Cô gái đang căm thù nhìn Ngọc văn bỗng dưng ngẩn ngơ, cô không để ý đến việc đang nguyền rủa tên khuất trong tấm áo choàng đen trước mình mà mạnh mẽ bật dậy rồi dồn dập lên tiếng:
-Ngươi có thể cứu ông của ta thật chứ, ngươi,…
-Việc gì khiến ta phải làm như thế?.
Ngọc Văn dội cho cô gái một gáo nước lạnh. Cô tỉnh táo lại, đúng vậy, vì sao người đối diện phải cứu ông mình. Là người thông minh cô hiểu được kẻ đối diện nói như thế là hắn đã đánh chủ ý gì đó với mình, mặt đỏ lên cô ấp úng nói:
-Ta tên Kajina, đến từ tổ chức sát thủ hàng đầu của vương quốc Xiuzu - Chao. Nếu ngươi chịu cứu ông cả ta thì ta sẽ thực hiện tất cả yêu cầu của ngươi nếu có thể, kể cả… việc đó…
-Thật sao?.
Ngọc Văn nói rồi cởi chiếc mũ trùm lộ gương mặt biến dạng xấu xí và tởm lợm không thể tả, trên mặt là vô số mụn cóc, ghẻ lở, chằng chịt rỗ và những vết chém. Kajina có cảm giác muốn nôn mửa khi nhìn gương mặt đó. Cô gắng gượng thu hồi lại sự thất thố của mình và quật cường nói:
-Ta xin thề…
-Không cần thề, ta cũng không cần cô làm cái việc đó, ta muốn Tổ chức sát thủ Chao của ông cháu cô thần phục ta.
Ngọc Văn kéo chiếc mũ trùm đầu và che lại gương mặt chỉ để lộ ra đôi mắt. Kajina nghe yêu cầu của Ngọc Văn thì kinh hoàng giật mình, cố gắng không để sự hoảng hốt của mình hiện ra, Kajina lên tiếng:
-Ngươi đang nói gì ta không hiểu?. Ta chỉ là thành viên tầng dưới của…
-Không có thành ý thì giao dịch làm gì?.
Kajina hoảng sợ, cô không dám nói dối trước mặt kẻ đối diện, hắn như có khả năng đọc thấu tâm trí của cô vậy. Cô lạnh lùng lên tiếng:
-Điều này là không thể nào?. Ông ta cho dù mất mạng cũng không bao giờ đồng ý.
-Ồ, nếu thế thì chỉ cần đáp ứng các yêu cầu của ta bất kể điều gì trong năm, dĩ nhiên là không tổn hại đến lợi ích của các ngươi.
Kajina đắn đo, cô biết nếu lúc này mặc cả nữa thì sẽ chỉ chọc giận hắn nên cô gật đầu, mặc kệ ông cô có trách phạt cô cũng chấp nhận, mạng sống của người ông quan trọng hơn bất kì điều gì với Kajina.
-Hiệp ước thành công, chúng ta nghỉ ngơi thôi. Ngày mai chúng ta khỏi hành đến Xiuzu, mong rằng các người đừng để ta thất vọng, vì cứu ông của cô mà kế hoạch của ta có một số thay đổi không cần thiết.
Nói đến câu cuối cùng thì giọng của Ngọc Văn băng lãnh đến cùng cực, sát khí nén lại trong mỗi chữ khiến Kajina cảm giác như đang ở có hàng triệu thanh kiếm đang đâm về hướng mình. Nhìn Ngọc Văn tựa lưng vào thân cây và tiếp tục mở sách ra đọc cô bỗng nổi tính tò mò hỏi:
-Ngươi không phải Tinh linh Sill Khanna?. Ta không thấy sừng, cánh dơi và đuôi của ngươi.
-Ta thấy vướng víu nên cắt chúng rồi.
Ngọc Văn hờ hững trả lời khiến Kajina bĩu môi, cô không tin tưởng lời cậu nói. Sừng, cánh và đuôi của Tinh linh Sill Khanna là tượng trưng cho thân phận của người đó, nếu chúng có màu đen thì kẻ đó thuộc tầng lớp bị trị, màu trắng thì kẻ đó thuộc tầng lớp thống trị. Của Kajina là màu vàng trắng nên cô thuộc tầng lớp thống trị cực cao tại Xiuzu. Cô lại có một nghi hoặc khác nên tiếp tục lên tiếng hỏi Ngọc Văn:
-Làm sao ngươi biết ông cháu ta là người đứng đầu của tổ chức sát thủ Chao?.
-Thiên thú thủ hộ không phải ai cũng có can đảm đi chọc nhất là loài sống thành quần thể như chuột lửa Mihhil, từ đó ta đoán được cô là người có thân phận cực kỳ cao quý của vương quốc nào đó. Hành động lần này rất bí mật nhưng có lẽ cô đã bị phản bội, nếu không cũng không đến nỗi bị phát hiện và rượt đuổi, ta có thể thấy được điều đó từ cách di chuyển khéo léo và sự cẩn thận của cô.
Ngọc Văn ho khan một tiếng nói:
-Thật thất lễ, lúc cô nói cô là người của Chao thì ta lập tức nhìn vào vị trí trái tim của cô và đọc được kí tự “Đế” rất nhỏ – ký tự tượng trưng cho thân phận đứng đầu được săm ngực cô.
Kajina ngẩn ra rồi nhìn vào bộ dáng rách rưới lộ ra những nơi khiếm nhã của mình. Cô đỏ mặt và cuống lên lấy tay vụng về che lại. Ngọc Văn rút ra một chiếc áo khoác màu trắng rồi ném cho cô. Kajina quấn nó vào người và cảm thấy hương thơm ấm áp rất dịu dàng. Ngọc Văn tiếp tục nói:
-Làm sao để ta biết về ký tự của Chao thì đây là điều bí mật. Được rồi cô nghỉ ngơi đi.
Nói rồi Ngọc Văn tiếp tục nhìn vào cuốn sách trên tay để Kajina đang nhìn cậu ngẩn ngơ. Cô không tưởng tượng được người có cử chỉ thanh lịch và cao quý còn hơn cả các Tinh linh trong hoàng thất cô từng gặp lại có hình dáng xấu xí đến thế. Đắm chìm trong những suy nghĩ của mình, Kajina chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
…
Bình minh xuyên qua tán lá chiếu vào mắt khiến Kajina hơi nhíu mày mở mắt. Cô liếc nhìn về hướng đối diện, cô không thấy tên quỷ dữ thì sẽ vẫn tưởng là mình còn nằm mơ sau tất cả những đì đã diễn ra, tuy rằng không biết kẻ đối diện có thể chữa trị cho ông hay không nhưng nếu hắn đã nói với sự chắc chắn như thế thì có đến phần chắc chắn.
Ngọc Văn cảm giác có người đang nhìn mình thì cũng mở mắt thoát khỏi trạng thái tĩnh tâm, cậu lên tiếng ôn òa và hóm hỉnh:
-Chào buổi sáng Tinh linh xinh đẹp, thần linh ca ngợi vẻ đẹp của người. Ta sẽ đưa người đến thành phố gần đây nhất để tẩy trừ đi sự nhếch nhác hiện tại.
Kajina gật đầu rồi bước đến con suối gần đó dưới sự chỉ dẫn của Ngọc Văn. Sau khi rửa mặt sạch sẽ thì Ngọc Văn đưa cô một chiếc áo choàng đen rồi cả hai khỏi hành đến Thánh thụ Sumei – nơi thành phố Sumei của vương quốc Gyphor được xây dựng.
Với thân hình dài hơn mét mét và cao hơn một mét của mình thì Chinmu hoàn toàn có thể mang được Ngọc Văn và Kajina, nhưng nó rất không tình nguyện khi Ngọc Văn bảo nó để Kajina leo lên lưng. Ngọc Văn cũng không ép buộc mà cả ba lững thửng đi bộ về thành phố cách đó hơn km.
Sumei là thành phố được xây dựng bám vào Thánh thụ Sumei, các công trình kiến trúc đều được khéo léo xây dựng trên thân cây cao hơn mét của Thánh thụ, những con đường băng gỗ Tumek nổi tiếng về độ cứng như đá được ốp thành các con đường màu xanh lá quấn quanh thân cây như dây leo. Ngọc Văn không tiếc lời mà cất tiếng khen ngợi:
-Kiến trúc sư Daipuka thiết kế thành phố này thật sáng tạo và đầy tính nghệ thuật. Tất cả như tạo hóa vậy.
Kajina hừm một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ. Cô không tin tên quỷ dữ không có trái tim này biết đến hai từ nghệ thuật. Ngọc Văn nhún vai sau đó mang theo cô đi qua sự canh gác của Chiến binh Gyphor đang tuần tra và tiến vào thành phố. Thuê một phòng trọ khá xa hoa từ việc bán đi một số tấm da ác thú và dược liệu cậu kiếm trên đường đến thành phố, Ngọc Văn còn mua thêm cho Kajina vài bộ trang phục. Nghỉ ngơi đến buổi chiều thì cả hai đi đến cảng dịch chuyển của thành phố Sumei nằm tên cành cây vươn ra xa nhất của Thánh thụ Sumei.
Hàng chục nghìn con thuyền bay đang tấp nập ra vào cảng dịch chuyển bằng Fradun một loại năng lượng được phát hiện gần đây trên hành tinh Mil Lindra bởi nhà khoa học vĩ đại nhất của vương quốc Adora – Fitcot Decondi. Fradun có rất nhiều tác dụng đang được áp dụng vào đời sống của cư dân trên Mik Lindra. Ngọc Văn biết rằng sắp đến đây thì một số người có thể hấp thụ năng lượng này vào cơ thể tương tự như các Ninja tại Akasai đại lục hấp thụ Chakra vậy. Việc này dần phổ biến và hành tinh này cũng sẽ có quá trình phát triển thành một vùng đất mà có sức mạnh là có tất cả.
Cả hai người leo lên một chiếc thuyền bay có hình dáng khá dài và sang trọng. Kajina cứ thoải mái vung tiền của Ngọc Văn đưa cô, Ngọc Văn đôi khi nghi ngờ mình mới là người nhờ vả cô ta vậy. Kajina rất được sự chú ý của các Tinh linh nam trên thuyền bởi sự xinh đẹp, mĩ lệ và khí chất cao quý tuyệt vời của mình. Nói chuyện với những người này một chút thì cô đã phát ngán lên, họ không có được sự cao quý thuần túy và kiến thức uyên bác, trí tuệ cùng hài hước như Ngọc Văn. Quan trọng nhất là họ quá giả dối trong ánh mắt và điều này khiến cô không thoải mái.
Kajina khéo léo thoát khỏi những người nơi đây rồi thoát khỏi căn phòng ngột ngạt và hít thở không khí trong lành của những đám mây đang trôi qua bên mạn thuyền. Đôi tai nhọn của cô bỗng nhiên hơi nhúc nhích, một âm thanh thánh thót mang theo nỗi buồn mênh mang lượn lờ trong thiên không. Kajina men theo âm thanh tuyệt vời và đến cuối thuyền.
Dưới ánh sáng trời chiều màu tím tuyệt đẹp đang khuất dần sau đám mây, tên quỷ dữ với dáng người thon dài đang ngồi trên lan can tàu, trên tay hắn là một nhạc cụ dài rất lạ mắt, đôi mắt màu vang tràn ngập sự cô độc và tang thương, bản nhạc hắn cất lên thật hay nhưng Kajina có thể cảm nhận được nỗi buồn và sự nhớ nhung, day dứt trong từng âm thanh. Ngay thời khắc đó trái tim của Kajina đã đập theo một nhịp điệu mà cô chưa từng cảm nhận trước đây, hình dạng tởm lợm của tên quỷ dữ đã không còn ám ảnh tâm trí Kajina mà thay vào đó là một cảm xúc không tên len lỏi vào sâu trái tim Kajina. Âm thanh đã dứt lúc nào mà Kajina không hay biết, tên quỷ dữ - đây là cách cô vẫn gọi Ngọc Văn bởi hắn chưa bao giờ nói tên mình cho cô, hắn xoay lưng hỏi cô:
-Hay không?.
Kajina ngẩn ngơ đáp:
-Hay…
-Ha ha ha, có lẽ nhạc công lãng du cũng là một nghề tuyệt vời, có lẽ nên thử trải nghiệm nghề đó một thời gian nhỉ?.
Tên quỷ dữ giọng nói hóm hỉnh, những hình ảnh khi nãy biến mất trong mắt Kajina. Cô ngập ngừng rồi lên tiếng:
-Quỷ dữ,…
-Chuyện gì?.
-Ngươi tên gì?.
-Quỷ dữ.