lúc này cô không nhịn nổi mà òa khóc, ghét Hà Châu tự làm theo ý mình, nên cô nói năng không suy nghĩ: "Còn không bằng em gả cho người ta là xong. Đó là vay lãi cao đấy, anh sẽ bị chém chết!"
Hà Châu mỉm cười, nhìn một lúc, thấy cô khóc đến không thở nỗi, cuối cùng anh ôm cô, dịu dàng dỗ dành: "Đây là lần đầu tiên em khóc vì anh đấy! Không sao, không sao, em quên anh đã kiếm được tiền à?"
Tiếng khóc bỗng im bặt. Tôn Hồi mặt đẫm lệ nấc một cái, ngơ ngác hỏi: "Nhiều tiền thế ạ?" Thấy Hà Châu gật gật đầu, cô lại rơi nước mắt, mở miệng: "Tiền anh khó khắn kiếm được lại đem trả vay nặng lãi cho nhà bọn em?"
Hà Châu thay cô lau nước mắt, nhỏ giọng: "Đây là sính lễ, sính lễ cưới em!" Ngừng một chốc anh nói tiếp: "Hồi Hồi, em nhớ này, lời hôm nay anh nói là nghiêm túc, anh dẫn em về cùng, em còn nhớ tới bố mẹ em nữa cũng không thể quay lại!"
Tôn Hồi ngốc đơ: "Không thể quay lại á?" Cô cúi đầu: "Họ sẽ không gọi em trở lại nữa đâu!"
Hà Châu nâng mặt cô lên, "Cho dù họ gọi em trở lại, em cũng không thể về. Bên cạnh em chỉ có thể có mình anh! Nhớ kỹ chưa?"
Tôn Hồi không có phản ứng, nhăn mày đần ra. Giọng điệu của Hà Châu không giống đùa vui, con ngươi sau thẳm dường như hút lấy tất cả những suy nghĩ của cô. Lâu sau Tôn Hồi mới nhẹ gật đầu một cái, khẽ đáp: "Vâng!"
Ban đêm trong nhà có phần oi bức, Tôn Hồi mở cửa sổ cho thoáng khí, nhoài người lên lan can nhớ lại trước kia. Lần đầu tiên cô nhắc tới cuộc sống dưới quê của mình cho Hà Châu nghe. Khi ấy cô chỉ biết chơi vui, nấu cháy cả một nồi cơm to, bị bố mẹ nuôi phạt, đối diện đúng lúc có một con bê, cô lại lén chạy ra chơi với bê con, kết quả cô bị nó đuổi đến nỗi chảy nước mắt nước mũi, ngã thành người đầy bùn. Về nhà, bố mẹ nuôi ném cô vào cái thùng nhựa vừa tắm vừa mắng, nhưng bảo bao nhiêu lần mà Tôn Hồi không chừa.
Cô chỉ nói đến những chuyện vui, chuyện không vui hình như cô đã sớm quên rồi. Hà
Châu cười cô: "Xem ra thích khóc nhè, ham chơi!"
Tôn Hồi trợn mắt: "Em mới không thích khóc nhá!" Cô nhìn Mặt Trăng trên đỉnh đầu, nhỏ giọng: "Chẳng qua không khóc một chút thì rất nhiều lúc không thể giải tỏa. Nghẹn trong lòng sẽ bức bối lắm. Em không thích khóc, là em ép mình đem cảm xúc giải tỏa hết, khóc xong em vẫn vui vẻ mà!"
Về phòng ngủ, Hà Châu bật quạt điện cho cô, đắp tấm chăn mỏng rồi xoa xoa trán cô và hỏi: "Có muốn mở điều hòa không em?"
Tôn Hồi lắc đầu, đuổi anh: "Em không ngủ cùng anh đâu, anh về phòng đi!" Hà Châu phì cười, hôn cô một cái, cũng không ép buộc ở lại nữa.
Quạt điện bật số nhỏ, phòng ngủ yên tĩnh, gió khẽ thổi vén lên góc chăn mỏng, Tôn Hồi lật người rồi nhìn bên ngoài cửa sổ, vầng Trăng bị ngăn chở, cũng không biết đã di chuyển tới đâu.
Nhẫn nhịn sẽ bình yên. Tôn Hồi hiếm khi yêu thích một cách mơ hồ, lúc cô cuộn tròn nhắm khép mi, trên hàng mi vẫn vương nước mắt.
Một ngày trôi qua, ngày mới rực rỡ hẳn lên: có tiếng côn trùng, tiếng chim kêu, có xe cộ ồn ào, có bữa sáng mà Hà Châu mua cho Tôn Hồi.
Tôn Hồi làm tổ trong nhà ăn ăn uống uống. Nhân lúc nắng đẹp, cô lại đem chăn ga của Hà Châu ra giặt, sai anh lấy giẻ lau lau chùi đồ đạc trong nhà.
Hai người làm việc cả một ngày, đến tối cực kỳ có khẩu vị, quét sạch trơn các món trên bàn. Sau khi ăn xong, Hà Châu kéo Tôn Hồi ra ngoài tập thể dục. Hết hai ngày nghỉ, Tôn Hồi về trường, Hà Châu lại bỏ vào trong ba lô của cô một ít trái cây, dặn cô ngoan ngoãn ăn cơm, học hành tử tế. Tôn Hồi ngẩng đầu ưỡn ngực, lưng đeo ba lô, vẫy vẫy tay.
Ngồi trên xe bus trở về trường, Tôn Hồi vừa gặm táo vừa nén tiếng thở dài. Từ đầu chí cuối lỗ mũi chua xót, sao gượng cười nổi, cô cũng không thể ra khỏi bóng tối trong thời gian ngắn, đặc biệt ngồi bên cạnh còn có một cô gái gọi điện thoại báo bình an cho bố mẹ: "Sắp tới trường rồi ạ, con biết rồi, biết rồi! Mẹ ơi, mẹ không phiền à?"
Tôn Hồi cười khổ, "rột" một tiếng, cắn tới lõi quả táo, vị chát tràn ngập khắp miệng.
Loại tâm trạng này dời đi theo món đồ chuyển phát nhanh nhận được ngày hôm sau.
Hết tiết học buổi trưa, Tôn Hồi chạy tới lối đi bộ bên ngoài khu ký túc, tìm được một đống hộp được bọc gói ven đường, nửa ngày mới tìm thấy bưu kiện chuyển phát viết tên mình. Ký nhận xong cô vừa bóc ra vừa tò mò. Bản thân không mua thứ gì, ai có thể gửi cho mình nhỉ?
Trong hộp chỉ có một chiếc cốc sứ nhỏ, màu nâu pha trắng, in hình một chú bê con với hình dạng tròn xoe, đáng yêu cực kỳ. Tôn Hồi ngạc nhiên và vui sướng ngắm nghía trái phải. Kết quả nhìn thấy những chữ nhỏ khắc dưới đáy cốc: "Hồi Hồi, sinh nhật vui vẻ".
Một ngày nữa trôi qua, Tôn Hồi lại nhận được chuyển phát nhanh. Lần này là chú bò bằng bông trong phim hoạt hình, trên đuôi gắn một dải ruy băng màu hồng, trên dải ruy băng vẫn viết những chữ kia: "Hồi Hồi, sinh nhật vui vẻ".
Lại một ngày nữa đi qua, quà tặng là một sợi lắc chân bằng bạc, trên sợi lắc có mặt bạc be bé, như cũ có khắc: Hồi Hồi, sinh nhật vui vẻ!
Liên tục năm ngày liền, trên bàn học của Tôn Hồi xếp theo thứ tự là: cốc nhỏ, búp bê, lắc chân, truyện cổ tích, giày da. Tạ Kiều Kiều hò hét: "Mày thành thực khai ra, rốt cuộc tên nào theo đuổi hả?"
Tôn Hồi rướn cổ, kiêu ngạo đáp: "Làm sao tao biết được!"
Trong lòng Tạ Kiều Kiều ngứa ngáy, tóm lấy Tôn Hồi "bức cung". Ngay cả Thái Nhân Duy cũng đồng loạt ra trận, vừa xoa vừa nhéo Tôn Hồi. Tôn Hồi lớn tiếng xin tha, hi hi ha ha trốn Đông trốn Tây. Cuối cùng về trốn trong nhà, nhào vào lòng Hà Châu:"Châu Châu, có người yêu thầm em, gửi rất nhiều quà tặng cho em luôn!"