Ngọc Văn nhìn hai bên sáp vào đánh nhau không có một đội hình quy củ nào cả thì lắc đầu chán nản, đây là sự khác biệt trong cuộc chiến giữa những người thường và kẻ sở hữu sức mạnh, giữa con người và các giống loài khác. Sấm sét, cát bụi, gió lốc, những luồng lửa… tất cả tung bay mù mịt cả vùng trời đất của sa mạc. Chuột lửa Mihhil gần như chỉ cần đánh hơi được đối thủ là tung từng hơi thở hoang hóa và đánh ra những cột lửa to tướng về hướng đó.
Trận chiến bên phía các thống lĩnh còn khốc liệt hơn, họ dẫn nhau ra một chiện trường riêng bởi các đòn đánh của họ có lực bùng nổ cực mạnh và phạm vi ảnh hưởng rất lớn. Các thống lĩnh của hai bên bắt cặp đấu với nhau, riêng Firina thì đấu với con rắn Makna khác và có vẻ như đó là thống lĩnh mạnh nhất của đối phương.
Firina đánh khá nhàn nhã bởi bà đã ở vào ngưỡng tiến hóa sang một trình tự mới khi được Ngọc Văn chữa trị. Kinh nghiệm chiến trận của Firina rất dày dặn khiến Ngọc Văn quan sát cũng tấm tắc khen ngợi. Lúc này điều Ngọc Văn chú ý nhất là cặp đấu giữa tên phản bội và một thống lĩnh khác bên quân đoàn rắn Makna. Quả nhiên, hai tên này chỉ đánh nhau lấy lệ.
Ngọc Văn ẩn đi thân hình và lẳng lặng tiến đến gần chiến trường, tuy thế giới hình thành rất ít năng lượng giới nhưng Ngọc Văn đã có thể sử dụng một chút sức mạnh. Cậu tạo ra một phân thân và cho nó hóa thành tên phản bội, bản thân Ngọc Văn hóa thành tên thống lĩnh của rắn Makna. Ngọc Văn nấp sau một gò đất và chờ đợi, cậu biết cơ hội sắp đến thôi.
Đang đánh nhau thì cả hai tên tách nhau ra, bọn chúng chuyển thân ra hai hướng khác nhau, có vẻ như bọn chúng sắp tiến hành kế hoạch gì đó. Ngọc Văn đuổi theo tên phản bội của tộc chuột Mihhil và gọi:
-Đợi ta với, Firina đang quan sát nên chúng ta phải tiếp tục.
Nói rồi cậu đang trong hình dạng rắn há miệng xông đến, tên phản bội vẫn tưởng đấy là tên thống lĩnh cũ nên cũng hời hợt giả vờ tránh qua, nào ngờ.
Phập!....
Một lưỡi kiếm đâm vào tim và rút linh hồn của hắn, thanh Kurogine tỏa ra thứ hào quang yêu dị khi được nuốt sống linh hồn của một sinh vật hùng mạnh. Cậu kéo tên phản bội đã bị giết chết vào đám khói bụi mịt mù khắp đất trời, cùng lúc phân thân bên kia cũng kéo đến tên thống linh của rắn Makna. Ngọc Văn bố trí hiện trường cẩn thân như cả hai tự giết lẫn nhau sau đó biến mất và tham dự cuộc chiến của các thống lĩnh.
…
Sau sáu tiếng đồng hồ chém giết liên tục, Quân đoàn của tộc quần chuột lửa Mihhil đã đẩy lùi kẻ thù, thương vong trong cuộc chiến của bên tộc Mihhil lên đến gần tộc nhân, thương vong này có lẽ còn lớn hơn nữa nếu không phải Firina và Ngọc Văn giết hơn phân nửa thống lĩnh của đối phương làm bọn đối phương sớm rút lui.
Trên đài cao, Firina đang cùng cả tộc quần tưởng niệm các chiến binh và tướng lĩnh đã tử trận. Tất cả mọi việc kết thúc thì cũng đã đến lúc Ngọc Văn tiếp tục hành trình của mình. Nơi tiếp theo Ngọc Văn muốn đến là thảo nguyên Mộng Ảo nằm gần kinh đô vương quốc Gyphor, đây là nơi mà loài trâu Hủy Diệt sinh sống cũng là bộ tộc thứ hai trong bộ tộc mà Ngọc Văn muốn liên kết.
Nhìn Ngọc Xà đã sắp có khả năng hóa thành hình người, những Thiên thú thủ hộ tại nơi đây một khi có khả năng hóa thành hình người thì đã có sức mạnh tương đương với Chân nhân tại Akasai đại lục. Nhắc đên thú hóa hình người bỗng nhiên trong đầu Ngọc Văn hiện lên bóng dáng của Cửu vĩ hồ xinh đẹp Kagura Miyo. Lắc đầu tự cười bản thân, Ngọc Văn tiếp tục suy nghĩ việc cần làm khi tiếp xúc tộc quần của trâu Hủy Diệt.
Trâu Hủy Diệt là loài động vật ăn tạp, toàn thân cao hơn mét, da cứng như sắt thép, không hề sử dụng bất kì loại năng lượng nào khác, nó vận dụng thuần túy là sức mạnh khủng khiếp của bản thân. Tốc độ, lực lượng, phản xạ đều hoàn hảo khiến trâu Hủy Diệt đứng ở vị thế đỉnh cao trong cận chiến. Đặc điểm nhận dạng của loài trâu này là bốn chiếc sừng màu đỏ mọc ở trên hai bên tai, toàn thân màu bạc của kim loại, chiếc đuôi ở cuối có một lưỡi kiếm chĩa ba cực khỏe và sắc bén có thể cắt đôi một tảng nham thạch dễ dàng như gọt bùn.
Nhẩm lại các thông tin về loài trâu Hủy Diệt mà Ngọc Văn có cảm giác như mình đang nói về một cỗ máy chiến đấu tầm gần hoàn hảo vậy. Đi đến biên giới hoang mạc, Ngọc Văn nói với Ngọc Xà:
-Mày trở về hang động Thế Giới thạch một thời gian, đến khi tiến hóa xong thì hãy thiết lập một vùng đầm lầy tại địa điểm mình thích gần hang động, tạm thời mày sẽ ở tại đó bảo vệ Thế Giới thạch.
Ngọc Xà ử ử rên lên đầy vẻ không muốn, nó liếm thân thiết vào má Ngọc Văn, cậu ôm lấy cái đầu to tướng của nó rồi lắc qua lắc lại rất thân mật, gãi gãi mũi của Ngọc Xà, Ngọc Văn nói với nó:
-Bảo trọng thân thể, đừng ăn Thế Giới thạch nếu không sẽ không chịu nổi năng lượng trong đó đâu nhớ chưa?. Nghe lời ta, mấy tháng nữa ta sẽ trở lại đón mày.
-Gr… ư…
Ngọc Xà gầm nhẹ với Chinmu điều gì đó, Chinmu cũng gật đầu rồi đáp lời nó. Ngọc Xà lưu luyến lượn vài vòng trên đầu Ngọc Văn rồi cất cánh bay về hướng cực Bắc. Nhìn bóng Ngọc Xà khuất dạng nơi chân trời thì Ngọc Văn cũng quay lưng đi vào khu rừng rậm cách sa mạc tầm km.
Đêm tối, Ngọc Văn đang nhóm một đám lửa nhỏ và ngồi học thêm một số kiến thức từ quyển sách cậu đặt mua tại cửa hàng trực tuyến của tập đoàn Grandown, Chinmu thì đang say xưa thưởng thức món thịt dê thơm ngon do chính Ngọc Văn nướng. Bỗng nhiên cậu gấp sách lại rồi lên tiếng:
-Ra đây đi.
Loạt… xoạt….
Một bóng người rách rưới từ trong một bụi cây bước ra, Chinmu gào lên với vị khách mới đến vì nó nhận ra kẻ này. Ngọc Văn trấn an Chinmu rồi thú vị nói:
-Kỹ năng ẩn thân khá đấy, nói cho ta biết làm sao cô có thể trốn thoát khỏi sự giam cầm của tộc chuột lửa Mihhil.
Cô gái run rẩy nhìn người che khuất thân hình trong chiếc áo choàng màu đen bó sát toàn thân gọn gàng, dưới mũ trùm tối đen lộ ra mộ đôi mắt màu vàng ấm áp. Chính tên có ánh mắt ôn hòa như gió xuân này hôm đó đã lạnh lùng bóp cổ cô khiến cô nhìn thấy được bóng dáng của cái chết, cũng chính hắn đã làm cho cơ hội cứu người ông đang hấp hối của cô tan biến và làm cô xém bị Thiên thú thủ hộ - Chuột lửa Mihhil xé xác. Vừa căm hận kẻ trước mắt vừa sợ hãi hắn làm cô im lặng không lên tiếng, Ngọc Văn chỉ vào chiếc đùi dê được nướng trên ngọn lửa đang tỏa mùi thơm phức nói:
-Nếu đã thoát thì cô không nên theo chân ta, đến ăn bữa cuối cùng của mình đi.
Cô không ngần ngại bước đến cầm chiếc đùi béo ngậy mà cắn xé, dù gì cũng phải chết, từ nhỏ cô đã được dạy một điều là biết quá nhiều không phải là một việc tốt. Nhìn cô gái đang quật cường cắn từng miếng thịt lớn khiến Ngọc Văn buồn cười, với một chút năng lượng có thể sử được thì cậu hoàn toàn có khả năng tẩy đi trí nhớ của cô gái, vừa rồi chỉ là hù cô ta thôi. Ăn xong và cảm thấy cơn đói đã trôi qua, cô đưa tay về hướng Ngọc Văn và nói:
-Nước…
Ngọc Văn lúc này quả thật muốn cười thành tiếng, ánh mắt hoàng kim nhìn thật sâu vào đôi mắt xanh lơ của cô gái Tinh linh trẻ. Cô bối rối ấp úng nói:
-Nhìn… Nhìn cái gì?... Chẳng lẽ …không cho kẻ sắp chết… được ngụm nước,…
Ngọc Văn đã nhìn ra âm mưu của cô gái nhưng cũng không từ chối, quăng đến một túi nước và nói:
-Xin lỗi vị tiểu thư đây quá xinh đẹp và mĩ lệ khiến trong lòng ta khá xao xuyến nên hơi ngẩn ra. Hi hi!... mong người sớm hồi phục.
Cô gái giật mình: “Chẳng lẽ hắn đã biết ý định của ta”. Cô nhìn vào kẻ đối diện nhưng vẫn không thể thấy được bất kỳ điều gì ngoài đôi mắt vàng rực, sâu thẳm. Sau khi ăn uống xong và thể lực đã hồi phục kha khá, cô gái tựa lung và gốc cây gần đó và nhắm mắt lại, đột nhiên.
Vụt!...
Một nhành cây nhỏ được vuốt nhọn bắn nhanh vào mắt Ngọc Văn, cậu vươn tay búng nó bay đi thì phát hiện một đám cát bụi ập đên từ hướng cô gái. Ngọc Văn vung tay quạt bay chúng đi thì phát hiện đám lửa đã bị dập tắt. Cậu hơi lẩm bẩm:
-Thật tốn công nhóm lại.
Nói rồi cậu đi vào rừng. Một lúc sau, Ngọc Văn một tay ôm một bó củi khô nhỏ, tay còn lại xách lưng áo cô gái Tinh linh Sill Khân vừa trốn đi. Đôi cánh và chiếc đuôi của cô gái vung vẫy dữ dội nhưng vô ích.
-Cho ta một chút lửa đi Chinmu.
Chinmu lười biếng phun ra một ngọn lửa vào bó củi mà Ngọc Văn thả xuống. Dưới ánh lửa bập bùng Ngọc Văn ném Tinh linh tuyệt mỹ ra đất đánh bịch một tiếng khiến cô oán hận, căm thù nhìn cậu, Ngọc Văn nói:
-Cô nghĩ rằng có thể thoát được sao, tiểu thư Tinh linh xinh đẹp?.
-Ngươi giết ta đi tên ác ma, chính vì ngươi mà ông ta sẽ phải chết, ta căm thù ngươi loài quỷ dữ, nếu để ta còn sống ngày nào thì ta thề phải ăn thịt uống máu được ngươi mới thôi.
Ngọc Văn mở cuốn sách ra và tiếp tục đọc, không quan tâm đến cô gái đang lên tiếng nguyền rủa mình. tiếng trôi qua, Ngọc Văn gấp lại cuốn sách và nói:
-Xem ra quý cô đây đã mỏi mệt vì phải cất lời vàng ngọc khá nhiều, bây giờ đến ta nói nhé.
-Hừ, ta có gì để nói với quỷ dữ,…
Ngọc Văn lắc đầu cắt lời:
-Thứ nhất, khi mới gặp thì ta và cô chẳng quen biết, ta hại cô là vì bản thân mình, cần gì quan tâm đến người ông của cô sống hay chết. Thứ hai là ta cảm thấy làm một Tinh linh như cô thì ngôn ngữ từ nãy đến giờ không phù hợp lắm. Cuối cùng là ta có thể cứu người ông sắp chêt của cô đấy.