Chap 1 – Part 3
[Yo, chào buổi sáng.]
Vừa mở cánh cửa của phòng học năm 2 lớp 5, tôi giơ tay lên, nói vậy bằng một giọng điệu vui tươi, to gần như thất thường. Tôi vẫn chưa biết trong phòng đang có ai, nhưng dù sao thì ngay từ đầu thì lời chào của tôi cũng chẳng hướng đến ai cả. Nếu phải nói thì, nó sẽ là lời chào buổi sáng đến lớp học mới này.
[Ah, là Saku. Chào buổi sáng! Cậu nữa, Ucchi~!]
Như muốn làm sôi động lên bầu không khí trong lớp học yên tĩnh, từ phía sau có tiếng ngân lên bay bổng như chú chim sơn ca Nhật Bản đầu lên trong buổi sớm. Còn chủ nhân của giọng nói đó, Hiiragi Yuuko, ngược lại với những cử chỉ đáng yêu và hơi trẻ con ấy, không cần biết một người cảm thấy xa lánh xã hội cỡ nào, họ vẫn sẽ hiểu ra chỉ bằng một cái liếc mắt, rằng hôm nay, một lần nữa cô ấy lại đang tỏa ra ánh hào quang chói lọi của một vị công chúa.
Một kiểu tóc mà có lẽ phải tốn nhiều thời gian gấp ba lần Yua để làm, một cơ thể cân đối như hiện thân của những ảo tưởng của một cậu trai cao trung, và sự vui tươi mà không nghi ngờ gì nổi bật hơn hẳn, thậm chí là trong một nhóm idol mà hàng vạn người yêu mến. Cũng giống như một đứa bé mới sinh, cô ấy luôn được tha thứ cho mọi hành vi khác người của mình. Bởi vậy, việc được người khác âu yếm cũng là thường tình thôi.
Những loại người này lâu lâu vẫn có chứ không phải không. Giống kiểu nữ chính trong truyện ấy, vượt qua mọi thước đo về “tự cao” và “tự phụ”, để rồi nhận được sự chấp thuận vô điều kiện của người khác, kiểu “Cô ấy là thế đấy.”
Nhân tiện, cô ta là người mà những người khác trong trường đã tùy tiện coi là “vợ hợp pháp” của tôi.
[Yuuko… Kazuki và Kaito nữa. Hay thế nhỉ, đủ bộ luôn rồi này.]
[Chào buổi sáng Yuuko-chan. Chào buổi sáng, hai cậu.]
Yua và tôi vừa trả lời, chúng tôi vừa bước về phía vòng tròn tạo ra bởi Yuuko và những người khác. Một cách tự nhiên, khoảng trống cho cả hai nhanh chóng mở ra.
[Yayy, chúng ta lại học cũng nhau nữa rồi ~]
Yuuko giơ hai tay lên để làm một cú high-five kép, nên tôi đập tay với cô ấy. Vừa làm thế, cô ấy ngay lập tức nắm chúng lại thật chặt.
[Saku cũng thấy vui mà nhỉ?]
[Tất nhiên chứ. Nếu mà tớ phải rời xa Yuuko, từ bây giờ tớ sẽ phải đến trường mỗi ngày với đôi chân nặng nề và cắm mặt xuống đất mất.]
Một người ngốc nghếch và hay đùa. Đó sẽ là đánh giá duy nhất của tôi về Yuuko. Cái mức độ va chạm cơ thể này thì ngày nào chả có, nhất định cô ấy cũng đã chào Kazuki và Kaito ở ngay bên cạnh y chang vậy mà.
Ngay từ đầu thì, cô nàng chẳng bao giờ xem xét khả năng về việc mình bị người khác ghét, nên thành ra luôn luôn đến quá gần với bất kì ai mà cô ta gặp được. Với những thằng như chúng tôi, những thằng vốn đã quen mùi gái, chúng tôi có thể cứ thế lờ nó đi. Nhưng bởi vì nàng ta không chỉ chơi với những người ưa thích và tương tác với kiểu đó, mà cả với những cậu chàng trông bình thường nhất, nên đã có một số lượng không đếm xuể trong số họ có những hiểu lầm không tưởng, rồi đi thổ lộ trong lúc cao hứng, rồi nhanh chóng bị từ chối bởi một khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi [?????].
Đó là kiểu người mà bạn có thể nghĩ là sẽ bị mấy đứa con gái khác căm ghét kinh tởm, chỉ cần lỡ bước một phát thôi, thế nhưng, có lẽ bởi bản thân gần như chẳng suy nghĩ vì tư lợi chút nào, hơn nữa còn vì sự nhất quán từ thái độ của cô khi giao tiếp với cả nam lẫn nữ, đã khiến cô ấy vươn lên vị trí cao nhất trong đám con gái mà gần như không hề có một chút phản đối nào.
Trong đầu đang nghĩ thế, chợt tôi để ý ánh mắt như đang khiển trách của Yua đang nhìn mình.
[Hắn nói là thế, cơ mà cậu biết không, thực ra tên này mới tung tăng xung quanh để tia mấy em năm nhất mới vô đấy.]
Nghe thấy vậy, Yuuko đầy nghi ngờ, chạy đến ôm lấy tay Yua.
[Ể, thật á? Mặc dù cậu ấy đã có tụi mình rồi. Saku tệ quá đi.]
[…Yua, cậu cảm thấy khó chịu bởi vì phản ứng của tớ khác với lúc gặp cậu đúng không? Phải vậy không?]
Ngay khi tôi chuẩn bị hòa mình vào cảm giác sung sướng khi được trò chuyện cùng hai cô gái dễ thương đây, thì một bàn tay chụm thành hình lưỡi dao, kèm theo đó là một tiếng [Sei!!], phi thẳng vào sườn tôi. Đau đấy…
[Xin lỗi nhá, tao chỉ nghĩ là tới lượt mình rồi thôi.]
Chủ nhân của giọng nói đó, hay quan trọng hơn nữa, của bàn tay đó, Asano Kaito nói rồi cười lớn. Là năm hai, nhưng hắn đã trở thành át chủ bài của câu lạc bộ bóng chày nam của trường. Hắn là một tên ngốc đơn giản có khuynh hướng về thể thao năng động.
Vậy thôi. Mấy tên ikemen cao hơn tôi tự cạo đầu hết đi.
[Mà, mày phải công nhận nó căn giờ chuẩn phết đấy chứ. Nếu không cắt ngang đúng lúc thì ai mà biết màn diễn tuồng của cặp đôi này cộng thêm quý cô hề hước đây sẽ kéo dài đến bao giờ.]
Cùng một nụ cười nhếch mép mờ ám, Mizushino Kazuki tiếp tục cuộc trò chuyện. Tên này thì, hắn ta cũng mới năm hai, nhưng đã trở thành nhân vật chủ lực của đội bóng đá. Nhìn thì có vẻ là một tên dễ dãi, nhưng thực tế thì hắn cực kì tính toán và có một trái tim đen như mực.
Hết truyện. Mấy tên ikemen có tính cách chồng chéo lên tôi tự hủy hết đi.
[Saku, tao có cảm giác hình như có vài bình luận ác ý vừa nhô ra khỏi đầu mày thì phải?]
Đấy, hiểu ý tôi chưa? Hắn ta nhạy một cách bất thường khi nói về mấy chuyện thế này.
[Nah, nhất định là tao không có nghĩ rằng, đời sẽ tốt biết mấy nếu mấy thứ phiền nhiễu đang làm ngáng đường harem của tao và tự biến thành mấy thứ phế thải của chúng rồi bị ném lại trong sự cô đơn đâu. Với lại, nếu mày không chỉnh lại phần “quý cô” vừa nhồi thêm vào ấy, sớm hay muộn gì mày cũng được ra mắt trên trang ngầm của trường thôi.]
Ngay lúc tôi nói vậy trong khi liếc sang Yua, người đang ném Kazuki một cái nhìn lạnh lẽo, tất cả chúng tôi đều phá lên cười gần như cùng lúc.
Kaito khoác tay lên vai tôi một cách vui vẻ.
[Gì đấy Saku, mày lại bị đứa nào đó viết xấu nữa à? Hửm?]
[Oi, sao mày lại trông vui thế hả?]
[Thì tất nhiên rồi. Mày không nghĩ thế giới này sẽ là một nơi thật bất công nếu không có cách nào để cân bằng lại với mày, một đứa chuyên gia làm tụi con gái phải khóc thét sao?]
[Nếu là thế, vậy thì họ phải viết tên của mày lên mới đúng. Chết tiệt, bất công vãi.]
Khi tôi nói vậy, Kazuki đáp lại với một vẻ mặt khá kiêu căng.
[Tiếc quá, tao lại không thể khiến họ khóc được như Saku. Tao yêu họ rất đàng hoàng và công bằng mà.]
[Immm đi, thằng đần.]
Sau khi chấm dứt mấy lời bông đùa với Kaito và Kazuki, tôi đằng hắng.
[Mà, nói gì thì nói, team Saku đã đoàn tụ.]
[Thiên thần Yuuko Hiiragi.]
[Kaito Bom Mìn.]
[Kazu Sáng tạo.]
[YUA5]
[Đúng vậy, tới lúc chấm dứt sự khác biệt về gu âm nhạc của chúng ta rồi!]
Một lần nữa, chúng tôi lại cụng tay cùng với nhau.
========
Queo, mị nghĩ, Set đại nhân làm hết rồi =.='