Cho tôi ăn cậu nhé? Cậu giết tôi được mà

chương 5: tôi cứ tưởng ma cà rồng sẽ thích cà chua (phần 5)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần bụng mà tưởng như đã bị tôi khoét ra đó, giờ đây lạnh lại hệt như một trò đùa.

Thì bởi, nói sao đây nhỉ. Chắc chắn là tôi đã gây thương tích lên Asahi rồi mà. Phần thịt thì bị rách toạc, khoét sâu vào trong rồi lại xé ra ngoài, lượng máu ứa ra nhiều đến mức thậm chí còn đủ để vẽ cả một bức tranh.

Kinh khủng nhất.

Tồi tệ nhất.

Một tên tội phạm đúng nghĩa.

「Haa~haaーー~」

Thôi thúc giết người ư? Không không, chính tôi mới là kẻ phải chết.

Những điều mà trước nay tôi vẫn cứ luôn ấp ủ trong ý nghĩ, giờ đây đang ngày càng trở nên chân thực và dần nhói lên trong tôi.

Mọi chuyện xảy ra lúc tôi giết Asahi, tôi đều nhận thức được rất rõ. Từng từ từng chữ mà tôi thốt ra, cũng như là cái cảm giác da thịt của Asahi, tôi vẫn cảm nhận được rõ. Cứ như thể rằng bản thân tôi hóa thành một kẻ khác, tôi hoàn toàn hiểu rõ rằng những ham muốn này là thuộc về chính bản thân mình. Cảm giác hưng phấn trong lúc xuống tay với Asahi, và rồi tất cả những gì còn sót lại chính là cảm giác ghê tởm chính bản thân mình vẫn đang tiếp diễn không nguôi.

Tôi nhìn vào vẻ mặt của Asahi.

Tôi vẫn chẳng thể đọc được vẻ mặt vô cảm đó đang nghĩ điều gì, và rồi, có tiếng bước chân vang lên lộc cộc..

Chắc hẳn là giáo viên đi tuần đang tới gần đây rồi.

Nhìn ra hành lang. Nhìn xuống sàn nhà. Rồi lại nhìn vào Asahi.

Khung cảnh trông chắc khác gì một hiện trường án mạng. Phòng học chìm trong một màu đỏ của máu, đến chính Asahi cũng đang bị nhuộm trong màu máu của chính mình.

Tốt nhất là chỉ còn có thể phó mặc mọi chuyện cho giáo viên xử lý thôi, và đúng cái lúc đang giữa dòng suy nghĩ mông lung đó, Asahi mang từ hành lang vào một bộ đồng phục thể dục. Xét theo size thì có vẻ đó là của tôi.

「Tôi mượn nhé」

Asahi mặc bộ đồng phục thể dục của tôi vào và vung vẩy phần ống tay áo thùng thình lòi ra ngoài. Chiếc có phần quá khổ so với thân hình nhỏ bé đó, thậm chí đủ dài đến mức để trùm lên hơn một nửa chiếc váy bên dưới.

「Lau đi」

Asahi ném một chiếc áo đồng phục thể dục cộc tay sang cho tôi.

「A, a~......」

Tôi lau vũng máu trên sàn nhà mà chẳng hề mảy may ngờ vực. Không biết có phải là do chất béo hay không mà nó lại không đặc tới vậy. Căn phòng thiếu sáng nên tôi không thể nhìn rõ được. Tôi còn chẳng biết là mình thực sự đã lau sạch chưa nữa.

「Cậu?」

Khi Asahi nói, tôi cũng để ý thấy toàn bộ người mình giờ cũng đang nhuộm một màu máu đỏ.

「......Này, Asahi. Chắc hẳn cậu còn đồng phục thể dục của mình chứ」

「Không」

「......」

「Giờ thể chất tôi chỉ ngồi quan sát thôi」

Mà phải rồi, ma

cà rồng kỵ nắng mà.

Mà, chẳng phải là mi đang suy nghĩ thản nhiên quá rồi sao, tội phạm-kun.

「Cậu làm cái gì mà nghệt cả mặt ra thế. Giáo viên tới rồi kìa」

Asahi nhìn xuống tôi trong vẻ kinh ngạc.

Cảm giác tội lỗi đối với Asahi Rei.

Cảm giác kinh tởm đối với Arimachi Kaname

Chỉ hai vấn đề đó thôi đã đủ rối tung hết cả, tôi không còn đủ bình tĩnh mà nghĩ tới chuyện khác nữa.

Cảm giác như bất kể hành động nào từ giờ trở đi đều chỉ là sai lầm, tôi chẳng thể cử động nổi.

「Đứng dậy nào, Arimachi-kun」

Thấy tôi vẫn chưa thể đứng dậy, Asahi thở dài rồi chìa tay về phía tôi.

「Thương cái thân tôi mà mau đứng dậy và di chuyển ngay đi, Arimachi-kun」

Mặc dù câu chuyện nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng đối với tôi hiện tại, dường như cậu ấy đang muốn giúp tôi một tay. Mặc dù chính tôi là người đã gây thương tích cho cậu ấy, nhưng điều duy nhất mà tôi có thể làm hiện tại chính là nắm lấy bàn tay này, lựa chọn đó dường như mới là điều chính xác nhất hiện tại.

Do đó, tôi nắm lấy bàn tay trắng nõn, gầy guộc của Asahi và đứng dậy như thể đang được dẫn dắt.

Và khi Asahi dắt tôi rời khỏi căn phòng, cùng lúc đó, tôi cũng trông thấy giáo viên tiến vào lớp học cách đây 2 phòng.

Nắm tay nhau, chúng tôi âm thầm di chuyển về phía cầu thang. Cậu ấy khá kém trong khoản vận động. Chỉ thoạt nhìn thôi cũng nhận ra được qua cái cách mà cậu ấy chạy. Chậm quá rồi.

Được Asahi dắt đi, chúng tôi băng qua đoạn hành lang với tốc độ gần như không khác gì đi bộ.

「Oi~. Có ai ở đó vậy?」

Giáo viên tuần tra gọi chúng tôi.

Quả thực là nhà trường sẽ chính thức khóa cổng vào lúc tám giờ tối, nhưng sẽ luôn có một mốc thời gian nhất định để học sinh phải rời khỏi trường. Trừ phi là sinh hoạt câu lạc bộ hoặc còn lý do đặc biệt nào khác, học sinh không được phép nán lại các tòa nhà trong trường. Em trót để quên đồ…… Đấy là nếu mà tôi sử dụng cái cớ đó được thì đã tốt, nhưng với cái mặt đang dính đầy máu đỏ lòm hiện tại thì tôi chẳng thể nào lại lừa được ai cả.

Buổi tối ở trường học, ma cà rồng với làn da trắng bệch, căn phòng học chìm trong sắc đỏ, một hiện trường án mạng.

Trong đầu tôi cứ mãi quẩn quanh những dòng suy nghĩ vô nghĩa.

Điều gì là đúng và đâu thì sẽ là sai.

Ngay lúc này đây, tôi sẽ phải làm gì. Tôi chẳng thể hiểu được điều gì, nhưng cũng không hiểu sao, dường như tôi sẽ hiểu ra được điều gì đó nếu đi theo Asahi, cảm giác như tôi sẽ được chỉ cho một điều gì đó rất quan trọng. Dẫu vậy, nếu là chuyện đó, nếu tôi được bảo rằng hãy gạt hết suy nghĩ đi, chính bản thân tôi cũng chỉ muốn đừng suy nghĩ về những chuyển đó nữa mà thôi.

「Xin lỗi nhé~, Asahi 」

Chắc chắn chúng tôi sẽ bị phát hiện nếu cứ tiếp tục thế này, vậy nên tôi vòng tay ra sau chân Asahi rồi bế cậu ấy lên theo kiểu công chúa. Nhẹ quá. Chẳng lẽ cậu ấy có cấu trúc xương cấu thành từ xốp chắc.

「Đám kia! Đứng lại đó!」

Giọng nói của giáo viên vang lên oang oang phía đằng sau lưng. Khi bắt đầu bị đèn pin chiếu vào, tôi cuống cuồng chạy. Tôi gồng hết sức bình sinh trong lúc vẫn đang bế Asahi trên tay. Tôi chạy qua dọc hành lang rồi tới ngay trước cầu thang. Tôi bỏ qua tất cả các bậc và nhảy thẳng một cú dài. Cảm giác đàn hồi dễ chịu truyền về, Asahi đang nắm chặt lấy cánh tay tôi. Tiếp theo đó, chúng tôi tiếp đất

「Th, thả tôi…… xuống」

Không dừng lại ở đó, tôi cũng bỏ qua từng bậc và nhảy thẳng ở các đoạn cầu thang tiếp theo.

Dường như Asahi đang cố để nói điều gì, nhưng vì tiếng gió vù vù bên tai mà tôi không thể nghe thấy gì được.

Tôi cứ tưởng rằng Asahi thực sự nhẹ bất thường, nhưng không. Thôi thúc giết người ban nãy vẫn còn ảnh hưởng sót lại. Khi “người sói” đang trong thôi thúc giết người, sức mạnh thể chất cũng được cường hóa đột biến. Hơn nữa hôm nay lại còn là ngày trăng tròn trong tháng, cũng là ngày mà ngưỡng sức mạnh đạt tới cực đại.

「Thả, tôi xuống……!」

Đôi chút cảm giác hưng phấn, kèm theo đó là cảm giác ghê tởm chính bản thân cứ không ngừng tăng lên, cuối cùng chính là thứ cảm xúc không tên hướng tới Asahi.

Cảm giác cứ như thể là một ranh giới mong manh cho điểm bắt đầu của một thứ gì đó và là hồi kết cho tất cả mọi thứ.

Sau đó, tôi cứ tiếp tục nhảy, nhảy qua từng đoạn cầu thang, cho tới khi chúng tôi xuống tới tầng một và rời khỏi tòa nhà trong trường.

Ngay lúc đó, Asahi trên tay tôi tung ra một cú móc hàm. HỰ~.

「Oi~, cậu làm cái gì thế」

Có lẽ nhờ sức mạnh thể chất hiện tại mà tôi không thực sự cảm thấy đau.

「Đã bảo là thả tôi xuống cơ mà」

Dẫu cho vẫn chưng ra một vẻ mặt vô cảm như thường lệ, nhưng vẻ tức giận trong lòng đang khẽ rỉ ra ngoài.

Nghe lời Asahi, tôi thả cậu ấy xuống.

「Lỗi của tôi, nhưng tình huống đó là bất khả kháng rồi」

「Cái cảm giác như đang bay đó, tôi không thể chịu được」

Mặc dù với cái tình hình hiện tại, Asahi vẫn đáp lại với vẻ mặt không biến sắc.

Lỗi bị đổ lên đầu thôi.

Hiểu rồi. Tôi cũng là kiểu người có ác cảm với mấy cái trò kiểu như tàu lượn siêu tốc. Tôi hiểu quá mà.

Và khi tôi đi lấy xe đạp, Asahi di chuyển theo hướng ngược lại. Tôi khẽ lách người qua khe cổng trường ở trạng thái hờ mở rồi thoát ra ngoài. Và khi tôi thành công dắt chiếc xe đạp ra khỏi khuôn viên trường, Asahi đã đứng sẵn đợi tôi ở bên ngoài.

Và sau khi liếc nhìn tôi, cậu ấy không hề do dự mà cứ thế bước đi.

Ý là tôi nên theo sau sao. Mặc dù đúng là Asahi đang đi theo hướng hoàn toàn ngược đường về nhà, nhưng đồng thời tôi cũng không thể trở về nhà trong cái tình trạng như hiện tại được. Tôi có cả tấn câu hỏi và cũng có cả tấn điều cần được xác nhận.

Tôi dắt xe đạp đi theo sau Asahi trong suốt khoảng 15 phút.

Chẳng có ai cất tiếng trong suốt lúc đó.

Và nơi mà chúng tôi dừng chân chỉ là một công viên nhỏ với hàng ghế dài, chiếc xích đu và thanh xà ngang trông khiêm tốn đến đáng thương.

Asahi ngồi lên mép ghế rồi lườm về phía tôi.

Tôi quay lại và di chuyển về phía máy bán hàng tự động đặt trong công viên. Do dự mất một hồi, tôi nhấn nút trên máy rồi giơ chiếc điện thoại lên bảng điều khiển. Thanh toán online hoàn tất cũng là lúc chiếc máy nhả lon nước ra. Tôi tiếp tục lặp lại các thao tác thêm lần nữa.

Tôi đi về phía Asahi rồi đưa cho cậu ấy một lon nước mà không cất lời nào.

「Tôi thừa biết cái hình tượng về ma cà rồng trong đầu cậu là như thế nào rồi」

Rõ ràng là Asahi không thích nước ép cà chua cho lắm. Cà chua thường được biết tới là có chứa Lycopene [note61330]. Do vậy nên tôi mới hy vọng rằng thứ này có thể phần nào giúp Asahi bổ sung lại lượng máu đã mất.

「Xin lỗi. Vậy còn cái này thì sao?」

「Cái sở thích của cậu đúng là thảm họa quá đấy」

Và dường như Asahi cũng không thích pudding lỏng nốt. Nhưng dù sao thì nó vẫn rất ngon.

Do dự mất một hồi, Asahi cuối cùng mới nhận lấy lon nước ép cà chua.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Asahi.

「Nếu muốn giao tôi cho cảnh sát, tôi sẽ đi cùng cậu」

Suốt dọc đường từ trường tới công viên, tôi cũng đã dần bình tâm mà suy nghĩ thông suốt trở lại.

Tôi đã phó mặc cho thôi thúc của “người sói” chiếm lấy bản thân mình, tôi đã sử dụng chính thứ sức mạnh bất thường đó khiến cho Asahi bị tổn thương.

Ngay cả hiện tại, dù vết thương trên Asahi đều đã lành hẳn, nhưng đó không phải là vấn đề. Chỉ là, sự thật vẫn là việc tôi đã gây thương tích cho Asahi, chắc chắn cậu ấy đã phải hứng chịu đau đớn, còn tôi thì chính là một kẻ phạm tội.

「Trông cậu có vẻ vui nhỉ. Vậy đã thỏa mãn chưa?」

「......Hả?」

Tuy nhiên, bất ngờ thay, từng lời mà Asahi nói ra, không trách móc, không sợ hãi, không buồn bã mà chỉ thản nhiên hỏi tôi một câu chẳng hề liên quan gì.

「Cậu, đang nói cái quái gì thế……?」

「Cậu chưa từng giết bất kỳ ai trong cơn thôi thúc phải chứ? Liệu cậu đã thỏa mãn chưa? Cảm giác có dễ chịu không? Có hài lòng không? Đó là những gì tôi muốn nghe đấy」

「Không đời nào! Cái thứ cảm giác sung sướng khi xuống tay giết người…… Làm sao mà có chuyện đó được cơ chứ!」

Tôi giận dữ gào lên.

「Vậy sao. Trông cậu vui tới thế cơ mà」

Trông tôi giống như đang vui lắm sao? Asahi thực sự cảm thấy như vậy sao?

Không, là thật. Chưa bao giờ mà bản thân tôi lại đang trải qua cảm giác hưng phấn như hiện tại cả.

Giờ chỉ đến khi nghĩ lại, tôi mới cảm thấy thật kinh khủng. Tôi không muốn phải thừa nhận. Tôi không muốn phải thừa nhận cái thứ ham muốn quái đản đó. Để mà hỏi là tôi có đang hài lòng, câu trả lời rất có thể chỉ là một sự mâu thuẫn đến thảm hại khi mà tôi lại đang cố để phủ nhận nó đi. Vào lúc đó, chắc chắn là tôi đã có ý định gây tổn thương cho Asahi.

「Cậu kỳ lạ quá đó. Lúc đó cậu có thể đã chết rồi đấy. Và rất đau đớn nữa. Cậu không cảm thấy đáng sợ sao? Bản thân cậu có hiểu chuyện gì đã xảy ra không vậy? Chính tôi đã gây thương tích cho cậu! Là làm tổn thương cậu đấy! Tôi chính là kẻ quái dị, tôi mang những suy nghĩ dị thường không khác gì đám quái vật cả――Mugu~」

Asahi tọng cả lon cà chua vào cái mồm tôi nói mãi không ngớt.

Thì bởi, phải rồi. Nếu ít nhất là Asahi phủ nhận tôi với sự ghê tởm tận cùng, điều đó có lẽ đã quá đơn giản để làm rồi.

Không không, cậu đáng ra phải hoảng sợ hơn chứ.

Mặc dù chỉ muốn thốt ra điều đó, vẻ băng giá trên gương mặt Asahi vẫn không hề thay đổi.

「Tôi vẫn chưa chết, và chẳng có lý do gì để tôi căm ghét cậu cả」

「............」

Thấy tôi giơ tay ra dấu đầu hàng, Asahi cũng hạ cái lon xuống.

「Như vậy chưa đủ để giết tôi đâu. Đến cái sẹo còn chẳng có nữa」

Asahi nói rồi lấy tay xoa bụng.

「Và chính tôi cũng hút máu của cậu mà. Chúng ta đồng lõa cả thôi」

「Không, chuyện đó và chuyện là là hoàn toàn khác nhau」

「Tương tự cả thôi. Cơn đau khi bị hút máu dữ dội tới mức phát ngất đó. Đến ngay cả khi cậu bị gãy xương cũng không bằng đâu」

Đó không phải là vấn đề ở đây. Thực tế là tôi chỉ hơi có cảm giác thôi. Mà không, hay là do bản thân tôi là “người sói”? Một trong những đặc điểm chính của “người sói” chính là không cảm thấy đau mà.

Và rồi, chắc hẳn Asahi cũng――

「......Cậu thực sự là một ma cà rồng nhỉ」

「Phải. Giống như cậu, tôi cũng là một người bị nhiễm virus-K」

Virus-K, chủng “ma cà rồng”.

Chính là như vậy.

「Cậu cũng biết về tôi sao?」

「......Phải nhỉ. Tôi đã hỏi Kamakura-sensei mà」

Giờ mới nhớ, Asahi cũng tới gặp Kamakura-sensei trong giờ nghỉ trưa ngày hôm nay.

====================

WORK IN PROGRESS => 50%

Truyện Chữ Hay