[Chào buổi sáng!]
[Buổi sáng tốt lành.]
Cười đùa với nhau được một lúc, bỗng có tiếng lạch cạch từ cánh cửa cuối lớp, theo sau đó là hai giọng nói bay bổng vang lên. Hai giọng nói ấy không mang vẻ háo hức đặc trưng trong ngày tựu trường, cũng không có tí gì lo lắng về ấn tượng đầu tiên.
[Ô, không phải Chitose đây sao. Kì nghỉ xuân làm tóc ông dài ra phết đấy nhỉ? Cần tui cắt phụ đi không?]
[Thôi đi mẹ trẻ. Nhỡ mẹ thẻo luôn cái mạng của con thì sao?]
Cái đứa vừa gọi tôi là Aomi Haru, từ lớp 3.
Là SG chủ chốt của đội bóng rổ nữ, nên tay chân nhỏ khá dài và mảnh khảnh. Nhỏ không quá cao, và người ngoài nhìn vô có thể lầm tưởng rằng nhỏ thuộc tuýp người nhỏ nhắn và mong manh. Nhưng thực tế thì, dáng người của nhỏ trông khá cân đối, hơn là gầy.
Thay vì tết tóc lên một cách điệu điệu đàng như Yuuko hay Yua, nhỏ chỉ buộc nó lại thành một cái đuôi ngựa nhỏ, có vẻ như nhỏ buộc đơn giản như vậy thì nó không làm vướng nhỏ gây vướng víu. Bên dưới lọn tóc ấy, ngược lại với tính cách thật thà thẳng thắn của mình, cái gáy trắng ngần của nhỏ trông có gì đó khá cuốn hút.
Câu nói của Haru ngay lập tức khiến Kaito bật lại.
[Oi, không phải tôi mới là người thím nên gọi đầu tiên ở đây sao? Cùng là thành viên câu lạc bộ bóng rổ mà.]
[Ế, ý tui là, tầm này mà nhìn thấy mặt Kaito thì nó lại mất hết chất rồi còn gì? Đúng không Yuzuki?]
[Mình cũng ngấy bản mặt của Kaito rồi. Thật mừng là Chitose và Mizushino ở đây. Quả là được mở mang tầm mắt…]
Vừa nói, Nanase Yuzuki vừa ló mặt ra từ phía sau Haru. Mái tóc mượt mà của nhỏ xõa xuống ngang vai, giống hệt như trong mấy cái quảng cáo tiếp thị sữa tắm.
Cũng xuất thân từ lớp 3, và là SF của đội bóng rổ nữ. Dường như bộ đôi là cô ấy và Haru khá nổi tiếng trong toàn tỉnh, và tôi dám chắc rằng lý do cho việc ấy không chỉ nằm ở mỗi khả năng chơi bóng của họ.
Mỗi khi ai đó lại đem chủ đề đứa con gái nào đẹp nhất trường ra bàn, cái tên luôn được nhắc đến cùng với Yuuko là Nanase. Nếu Yuuko thuộc kiểu idol với toàn bộ điểm thuộc tính được dồn vô sự dễ thương, thì Nanase lại thuộc kiểu nữ diễn viên với rất nhiều sắc thái khác nhau ẩn sâu dưới nét mặt, khi thì dễ thương, khi thì đẹp rạng ngời, lúc thì rất cởi mở, lúc lại rất khó gần, khéo chiều nhưng nhiều khi hay bay nhảy, hoặc sự đáng yêu khiến bạn muốn bảo vệ, hay sự quyến rũ khiến bạn muốn “phá hỏng” cô ấy.
Dù vậy, cá nhân tôi lại không nghĩ những biểu cảm vừa được nhắc đến là sản phẩm tự nhiên mà có giống như Yuuko. Những gì cô ta thể hiện ở trường là một sự kết hợp giữa những tài năng vốn có từ khi sinh ra và một sự hoàn hảo thất thường nhưng thực tế và đã được kiểm soát một cách hợp lý, tất cả chúng tạo nên nhận thức rất rõ ràng về những ảnh hưởng tốt hay xấu sẽ xảy đến với cổ. Bản thân tôi cũng cùng một giuộc, nên tất nhiên tôi có thể nhận ra ngay.
Nhân tiện, với dáng hình đẫy đà như cô bạn Yuuko, ngược với Yuuko căng tràn sự mềm mại nữ tính như miếng kem tươi, Nanase lại sở hữu sự đàn hồi tinh tế của sợi dây cung đầy săn chắc.
… Tôi không có nói mỗi ngực họ đâu đấy.
Nở một nụ cười như ghẹo ai đó, Nanase chạy lại chỗ chúng tôi.
[Rồi. Giờ tới lượt mình tận hưởng mấy cậu trai trẻ này chưa? Ồ hố, nhìn này~]
Cuốn theo trò đùa đó, tôi và Kazuki phản ứng lại mạnh mẽ với câu nói của Nanase trong khi lấy hai tay che ngực lại.
[Không!! Đừng nhìn bọn này bằng ánh mắt dâm tà đó!!]
[Vậy ra ngay từ đầu bà muốn nhắm tới cơ thể của tụi tui sao!?]
Haru cũng tham gia cuộc vui.
[Mà, thế cũng sao đâu. Chào các chàng trai. Tui đảm bảo với mọi người rằng mọi thứ sẽ kết thúc trước hai người kịp đếm xong mấy vết trên sàn nhà mà, hê hê.]
[Ờmm, hai người được sinh ra trong thời Heisei hở? Cái trò này nồng nặc mùi từ thời Showa được cũng hay đấy.]
Ngay khi chúng tôi bắt đầu đi quá đà, Yua cắt ngang trò đùa với một cái tsukkomi. Sự hiện diện của cô ấy gần như đã biến mất hẳn nhờ có sự xuất hiện của mấy đứa siêu riajuu này.
[Ucchi~! Lớp 3 đang thiếu trầm trọng thứ nguyên liệu tsukkomi đó. Yuzuki cứ cho tui ăn bơ mỗi khi cảm thấy chuyện rắc rối quá không à. Tại sao bà không trở thành cộng sự của tui đi?]
[Ucchi~ Sự nghiêm túc đó quả nhiên cần thiết khi mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát đấy, nên mình đồng ý với Haru.]
[… Hmmm, được thôi. Trước hết thì, hay là hai người bắt đầu từ『Đây là lần đầu tiên chúng ta được nói chuyện đàng hoàng với nhau, xin hãy giúp đỡ nhau nhé.』nhỉ?]
Thấy Haru và Nanase đồng loạt nhào về phía mình, Yua khẽ lui lại. Trông cô ấy như sắp sửa bị xơi tái, hay đúng hơn, nuốt chửng ấy. Mà, hai người này đều là những riajuu nổi bật đến mức không một ai cùng khối là không biết tên họ, nên tôi cũng chẳng thể giúp gì được cả.
Cơ mà, nếu nói về mặt đó thì cô công chúa thiên bẩm Yuuko có thừa khả năng nhá.
[Yuzuki, Haru, mình rất vui khi được biết chúng ta sẽ học cùng nhau đấy! Mình đã luôn muốn làm quen với hai bạn nữa. Nhưng mà này, vợ chính thức của Saku là mình nha, và Ucchi là, tình nhân của cậu ấy, chắc thế? Nên hãy hòa thuận với nhau trong khi giữ những điều đó trong đầu nhé~]
Cả cô ấy và Yua đều chưa từng nói chuyện gì nhiều với họ trước đây, thế mà giờ họ không những đang làm việc của mình mà còn tuồn lời khuyên đi một cách thật khôn khéo nữa… Với cả, tôi không nghĩ cô ấy hiểu hết nghĩa của từ “tình nhân” đâu.
[Dù sao thì, tớ đoán điều này nghĩa là đội Chitose có thêm thành viên mới nhỉ.]
Haru và Nanase trả lời tôi cùng lúc.
[“Kẻ thách thức đầy nguy hiểm Aomi”!]
[Ý cậu là “…….”]
[… Ừm, biết ngay là chuyện sẽ thành thế này mà.]
Quả nhiên, đám này sẽ trở thành những cánh tay chủ lực của lớp học toàn riajuu này cho xem.
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa nhìn một vòng quanh lớp. Đám mà tôi có một tí kí ức với họ, đám mà trông có vẻ rất quan tâm tới ngoại hình của mình, đám với giọng nói khá ồn ào, và đám đang nhìn về phía này như thể muốn tham gia cùng chúng tôi, hay đám đang nhìn đăm chiêu bàn ghế của họ hay cái bảng đen như mấy ông thầy tu cô đơn vừa mù vừa điếc vừa không cảm nhận được gì. Đó là chưa kể, đôi khi mấy người đó lại phát đi mấy cú lườm nguýt của sự khó chịu mà không thèm che đậy gì.
Mà, tôi nghĩ chuyện ấy cũng chẳng có gì lạ khi chúng tôi bàn tán náo nhiệt sớm thế này ngay sau khi đổi lớp. Tôi thậm chí còn gật gù tán thưởng một hai cái lườm khó chịu trong số chúng cơ.
Dù vậy, tiếc thay, tuýp người gọi là riajuu là thế đấy.
Xét theo khía cạnh nào đó, những người như tôi, Kazuki, và có thể là Nanase nữa, là những người hoàn toàn biết mình là ai, ở đâu và đang làm gì, nhưng như thế không có nghĩa chúng tôi có ý định phổng mũi về sự khác biệt giữa vị thế của nhau, cũng chẳng phải chúng tôi muốn phô trương vẻ ngoài sáng lóa của mình hay gì cả.
Chúng tôi chỉ đơn giản bày tỏ một cách tự nhiên và trung thực niềm vui khi biết rằng cả đám sẽ học cùng lớp với nhau như những người bạn, và cười đùa như những đứa cùng hội đồng thuyền với nhau mà thôi.
Thật đấy, chuyện chỉ có thế thôi. Vậy nhưng, vẫn có những người không thể làm được ngần ấy thứ, nên trước cả khi nhận ra, chúng tôi đã bị gắn lên cái mác riajuu, hay đám u ám, hay lũ ngốc DQN, vân vân và mây mây, đó là chưa kể đôi khi còn bị ai đó nói xấu trên web ngầm của trường nữa.
Hiriajuu, hay mấy đứa có tính cách mờ ám, và otaku có thể suy nghĩ giống hệt nhau, nhưng khác với họ, môi trường xung quanh chúng tôi lại cố gắng ép chúng tôi vào khuôn khổ nào đó. Riajuu là những người như vậy, đây đích thị là hướng đi duy nhất, và sẽ không có bất kì thắc mắc nào về nó. Bảo rằng họ chỉ là một lũ đáng ghét đang cố chứng tỏ rằng mình thuộc dạng cao cấp hơn hiriajuu thì cũng chẳng có gì sai.
Mà, cũng nhờ vậy mà vai trò mà các giáo viên muốn chúng tôi thực hiện trong cái lớp riajuu này đã trở nên rõ như ban ngày. Đó là để kết bạn với những ai muốn thành bạn với chúng tôi; để quan sát các vị sư đơn độc từ một khoảng cách thích hợp và kết bạn với họ nếu đương sự cũng muốn thế; và để giữ cho các thành phần gây rối trong chừng mực và ngăn chúng không trở nên trầm trọng hơn. Nếu làm được vậy, hiển nhiên là tất cả mọi người sẽ có thể thoái mái tập trung hơn vào việc học.
Tôi nghĩ là mình nên làm thế, thật mềm và mỏng, theo cách của Chitose Saku.
Cuộc đời nếu không thể sống thật đẹp, coi như đã chết.
Đó là châm ngôn sống của tôi. Nhân tiện, bạn có thể thay chỗ “đời đẹp” với “ưa nhìn”, hay là “nổi tiếng”, hoặc “được xu nịnh”, hoặc “được gái bám theo”.