Cho tôi ăn cậu nhé? Cậu giết tôi được mà

chương 4: tôi cứ tưởng ma cà rồng sẽ thích cà chua (phần 4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lái chiến hữu (Mamachiri), đã là lần thứ ba trong ngày tôi phải phi qua con phố mua sắm Nanahikyou này.

Tới thị trấn. Trên tuyến Higashi Shunki, ga gần nhất là Ga Tsukikami tới Ga Nonoakuta cũng phải cách tới 3 ga. Thị trấn phòng ngủ là những nơi với dân cư tại đó đều là những người làm việc trên thành phố. Một đặc điểm trong đó phải kể đến khi dân cư tập trung tại thị trấn khi về đêm còn vượt quá cả ban ngày. [note57217]

Tuy nhiên, để mà nói rằng thị trấn có trở nên nhộn nhịp khi đêm về hay không thì câu trả lời là không, bao trùm lấy nó chỉ toàn là một cảm giác hiu quạnh. Trong khi con phố mua sắm dần vắng bóng người, số lượng ô tô đổ về các tuyến phố lớn lại ngày càng tăng lên.

Dẫu vậy, dường như bản thân tôi lại cảm thấy thích điều đó ở thị trấn này. Số lượng người tụ tập về ban đêm sẽ đông hơn, nhưng rốt cuộc thì vẻ cô quạnh cũng dần càng hiện rõ hơn.

Dù là ai ai thì rốt cuộc cũng chỉ còn lại sự cô đơn, và không gian này như là đang muốn toát lên điều đó.

「Vừa kịp nhỉ」

Cổng trường cũng đã kéo lại phân nửa. Trông từ phía xa cùng thấy ánh đèn sáng quắc từ phòng giáo viên hắt ra. Bên dưới ánh đèn trên sân là những thành viên câu lạc bộ bóng đá đang dí theo quả bóng với đầy nhiệt huyết.

Gác xe đạp vào một bãi đậu trống, tôi tiến thẳng về tòa nhà thứ hai.

Khu hành làng tĩnh mịch toát lên vẻ quái gở tới lạ. Khu hành lang đem đến cảm giác lạnh lẽo và tưởng chừng kéo dài như vô tận một cách đầy rùng rợn. Mặc dù vậy, so với ban ngày thì tôi thích cái cảm giác hiện tại hơn. Mà không phải vậy, chỉ đơn giản là tôi ghét trường học vào ban ngày hơn thôi. Vì vốn đã ghét trường học rồi nên cũng không thể nói là thích cái cảm giác hiện tại được. Chỉ là về đêm thì tôi cảm thấy dễ chịu hơn.

Rất có thể là tôi đã để quên điện thoại của mình trong ngăn bàn.

Lớp C khối 2. Tầng 2 của tòa nhà thứ hai. Nhìn từ phía trước vào thì phòng học nằm ở vị trí thứ ba.

Khi tôi nắm lấy tay cửa và kéo nó ra, tôi chợt trông thấy một cô gái đang ngồi úp mặt xuống bàn cạnh cửa sổ.

Khung cảnh tựa như, một bức họa.

Mái tóc đen óng, trải dài trên bàn tựa như phản ảnh đêm tối. Ánh trăng khẽ soi qua khung cửa sổ càng khiến cho mọi thứ trở nên huyền ảo hơn. Vầng trăng tròn hoàn hảo sáng ngút ngàn đang lơ lửng giữa bầu trời đêm. Mà phải rồi, hôm nay là ngày rằm mà.

Màn đêm cứ như một khung cảnh hoàn hảo cho cô gái ấy.

Để đến được với suy nghĩ đó, không biết có phải là do những tin đồn mà các bạn học thường kể hay không.

Rei Asahi, chính là một ma cà rồng.

「Nghe ấu trĩ thật」

Thế rốt cuộc ma cà rồng là cái gì. Vì nếu như ma cà rồng sẽ bị xóa sổ dưới ánh mặt trời thì trước giờ sống kiểu quái gì cho nổi? Nhìn kiểu gì thì cũng phải hút máu mới đúng. Chứ chả nhẽ lại thử ném tỏi vào xem sao. Ma cà rồng nghe là đã đủ thấy phản khoa học rồi. Và câu trên chính xác là từ một người sói đấy. Chắc chắn là không phải là do tôi ghen tị với cô ấy khi bị đồn là ma cà rồng nghe ngầu hơn nhiều và khác biệt hoàn so với những gì tôi phải chịu đựng.

Tôi cúi người xuống ngó vào trong hộc bàn của mình, tôi đã trông thấy chiếc điện thoại ở ngay trước mắt.

「Giết chó nom sảng khoái lắm ha」

Khi cất chiếc điện thoại lại vào túi, tôi chợt nghe thấy giọng nói từ phía sau vang lên.

Một giọng nói mong manh tựa như lớp băng mỏng, tới mức tưởng chừng như sẽ tan biến chỉ với một cái chạm. Tuy nhiên, từng thanh âm lại trở nên tuyệt đẹp giữa lớp học tĩnh mịch này. Chất giọng phẳng như tờ. Mặc dù từng từ từng chữ nghe có vẻ rất mông lung, nhưng tôi hiểu rằng câu hỏi đó là đang hướng về phía tôi.

「Hả?」

Cô ấy tỉnh lại khiến tôi chợt giật mình. Và còn ngạc nhiên hơn cả khi Rei Asahi đó lại để ý đến cả những tin đồn tầm phào về tôi như vậy. Khi tôi nhìn về phía cô ấy, cô ấy cũng cũng nhìn lại tôi qua kẽ hở trên mái tóc đen.

「Mà tôi cũng chả quan tâm đâu」

「Tin đồn đó, là thật」

Asahi ngước đầu lên và nhìn chằm chằm về phía tôi.

Mái tóc đen rẽ sang một bên, để lộ ra bên trong một vẻ mặt hoàn toàn vô cảm. Một vẻ đẹp tinh khôi theo cái cách đầy giả tạo. Làn da trắng tựa gốm sứ, đôi mắt lộ ra mang màu sắc như những viên pha lê vẩn đục. Mái tóc óng mượt rủ xuống chạm tới sống mũi

Chỉ trừ có quầng thâm dưới mắt ra, cũng chẳng phải ngoa khi ví von vẻ đẹp ấy với một con búp bê.

À, quả thực là, trống giống với ma cà rồng thật.

「Tôi cũng không nghĩ là cậu lại để ý đến mấy cái đồn đại tầm phào đó. Mà nếu vậy thì, liệu những tin đồn về ma cà rồng có phải thật không?」

「Ai biết. Còn là cái nào nữa kìa」

「............」

Liệu rằng cô ấy đang đùa giỡn, châm chọc hay cáu kỉnh, vẻ mặt vô cảm còn chẳng chút biến sắc đó khiến tôi không thể phân biệt được. Hay liệu nói là cô ấy còn chẳng thèm để tâm thì có đúng không.

Thế rồi.

Asahi vội vàng bật dậy.

Chiếc ghế lăn đi kèm theo tiếng động mạnh mẽ.

「Đó, là……」

Cô ấy chỉ tay vào tôi, với giọng nói ánh lên vẻ kinh ngạc. Tôi chợt cảm thấy một tia sáng lóe lên bên trong đôi mắt vô cảm đó.

Phải, hệt như cái cách mà một ma cà rồng tìm thấy con mồi.

「A?」

「Máu……」

「À. Mà, chuyện thường xảy ra thôi」

Hướng theo ánh nhìn mà Asahi đang hướng tới, và tôi trông thấy cánh tay phải của tôi đang rỉ máu ra. Tôi còn chẳng hề để ý đến. Chắc hẳn nó đã bị cứa ở khu để xe hoặc là hàng rào ở chỗ nào đó.

Cảm giác đau biến mất khiến cho tôi luôn thấy lãnh cảm ngay cả khi bản thân có bị thương.

Mấy vết cứa hay xước kiểu này cũng gần như là chuyện cơm bữa, nhưng rõ ràng là vấn đề lại không phải vậy đối với Asahi Rei.

「Sao vậy? Cậu lo lắng sao?」

Mới ban đầu, tôi còn tưởng là trông thấy máu khiến cho Asahi cảm thấy lo lắng.

Thế nhưng, tôi cũng sớm nhận ra rằng đây hoàn toàn không phải là trường hợp đó.

「Màu đẹp quá」

Asahi tiếp cận tôi với thân mình đung đưa.

Cứ như thể rằng cô ấy còn chẳng nhận ra hiện diện của tôi tại đó, duy chỉ có dòng máu đỏ chảy ra từ cánh tay tôi là phản chiếu lên trên đôi mắt ấy.

「Này, Asahi?」

Chằm chằm~.

Chằm chằm~~~.

Asahi dí sát mặt vào vệt máu tới mức có thể cảm nhận rõ hơi thở, cứ như thể cô ấy đang muốn cắn phập ngay vào chỗ đó.

Và cứ như thể là đang bị điều gì đó làm cho ám ảnh, Asahi tóm lấy cánh tay tôi rồi đẩy tôi xuống. Đầu tôi đập xuống sàn nhà đánh bịch một cách nặng nề, nhưng rốt cuộc thì tôi vẫn chẳng cảm thấy đau. Thế rồi phía sau bắt đầu xuất hiện cảm giác như đang bị đè. Tựa như một tấm màn, mái tóc đen của Asahi rũ xuống chắn đến hết rìa tầm nhìn của tôi.

「Trông ngon quá, cớ sao trông cậu lại ngon tới thế này」

Ánh mắt của Asahi bắt đầu đảo khắp và rồi sau đó khóa cứng về phía cổ tôi.

Kiểu này là tôi sắp gặp phải chuyện không ổn rồi

Một điều gì đó không hề “lành mạnh” chút nào.

Hình ảnh của Asahi trong tâm trí tôi so với cô gái đang ở ngay trước mặt hiện tại chẳng hề ăn nhập phần nào cả.

Một cô gái mà luôn ngồi đọc sách ở một góc lớp. Trông điềm đạm nhưng lại đầy băng giá. Có may lắm thì họa chăng cả ngày cũng chỉ nghe rõ được vài từ mà cô ấy nói ra. Lạnh lẽo. Băng giá. Lãnh đạm. Cô gái ấy toát lên vẻ lạnh lùng và phần nào đó là cả sự cô độc.

Cô ấy khẽ há miệng dần ra.

Bờ môi căng mọng ẩm ướt.

Và thứ khiến tôi chú ý hơn cả chính là cặp răng kia.

Những sợi nước bọt kết lại càng khiến tâm trí tôi trở nên khuấy động hơn.

Những dòng nước bọt chạy xuống từ khóe miệng đó khiến cho má tôi ướt đẫm.

Không thể chống cự. Không thể cử động. Điều đó chắc hẳn là do khung cảnh tuyệt sắc mà cô ấy tỏa ra khi nhìn từ góc độ này. Khi ở trong cái hoàn cảnh này, chẳng thể ngờ rằng cái thứ tạo nên xúc cảm mãnh liệt nhất lại chính là sắc đẹp.

「A……sahi」

Há, cái gì thế, hóa ra là ma cà rồng thật sao.

Ra vậy, hiểu rồi, thế có nghĩa cậu thực sự là một ma cà rồng nhỉ.

Cặp răng cắm ngập vào gáy tôi. Dòng máu dần chảy xuống từ trên cổ. Mặc cho cảm giác đau đớn vẫn chẳng tồn tại, chỉ có cái thứ cảm giác về một thứ rất quan trọng như là linh hồn đang lìa khỏi thân xác. Tôi cũng chẳng cảm thấy chút bất thường hay khó chịu nào.

「Ha~......~, Nn」

Cổ họng Asahi rung lên một tiếng.

Cái thứ thanh âm ực, ực đầy mê hoặc đó như đang truyền đi khắp người tôi.

Ngay lúc này đây, tôi đang mang trong mình thứ cảm giác của một kẻ bị ăn thịt.

「......A, ngon. Tốt hơn tất thảy, tuyệt hơn bất kỳ ai…… nó ngon quá đi」

Giọng nói mang theo thanh âm tuyệt đẹp tựa như lời nguyền đó cứ văng vẳng bên tai tôi.

Bữa ăn.

Ăn.

Ăn tôi đi.

Asahi rút cặp rằng lên

Cô ấy liếm khắp sau gáy nhằm không bỏ phí từng chút máu rỉ ra nào.

Thanh âm liếm láp như đang hòa quyện cùng với nước bọt chảy ra.

Hút vào, rồi mút.

Mút như muốn rút cạn tất cả mọi thứ.

Mải mê đến mức quên đi cả chính bản thân mình.

「Puha~......~」

Mất một lúc rồi chắc hẳn đã cảm thấy thỏa mãn, Asahi dần bò người dậy.

Cô ấy kêu từ cổ họng lên một tiếng to.

Và rồi khóe miệng cô ấy đang rỉ ra một thứ chất lỏng màu đỏ.

Chính là máu của tôi.

Cô ấy lau miệng rồi khẽ lẩm bẩm với thắc mắc.

「Cậu, không bị đau sao?」

「A? À, chỉ như kiến cắn thôi mà」

「Không phải thế. Đáng nhẽ cậu phải đau đớn quằn quại, sùi bọt mép rồi bất tỉnh chứ. Đấy là thường thức đó」

「Thế giới quái nào lại có loại thường thức đó chứ. Nghe mà phát khiếp」

「Cái người khiếp đảm là cậu mới đúng đấy」

Asahi che tay lên miệng và khẽ cười.

Có nghĩ kiểu gì thì chính Asahi mới là kinh hãi. Cậu ấy đột nhiên cắm phập răng nanh vào cổ tôi rồi hút máu ra, nói là không đau chứ không thể nào mà tôi không kinh ngạc được.

「Hả?...... Urgh~」

Và khi tôi đứng dậy――Bên trong tôi chợt nóng bừng lên.

Rồi rồi~. Này là lần thứ 2 trong ngày luôn đấy.

Tông giọng cao vút đó. Cứ phủ kín. Bên trong đầu tôi.

Giả dụ như nếu đây là chương đầu cho một mối tình thì hẳn là lãng mạn lắm rồi, nhưng tiếc rằng trường hợp này lại nghiêng về hướng bạo lực hơn. Có lẽ chính là do khung cảnh với máu chảy ra từ miệng Asahi. Lúc nào cái thứ này cũng ập đến bất ngờ cả. Đừng có đùa. Đã dặn là khi nào chuẩn bị ập đến thì phải báo trước cơ mà. Mà vì không có điện thoại bên người nên cũng chẳng có ý nghĩa gì sất. A~, conmeno, chết tiệt.

「Arimachi……-kun?」

Đầu óc tôi dần mụ mị. Tôi choáng váng. Tôi kiệt quệ. Cảm giác cứ như đang sắp nôn tới nơi.

Và rồi cứ như đang bị ma xui quỷ khiến, trong đầu tôi chỉ nổi lên duy nhất một suy nghĩ――Phải giết Asahi.

「A~, đúng vậy rồi」

Tôi muốn xuống tay. Tôi muốn nhìn thấy máu. Cái thứ cảm giác đau đớn khi chảy máu, nó là như thế nào vậy hả? Tôi muốn được biết. Chỉ là tò mò đôi chút thôi. Không hẳn là do tôi tàn bạo, chỉ là tôi muốn được biết những thứ nằm ở bên trong đó.

Gì? Muốn biết bên trong có gì là sao. Chẳng phải suy nghĩ đó là phi nhân tính à. Mà ý tôi là, vốn dĩ tôi có còn là con người không? Bộ tôi không phải là người nữa sao.

Argh, tôi muốn ngay lập tức giết chết kẻ điên này.

Argh, ngay lúc này đây tôi muốn được cắt nát làn da xinh đẹp tỏa nắng của cậu ấy

「Tốt thôi」

Nhưng mà, không được rồi. Hiện không ổn chút nào. Tình hình hiện tại rất không ổn.

Càng cố nghĩ đến bao nhiêu, cơ thể tôi càng trở nên nóng bừng và tim thì càng đập nhanh hơn.

「Một trong số đó hẳn là thôi thúc giết người nhỉ」

Tôi chợt nhớ ra về cái lọ nhỏ đang nằm trong túi.

Tôi vội vàng lấy chiếc lọ ra trên đôi bàn tay đang run lẩy bẩy. Và khi mà tôi đang cố để mở nó ra, tôi bị trượt tay khiến cho chiếc lọ bật hẳn ra ngoài.

Và rồi chính Asahi hất văng nó đi.

「Cậu làm cái quái gì thế hả」

Thứ thanh âm khô khan của cái chai lăn lông lốc khi bị quăng đi vang khắp căn phòng, còn những viên thuốc bên trong đó bị văng tung tóe ra cả.

Đến lúc tôi để ý thì Asahi đã ngồi bệt [note: ngồi bệt kiểu Nhật với 2 chân vòng ra sau chứ không phải khoanh trước mặt] ngay trước mắt tôi, kèm theo đó là khuôn mặt lại quay về với vẻ vô cảm thường thấy.

「Cậu không được phụ thuộc vào mấy thứ đồ chơi này」

Từ dưới chân mình, Asahi nhặt lên một viên thuốc.

Cậu ấy thè lưỡi ra, đặt viên thuốc xuống một cách đầy khoe khoang rồi nuốt ực.

「Oi, điên vừa thôi! Nó là thuốc đấy! Đấy là là thuốc giúp ức chế thôi thúc giết người của tôi đó! Tôi cần thứ đó để ức chế lại, này! Trả lại đây!」

Tôi cuống cuồng lao tới Asahi và tóm lấy cái cổ tay mảnh khảnh. Tôi kéo cậu ấy lại gần một cách ép buộc và dùng tay còn lại tóm chặt lấy mặt Asahi――Rộp. Và rồi, một thanh âm khẽ vang lên từ bên trong khoang miệng đang nhai viên thuốc.

「Dừng lại ngay cho tôi, Asahi!!!」

Asahi gồng cả hai tay kéo một tay tôi đang nắm chặt lấy mặt cậu ấy ra.

Gương mặt vô cảm sau đó cũng tan thành cát bụi, thế chỗ cho vẻ mặt bạo dâm hiện lên.

「Ngọt~. Liệu còn thứ gì có thể thỏa mãn hơn cả một chai ramune nữa chứ?」

Khi nghe Asahi nói, trong đầu tôi dần hiện lên dự cảm không lành.

「......~」

「Thế cậu nghĩ rằng nó có hiệu quả chắc. Giả dụ ramune là thuốc đi, thế loại thuốc đó liệu có dập tắt được thôi thúc giết người của cậu không? Trên đời này chẳng có loại thuốc nào như vậy cả. Cũng giống như là chơi đồ hàng ấy」[note59205]

Đúng rồi đấy. Việc ức chế hoàn toàn “Người sói” là không thể. Là bất khả thi. Viên thuốc đó chẳng hơn gì là một cục đường glucose cả. Chỉ là đồ ngọt mà thôi. Nghĩ rằng chỉ cần thay bằng một cái lọ nhỏ là được sao. Hài hước. Cười chết mất. Nhỉ.

「Trông phát gớm~」

Dẫu vậy, nỗi xấu hổ thoáng qua đó rốt cuộc vẫn bị thôi thúc giết người áp đảo hoàn toàn, và tôi cứ thế ghì chặt Asahi xuống. Mái tóc đen óng xõa rộng trên sàn nhà đó thật đẹp. Asahi cũng chẳng hề chống cự. Một vị trí hoàn toàn đảo chiều so với ban nãy. Khi mà giờ đây tôi mới là người đang cưỡi lên Asahi.

「Hà~hà~...... ~, haha, tuyệt…… đẹp!」

Tôi nhìn xuống Asahi.

Vẻ đẹp đó lại mang đôi chút u ám trong ánh mắt. Liệu rằng phía đằng sau con người đó có còn đẹp hơn nữa không. Phần cổ thanh mảnh. Một chiếc cổ dễ thương trông như thể chỉ cần tác động một lực đủ mạnh là sẽ gãy rời. Thân hình mảnh mai và có phần gầy gò. Làn da mịn màng. Trắng nõn. Màu trắng đó càng khiến tôi trỗi dậy thôi thúc muốn được vấy bẩn không nguôi. Giống như việc con người ta giẫm đạp lên làn tuyết mới vậy. Giả dụ như là màu đỏ thì sẽ tuyệt lắm đây. Chắc hẳn đang có rất nhiều sắc tố đỏ ẩn giấu bên dưới làn da đó lắm.

「Phải rồi. Chắc hẳn thứ đó còn phải ngọt hơn cả ramune rồi」

Asahi Rei vẫn không chút kháng cự.

Nét mặt cậu ấy không hề mang vẻ khó chịu.

Cứ như thể là đang chủ động mời gọi, cậu ấy chống tay xuống sàn ra vẻ đầu hàng và khẽ cười.

Đôi mắt tôi bị dán chặt vào phần bụng hở ra qua bộ đồng phục đó. Đồng thời tôi cũng khẽ trông thầy phía bên dưới của chiếc áo lót màu trắng. Ham muốn ư, không. Chỉ là, tôi muốn xé toạc tất cả ra thôi. Không không, chẳng phải chính điều này cũng là một dạng ham muốn sao. Argh, từ ham muốn tình dục cho tới ham muốn giết người chẳng hơn gì là một lằn ranh mỏng dính cả.

「Nếu giết tôi ngay bây giờ, chắc hẳn cậu sẽ cảm thấy tuyệt lắm đó」

tôi vuốt những ngón tay quanh kẽ rốn Asahi như thể đang cào xé.

Phải rồi, cảm giác chắc sẽ phải tuyệt lắm. So với việc bantumlum thì chắc chắn sẽ phải sướng gấp hàng trăm lần rồi. Bởi vì, “nó” đẹp tới vậy cơ mà. Một thứ thanh mảnh, mỏng manh đến mức tưởng chừng chỉ cần chạm vào thôi là cũng đủ xé toạc ra. Vẻ đẹp tuyệt trần đó, dám chắc rằng bên trong sẽ càng trở nên tuyệt trần hơn nữa. Tôi chẳng thể cưỡng lại nổi, trần đời tôi chưa bao giờ cảm nhận được sức hút khổng lồ tới vậy. Hôm nay là ngày trăng tròn. Cũng chính là ngày mà sức mạnh của tôi được đẩy lên cực đại. Chỉ cần tay không là tôi cũng có thể dễ dàng xẻ nát da thịt Asahi ra. Dễ dàng hệt như cái cách người ta cấu vụn đất sét vậy.

Dẫu vậy, ngay cả như vậy――

「Tới đi」

Thình thịch~.

Con tim tôi như lỡ mất một nhịp.

Căn phòng học tĩnh lặng vang vọng lên giọng nói nhỏ nhắn, trong trẻo.

Được ư? Vậy là sao. Cứ để tôi, được thỏa mãn ham muốn ư? Cậu sẽ chết đó. Nếu tôi giết cậu thật thì sao. Đau đớn lắm đó. Phần bụng mình mà bị xé toạc ra thì sẽ chỉ có nỗi đau kinh hoàng ập tới thôi. Mặc dù chính bản thân tôi cũng không biết nữa. Tôi không hiểu cái cảm giác đó sẽ đau đớn thế nào. Vẻ mặt tuyệt đẹp đó của Asahi rồi sẽ trở nên méo mó, còn tôi thì là một tồn tại không nên xuất hiện trên cõi đời.

「Được mà. Cứ giết tôi đi」

Cậu ấy dõng dạc.

ĐưỢc SaO? GiẾt ĐưỢc SaO?

Giết. Người. Asahi. Xé toạc cơ thể tuyệt đẹp này.

Điều này khác hẳn so với một con chó. Giết người. Hẳn là sẽ có một ngày mà tôi làm chuyện đó rồi. Mặc dù đã thấy trên TV, nhưng, hẳn là sẽ chẳng có gì bất ngờ cả, cho dù có hỏi bất kỳ ai thì câu trả lời vẫn chỉ có một, trại giam vị thành niên sẽ là điểm đến tiếp theo của tôi phải không? Hay nếu là giết người thì điểm đến sẽ khác. Mà, nếu tôi biến mất, rốt cuộc thì sẽ không ai phải gặp rắc rối nữa.

「Tôi không thể giết cậu. Tôi không làm được」

Tôi muốn giết người.

Tôi không muốn giết người.

Dối trá, tôi muốn giết người, tôi không kìm lại được thôi thúc đó.

Thôi nào, không được rồi. Cảm giác như đầu tôi đang sắp nổ tung rồi.

Trong đầu tôi đang trở nên giằng xé giữa ham muốn và lý trí. Dẫu vậy

Mặc dù vậy, nếu được thoải mái thể hiện cảm xúc thật, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy khát khao một cách mãnh liệt tới vậy.

Mou~, cứ để mọi chuyện kết thúc như vậy thì chẳng phải là cũng tốt sao.

Không phải, điều đó có chút khác biệt.

Nếu tôi có phải giết người thì người đó phải là cậu ấy.

Mắt tôi dán chặt vào. Tôi trở nên bị thu hút. Cậu ấy quá đỗi xinh đẹp, cuốn hút, khiến cho máu tôi như đang sục sôi lên. Quyến rũ. Cảm giác sung sướng. Yêu cầu. Bản năng. Ham muốn nảy sinh. Hệt như một loại thuốc.

「Bên trong tôi, chắc chắn sẽ đẹp lắm đó」

Từng từ từng chữ, dần khiến tôi trở nên mất kiểm soát.

Miễn là được thấy bên trong Asahi thì có sao cũng được.

Tôi nghiến ngón tay đang đặt lên bụng Asahi xuống.

Thật dễ dàng. Làn da đó bị xé toạc một cách dễ dàng. NẤU ĂN TRONG 3 PHÚT~[note59468]. Mà không không, thậm chí còn chẳng mất đến 3 phút. Thành phẩm ra lò chỉ tốn có vài giây thôi. Làn da trắng ngần. Hệt như màu tuyết mới. Và rồi cứ như là nó đang tan chảy ra. Giống việc đập vỡ những viên gốm trắng. Tôi xé toạc nó ra. Cảm giác sung sướng quẩn quanh trên đầu ngón tay tôi, từng dòng máu phun ra hệt như thứ nước ép trái cây đỏ mọng.

「U, ku……~」

Asahi rên lên một tiếng đau đớn.

Khi nhìn vào gương mặt Asahi, tôi trông thấy vẻ quằn quại.

Trán Asahi tua túa mồ hôi, mặc dù chắc chắn là đang cảm thấy rất đau, Asahi vẫn gồng lên chịu đựng.

Cứ như thể là đang cố để khiêu khích tôi.

Như thể cậu ấy đang cố gồng lên để nói rằng, tôi vẫn thoải mái thôi.

「Ha, ha~hahaha~」

Phải rồi, chính bản thân tôi cũng đang chìm trong khoái lạc.

Để rồi đến lúc nhận ra, trong đầu tôi đang vang lên giọng cười của chính mình.

Tiến xa hơn nữa. Tôi tiếp tục dồn thêm lực xuống ngón tay. Rọt rot~. Roẹt roẹt~. Bụp~. Xem này, ngón tay tôi đang ngày càng khoét sâu vào bên trong hơn. Dòng máu đỏ tươi giống như đang bị ép phọt ra bên ngoài. Không không, chẳng phải màu nó trông sậm hơn hẳn sao? Dòng máu tuôn ra kéo theo một cảm giác khoan khoái trong lòng.

「Ahahahaha~, đau lắm hả? Này, đau lắm đúng chứ! Cậu thấy sao rồi hả? Liệu có cảm thấy còn sống được không đó? Đã bắt đầu thấy cái chết dần tiếp cận chưa hả? Màu đen, màu đen này! Máu á, không ngờ lại sẫm thế này á! Đẹp lắm, Asahi! Cậu đúng là tuyệt đẹp mà! Hahaha~」

Tôi di chuyển ngón tay đục khoét bên trong Asahi. Cảm giác nhầy nhụa. Mềm mại. Thịt. Nội tạng? Đầu ngón tay tôi chạm tới chúng. Chắc hẳn đó là một cơ quan nào đó. Có lẽ việc khám phá thêm về cơ thể con người sẽ là một ý hay đó nhỉ. Liệu rằng lúc đó còn có thú vị hơn nữa không? Không phải, chính vì tôi không biết nên điều này mới trở nên thú vị tới vậy.

Tay tôi giơ cao như đang banzai, đôi mắt hờ hững ngước lên trên trần nhà.

Rung lắc. Thế giới như đang chao đảo.

Từ cả bàn tay nhuốm đầy một màu đỏ tươi, máu bắt đầu chảy xuống.

Giống như cái cách mà Asahi đã làm, tôi húp một ít máu đang chảy đầy xuống vào miệng.

「Ủa? Sao chẳng có tí vị ngon quái nào cả~?」

Ọc, ọc.

Đánh dòng chất lỏng màu đỏ bên trong khoang miệng, tôi vẫn chẳng thể hiểu nổi rằng Asahi khen thứ này ngon chỗ nào.

Sau đó, tôi ngước nhìn xuống và trông thấy dòng máu đang phủ lấy khắp người mình.

「A, a……~」

Có phải là tôi đang tắm trong máu khi khoét bụng Asahi không.

Cuối cùng thì tôi cũng hoàn toàn thỏa mãn thôi thúc giết người, thế nhưng, chẳng kịp cho tôi được đắm chìm trong dư vị sung sướng đó, khung cảnh kinh hoàng trước mắt khoan sâu vào tâm trí của tôi khiến tôi bình tĩnh trở lại.

「A, sahi……?」

Đang trong tư thế ngồi đè lên Asahi, tôi vội vàng chồm dậy.

Mái tóc đen xõa khắp sàn nhà. Bộ đồng phục thì bị phanh ra. Chân bàn vương vãi đầy máu đỏ. Và phía quanh bụng Asahi là một vũng máu lớn đang ngày càng lan rộng ra xung quanh. Chiếc áo sơ mi trắng nhuộm kín trong một màu đỏ, máu còn bắn đầy lên cả trên mặt Asahi. Những thứ đang lòi ra ngoài từ chiếc bụng bị xé toạc đó, tôi đã chẳng còn phân biệt được đó là máu hay nội tạng nữa. Có vẻ như Asahi đang bị khó thở với những hơi thở nông, vừa ngắn vừa gấp gáp. Ngay cả những ngón tay mảnh khảnh cũng đang co giật liên tục.

Và khi tôi nhìn vào chính lòng bàn tay mình. Lòng bàn tay nhuốm đầy một màu đỏ của máu này đang run lẩy bẩy.

Cái gì, đang nhuốm đầy tay tôi…… vậy. Nực cười thay. Tôi lại coi điều này cứ như thể còn chẳng phải chuyện của mình.

Tâm trí tôi giờ còn chẳng thể theo kịp suy nghĩ nữa. Tôi phải làm gì tiếp theo, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, tâm trí tôi đã không còn nghĩ được gì cả. Một tâm trí hoàn toàn trống rỗng. Cho dù có là cảm giác hối hận, tội lỗi hay lo lắng.

Dẫu vậy, dưới cái cảnh tượng xấu xa kinh khủng tới nhường đó.

「......Đẹp quá」

Dưới ánh trăng soi.

Bên trong căn phòng học giữa màn đêm.

Asahi đang nằm ngửa xuống sàn với nội tạng bên trong lộ ra ngoài, một mỹ cảnh vượt xa bất kỳ bức tuyệt họa nào.

「......Hả? Ọe~」

Tôi vừa, nói cái gì vậy chứ? Đẹp sao? Cái cảnh tượng kinh hoàng, bất nhân, phủ kín trong một màu đỏ đến mức phải ôm đầu này mà lại đẹp sao? Cái xác của Asahi? Mà lại đẹp sao?

Không, không phải vậy…… Mà tôi đang cố bao biện với quái ai cơ chứ? A~, không ổn rồi, cứ như là cái đầu tôi đang bị rút cạn oxy ra ngoài. Toàn bộ cảm giác còn lại chỉ còn là khó thở và quằn quại, thật khó để chấp nhận hiện thực, tâm trí gào thét trong thôi thúc giết người của tôi, giờ đây phẳng lại như tờ――A~, thực sự tôi đã làm chuyện đó mất rồi.

「Sao nào? Thế cậu đã hài lòng chưa?」

Một giọng nói trong trẻo tựa chuông ngân lại vang lên bên trong căn phòng, một giọng nói mà tưởng chừng tôi sẽ chẳng bao giờ được nghe thấy nữa.

Asahi khẽ phun ra chút máu từ miệng, sau đó cậu ấy chống tay xuống sàn và từ từ ngồi dậy.

「Ế, cậu…… còn sống……」

Cứ ngỡ như sự sống là con đường chỉ có một chiều duy nhất, nhưng phi lý thay, Asahi đang cử động một cách bình thường trở lại.

Asahi lấy mu bàn tay quệt đi máu bên khóe miệng. Cậu ấy chỉnh lại chiếc áo sơ mi xộc xệch, những chiếc khuy bị bung ra khiến cho mặt trước chiếc áo không thể cài lại một cách tử tế.

「Trước nay tôi cũng chưa từng trở nên lộng lẫy tới vậy đó」

Và rồi, Asahi đứng dậy, cứ như thể trước đó chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.

「Nhưng mà, cảm giác cũng không quá tệ nhỉ」

Mặc cho cậu ấy đã bị phanh bụng ra.

Mặc cho lượng máu phun ra đủ nhiều đến mức có thể múc lên được.

「Cậu…… đó là……~」

Asahi vuốt lấy phần bụng đang nhuốm trong màu đỏ của mình.

Vết máu được lau sạch, để lộ ra bên dưới đó lại là làn da tựa như tuyết mới trước khi bị giẫm đạp lên.

「Có điều này mà tôi chưa kể cho cậu――Tôi chính là một ma cà rồng đó」

Truyện Chữ Hay