Chương : Bi kịch
Buổi sáng ngày thứ hai, Nhan Mộ Sương đã rời giường từ rất sớm.
Cũng không cần đi đến công ty làm, nhưng mà có một số việc vẫn là cần xử lý trên máy tính.
Lúc mở mắt ra thì liền thấy gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc, ôn nhu trong lòng tràn ra, tới gần hôn nhẹ một cái, sau đó đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Đợi cho đến khi ngồi trước máy tính, vẻ nhu tình kia vẫn không có rút đi, Nhan Mộ Sương quay đầu nhìn Diệp Hiểu Tư vẫn còn đang trong giấc mộng, không nhịn được liền ngồi bên mép giường, tay khẽ vuốt ve gương mặt đó, lộ ra nụ cười sủng ái.
Cứ như vậy thì thật tốt...
Trong lòng suy nghĩ như vậy, qua tốt một lát mới ngồi trước máy tính mở máy lên, lúc chờ máy đang khởi động, trong đầu suy nghĩ sau này có thể cùng chung một nhà với Diệp Hiểu Tư.
Sau khi vào network thì mở email, xử lý một chút chuyện bên trong.
Nhà thiết kế của công ty gửi bức vẽ qua, Nhan Mộ Sương nhìn bức vẽ đó, theo thói quen đến tập tin cất giữ hình ảnh.
Sau khi tắt giao diện rồi mở tập tin cất giữ hình ảnh ra, chọn phương thức thu nhỏ hình ảnh để xem, cau mày lại.
Chọn phương thức thu nhỏ hình ảnh... Cho nên, toàn bộ tài liệu đều thấy rất rõ ràng.
Sau khi nhìn thấy phong cảnh quen thuộc, phản ứng đầu tiên là tim đập nhanh, tay run run mở tấm hình ra xem...
Không chỉ là phong cảnh quen thuộc, ngay cả người ở bên trong cũng quen thuộc như vậy.
Bạch y thư sinh với Bích y nữ hiệp lần đầu gặp nhau ở hồ Bích Thủy.
Tại sao?
Tại sao lại có hình ảnh này?
Không thể tin mở hình này ra xem, lại quay đầu nhìn thiên hạ vẫn còn đang nhắm mắt ngủ say, Nhan Mộ Sương lại suy nghĩ lần nữa.
Là trùng hợp sao?
Có lẽ, chỉ là trong trò chơi ai đó chụp được, rồi tiểu hài tử kia thấy được, cảm thấy thích thì liền download.
Nhắm mắt lại, tự an ủi chính mình là vậy, nhưng hô hấp vẫn dồn dập như cũ.
Quay người lại nhìn màn hình, tay muốn mở bức vẽ nhà thiết kế gửi qua, nhưng cũng không chịu khống chế của mình mà mở tất cả hình ảnh đều xem qua.
"Hiểu Nguyệt Hà: A, chỉ có một mình ngươi nha, có muốn chơi với tỷ tỷ không?"
Hiểu Nguyệt Hà: Tiểu bạch kiểm, cùng tỷ tỷ chơi đùa nha, tỷ tỷ cũng có thể cùng ngươi tổ đội chia kinh nghiệm và bảo bối cho ngươi a.
Hiểu Nguyệt Hà: Ai u, đừng sợ nha, tên người yêu gay kia đi vắng rồi.
Chính là tiểu bạch kiểm: Tôn giá có từng soi gương nhìn bản thân chưa? Ta cảm thấy được cho dù là gay, cũng tốt hơn ngươi.
Hiểu Nguyệt Hà: Chậc chậc, còn bảo vệ hắn như vậy, hay ngươi là GAY?
Một đoạn tin nhắn này làm cho Nhan Mộ Sương càng thêm kích động, buông tay đang cầm chuột ra, nắm thành quyền, rồi buông ra lần nữa, trái tim đập bịch bịch bịch ngày càng nhanh.
Tại sao Diệp Hiểu Tư ngay cả ảnh chụp màn hình cũng có?
Trong đầu mơ hồ có một suy nghĩ nhảy vào, nhưng vẫn cố khắc chế chính mình lại, tự an ủi chính mình chỉ là trùng hợp, an ủi Diệp Hiểu Tư của mình chẳng qua là người ủng hộ Sương Nguyệt Dạ với Chính là tiểu bạch kiểm thôi.
Nhưng mà, khi Nhan Mộ Sương thấy mấy tấm ảnh chụp màn hình khác, những điều tự an ủi kia rốt cuộc đã vứt bỏ hết, nước mắt cũng chảy xuống từ khóe mắt.
"Hiểu Nguyệt Hà: Nghe nói ngươi gần đây rất tích cực luyện cấp, có muốn ta giúp ngươi một tay không a?
Chính là tiểu bạch kiểm: Không cần, một mình ta làm là được rồi.
Hiểu Nguyệt Hà: Xem ra ngươi rất sợ Sương Nguyệt Dạ nha, chẳng qua là cùng nhau tổ đội đánh quái mà thôi, có cái gì phải sợ.
Chính là tiểu bạch kiểm: Ta không phải sợ nàng, chẳng qua là trừ nàng ra thì ta không có hứng thú tổ đội với người ngoài mà thôi.
Hiểu Nguyệt Hà: Yêu, thâm tình đến vậy a, hay là các ngươi đã ăn nằm chung giường rồi?
Chính là tiểu bạch kiểm: Ngươi cho là người người đều giống ngươi, muốn lên thì lên sao?
Hiểu Nguyệt Hà: Thiết, Sương Nguyệt Dạ cái loại đàn bà dâm đãng này, cũng không biết có cùng lão công của ta ăn nằm chung giường không đây, lão bà của ngươi ngoại tình mà còn vui vẻ như vậy.
Khiếp sợ, tức giận, thất vọng, thống khổ, đủ loại cảm xúc giao nhau, Nhan Mộ Sương che miệng ngăn tiếng khóc của mình phát ra, nước mắt nhỏ giọt rơi ở trên tay mình.
Mấy tấm hình này, ngay cả mình cũng chưa từng thấy qua, Hiểu Tư làm sao lại có được?
Nhìn ngày tháng, rõ ràng chính là chuyện tối hôm đó Chính là tiểu bạch kiểm bị đưa đến bãi tha ma.
Cho nên, khi đó, hắn mới có thể...
Không, nên là vậy....
Quay đầu nhìn người phía sau đang cau mày dường như muốn tỉnh dậy, trong lòng Nhan Mộ Sương đã có câu trả lời chắc chắn.
Chính là tiểu bạch kiểm, Diệp Hiểu Tư, là một người.
Cho nên, lúc nào cũng vô tình đem thân ảnh của hai người chồng lên nhau.
Cho nên, lần đó khi nói từ 'nương tử' kia, Diệp Hiểu Tư mới ngây người giống mình.
Cho nên...
Đó giờ chỉ có mình ngu ngốc thôi sao?
Quanh đi quẩn lại, vẫn ở trong vòng tròn của chính mình, còn cố gắng muốn để cho mình quên đi người đã tổn thương mình sâu đậm, cố gắng để cho mình cực yêu tiểu hài tử ngốc bảo bối của mình.
A...
Thật là ngu, còn trực giác phải xin lỗi Diệp Hiểu Tư nữa chứ, thật ra thì sao?
Đều tự bản thân mình rối rắm mà thôi.
Tên hỗn đản Diệp Hiểu Tư, ở trên mạng mập mờ với Sương Nguyệt Dạ, làm cho Sương Nguyệt Dạ rơi vào tay giặc, trong hiện thực thì lại trực tiếp theo đuổi.
Hỗn đản!
Sẽ không tha thứ cho cái người lừa dối này!
Khi Diệp Hiểu Tư rời giường, có chút kỳ quái phát hiện Nhan Mộ Sương không có ở trong ký túc xá, mà máy tính lại mở ra.
Có thể là đi xử lý chuyện gì đi.
Nghĩ như vậy, Diệp Hiểu Tư gãi gãi sau ót, đứng lên đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi liền ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ Nhan Mộ Sương.
Thật nhàm chán.
Đợi đến khi ngồi trước máy tính, Diệp Hiểu Tư mới chợt thấy không đúng.
Vì sao lại mở trang cất giữ hình ảnh đây, mà còn ở trạng thái thu nhỏ hình ảnh nữa?
Hỏng bét!
Diệp Hiểu Tư có thói quen đem hình ảnh đặt trong một folder, cho nên mấy tấm hình chụp ở trong trò chơi cũng tiện tay đặt ở trong đó luôn, vậy học tỷ xinh đẹp có phải là...
Sẽ không sẽ không, học tỷ xinh đẹp không giống như là người sẽ chơi Du kiếm giang hồ, sẽ không biết mấy cái ảnh chụp đó là cái gì.
lần lượt tự an ủi chính mình, Diệp Hiểu Tư đứng lên đi mấy vòng ở trong ký túc xá, cuối cùng không chịu được mà cầm điện thoại lên gọi cho Nhan Mộ Sương.
"Đô... Đô... Số điện thoại ngài gọi tạm thời không liên lạc được."
Sau khi đô đô hai tiếng thì chuyển sang âm thanh máy bận, hiển nhiên là bị nhấn tắt.
Diệp Hiểu Tư thật sự bị hù dọa, tay run run gọi đến dãy số kia lần nữa, nhưng vẫn bị nhấn tắt như cũ.
Trong lòng lại chìm xuống lần nữa, vẫn không cam lòng gọi vào số của Nhan Mộ Sương, nhưng vẫn như cũ bị nhấn tắt, cho đến khi...
"Thật xin lỗi, điện thoại đã tắt máy..."
Cất điện thoại rồi đi ra ký túc xá, ngay cả cửa cũng không khóa chạy thẳng đến ký túc xá của Nhan Mộ Sương, nhưng phát hiện cửa khóa.
Diệp Hiểu Tư đứng ở trước cửa ngây ra vài giây, xoay người chạy lên sân thượng.
Quả nhiên, mới vừa bước vào cửa sắt của sân thượng, liền thấy một người chỉ mặc mỗi váy ngủ khoanh tay đứng ở cách đó không xa.
Đi vào mấy bước muốn ôm từ phía sau, không ngờ bỗng nhiên Nhan Mộ Sương xoay người lại, hai mắt đỏ bừng, "Đừng có lại đây."
"..." Diệp Hiểu Tư không biết phải làm sao dừng tại chỗ, "... Làm sao vậy?"
Là bởi vì mấy hình ảnh kia sao?
Cảm thấy mình đã làm chuyện có lỗi?
"Hỏi làm sao vậy?" Nhan Mộ Sương lạnh lùng cười, khóe miệng nhếch lên, mặt giễu cợt, "Lúc nào cũng giả bộ vô tội hết sao?"
"..."
Không có a.
"Vẫn chưa thông sao? Ở trên mạng mập mờ với người ta, rồi ở trong thực tại mập mờ với người khác, sau đó tìm người thích hợp nhất, phải không?"
Nghe được lời này, Diệp Hiểu Tư càng luống cuống, trợn to mắt nhìn nàng, nhìn vào vẻ mặt âm u của Nhan Mộ Sương , "Làm sao? Không có."
"Không có?" Lại giễu cợt cười, Nhan Mộ Sương lạnh lùng nhìn từ trên xuống xuống, "Không có à? Vậy tại sao lại mập mờ với Sương Nguyệt Dạ đây?"
"..." Diệp Hiểu Tư ngây dại.
Vì sao lại biết Sương Nguyệt Dạ?
"Kỳ lạ là tại sao chị lại biết Sương Nguyệt Dạ à?" Chậm rãi nói ra từng chữ, Nhan Mộ Sương yên lặng nhìn thẳng vào Diệp Hiểu Tư, "Muốn bao nuôi tiểu bạch kiểm sao? Mặc dù chính là tiểu bạch kiểm, nhưng mà lại không cho phép bất luận kẻ nào có hành vi không tôn trọng thê tử? Diệp Hiểu Tư, đối với ai cũng đều hoa ngôn xảo ngữ sao?"
"..."
Tại sao lại biết rõ như vậy chứ?
"Cho tới bây giờ cũng không cảm thấy quá kỳ quái sao?" Trào phúng nhếch miệng lên, tay ở sau lưng nắm thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, lòng bàn tay mềm mại kia chảy ra vệt máu ,"Không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao Sương Nguyệt Dạ mỗi tối mười giờ nhất định sẽ logout? Vì sao lúc bận rộn Sương Nguyệt Dạ cũng không có login? Vì sao... Nhiều hành động như vậy, lại giống nhau đến thế?"
Sau khi nói xong, Nhan Mộ Sương nhìn mặt Diệp Hiểu Tư càng ngày càng trắng bệch, khẽ cắn môi, lùi bước lại, chân lại cảm thấy mềm nhũn.
Khí lực giống như là bị rút ra, Nhan Mộ Sương lùi lại mấy bước mới đứng vững được ,"Cảm thấy có đôi khi rất giống với Chính là tiểu bạch kiểm, mà, cũng không có hoài nghi qua sao?"
Diệp Hiểu Tư không thể tin nhìn nàng, tiến lên vài bước, môi mấp máy, muốn nói cái gì đó, nhưng cũng không thốt ra lời.
Không tin, trên thế giới này làm sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy.
Thích Nhan Mộ Sương, mà Nhan Mộ Sương là Sương Nguyệt Dạ, thích Chính là tiểu bạch kiểm, mà Chính là tiểu bạch kiểm là Diệp Hiểu Tư, lại từ chối lời thổ lộ của Sương Nguyệt Dạ, sau đó theo đuổi được Nhan Mộ Sương...
...
Quan hệ hỗn loạn như vậy làm cho một trận hoa mắt choáng váng.
"Có phải cảm thấy không thể tưởng tượng nổi hay không?" Lúc này Nhan Mộ Sương tựa hồ đã khôi phục lãnh đạm bình tĩnh như thường, âm thanh trong trẻo lạnh lùng mang theo đoạn tuyệt, "Suy nghĩ thử xem."
"Tại sao?" Diệp Hiểu Tư lập tức tiếp lời.
Sương Nguyệt Dạ thích Chính là tiểu bạch kiểm, Chính là tiểu bạch kiểm cũng không phải là không có cảm giác với Sương Nguyệt Dạ, Nhan Mộ Sương thích Diệp Hiểu Tư, Diệp Hiểu Tư yêu Nhan Mộ Sương.
Cái này, không phải là đúng lúc luôn sao?
"Tại sao?" Lặp lại câu hỏi này lần nữa, trên người tỏa ra áp lực lạnh như băng, đi ngang qua bên người Diệp Hiểu Tư xuống cầu thang, vừa đi vừa nói, "Không thể tiếp nhận chuyện này được."
Diệp Hiểu Tư, trong lúc đang theo đuổi mình mà lại mập mờ với người khác, cho dù người đó chính là mình, cũng không thể chấp nhận được.
Kẻ lừa đảo.
Tên hỗn đản, từ bắt đầu đã liền lừa dối, lừa dối Sương Nguyệt Dạ.
Sẽ không tiếp nhận người như vậy.
Giống như Trần Úc, người như vậy, cùng Vu Hải Phong, có cái gì khác nhau.