Chương : Rối rắm khúc nhạc dạo
"Sao, tối nay?"
Thu dọn đồ đạc, lại ăn cơm tối, sau khi trở lại ký túc xá Diệp Hiểu Tư nhìn Nhan Mộ Sương, vẻ mặt mong đợi, "Máy tính?"
"Ngốc..." Chọt chọt mũi, người bị nhìn như vậy cưng chìu cười cười ,"Trở lại ký túc xá thì tắm rửa một cái đã, máy tính không cần mở, ngày mai rồi hẳn dùng."
"Hảo." Diệp Hiểu Tư vui sướng ngây ngất, tay vẫn kéo tay Nhan Mộ Sương không thả ra.
"Ha ha, cũng nên đi tắm rồi, nghe lời."
"Hảo."
"..." Nhan Mộ Sương nhìn tay mình còn đang bị kéo kéo, bất đắc dĩ cười cười, lại gần hôn lên mặt Diệp Hiểu Tư một cái, "Nghe lời đi, nếu chị xuống mà phát hiện em còn chưa tắm xong, thì liền ngủ trên giường Quả Duy."
Ơ?
Diệp Hiểu Tư nghe vậy, tức khắc mặt mày liền hớn hở.
Còn tưởng là học tỷ xinh đẹp muốn ngủ giường của tên Khang Quả Duy kia đây, thì ra từ lúc bắt đầu chính là muốn ngủ cùng với mình sao?
"Chị tắm rất nhanh." Nhan Mộ Sương nhìn người vẫn còn ngây ngô cười, ngón tay chọt chọt trán, "Đi tắm nhanh lên!"
"Hảo, khà khà..."
Diệp Hiểu Tư buông tay ra, sờ sờ trán của mình, sau đó lấy khăn tắm cùng với quần áo đi vào phòng tắm ngay, động tác hết sức nhanh.
Nhan Mộ Sương bật cười lắc lắc đầu, xoay người khỏi ký túc xá , trở về ký túc xá của mình đi tắm.
Sau khi Diệp Hiểu Tư đi vào phòng tắm, muốn rút ngắn thời gian đi nên đã cùng lúc sử dụng cả tay chân để cởi quần áo, kết quả bởi vì làm quá nhanh, cho nên quần áo ngược lại bị vướng ở chỗ cánh tay, làm cho cô càng thêm sốt ruột.
Đến khi quần áo mới vất vả cởi xuống, cầm vòi phun nước lên người, lại bắt đầu rối rắm.
A...
Có nên gội đầu luôn không đây?
Mỗi lần tắm đều gội đầu, không gội thật khó chịu.
Nhưng mà...
Lỡ như học tỷ xinh đẹp tắm xong thì phải làm sao đây? Vã lại, ở trên giường mà ẩm ướt như vậy thì cũng không có tiện a...
Ách, nói về chủ đề chính, mình hẳn là nên tắm thật sạch sẻ, nếu không lúc cởi quần áo vân vân...
A, Diệp Hiểu Tư đang suy nghĩ gì đây?
Có chút bịt tay trộm chuông nhắm nhắm mắt lại, Diệp Hiểu Tư dứt khoát cầm vòi phun lên đầu, trong đầu lại hiện lên thân ảnh Nhan Mộ Sương.
Ngô, học tỷ xinh đẹp sẽ mặc cái gì đi xuống đây?
Có phải là chỉ mặc đồ ngủ hay không?
A a a, không thích bảo bối bị người khác nhìn thấy đâu!
Phình phình miệng, tiếp tục tăng nhanh tốc độ tắm, trong đầu Diệp Hiểu Tư là một mảnh hỗn loạn, cái gì cũng có, ngay cả mấy tấm hình trong máy tính Khang Quả Duy cũng hiện lên.
Cho đến khi tắm xong, cả khuôn mặt Diệp Hiểu Tư đã đỏ bừng, không biết là bị nước nóng hay là suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu gây ra.
Lúc Nhan Mộ Sương đi đến cửa ký túc xá , thì liền thấy tiểu hài tử ngốc ngơ ngác ngồi ở trên giường, sắc mặt đỏ bừng.
Lúc tắm nàng cũng nghĩ đến một ít chuyện nên cũng không khỏi có chút xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn duy trì được bình tĩnh, "Tóc ướt như vậy, sao lại không sấy đi a?"
Nếu để như vậy thì rất dễ bị cảm lạnh, lúc về già cũng dễ bị nhức đầu.
"A?" Quay đầu nhìn nhìn, Diệp Hiểu Tư thấy người đi xuống chỉ mặc máy ngủ, chu chu mỏ, tiến lên kéo Nhan Mộ Sương đi vào, liếc nhìn ở ngoài một lượt, rồi đóng cửa.
"Được rồi, cả tòa ký túc xá chỉ có hai phòng có người thôi, không ai nhìn thấy đâu.."
Biết rõ suy nghĩ trong lòng của Diệp Hiểu Tư, Nhan Mộ Sương thản nhiên cười, nhẹ giọng an ủi thiên hạ đang không vui.
"Đệt!" Diệp Hiểu Tư thoáng kinh, "Cả tòa nhà chỉ có hai phòng có người?"
"Đúng vậy, tất cả mọi người còn chưa có trở lại a."
"Nhưng mà, không ai ở lại trường sao?" Diệp Hiểu Tư có chút buồn bực.
Rõ ràng là nghe nói rất nhiều người ở lại để chuẩn bị cho các cuộc thi, đặc biệt là những sinh viên sắp lên năm tư kia.
"Ha ha, ở tòa nhà này, ai sẽ ở lại a." Đi đến cái bàn bên cạnh Diệp Hiểu Tư lấy máy sấy, ngoắc tay, "Lại đây, chị sấy tóc cho."
Ư?
Diệp Hiểu Tư đem mấy nghi vấn này ném ra sau đầu, ngây ngô cười tung tăng đi qua đứng ở trước mặt Nhan Mộ Sương.
"Ngốc a, ngồi xuống."
Đứa bé này, tại sao lúc nào cũng ngốc như vậy a?
"..." Ngoan ngoãn đáp ứng, ngồi yên một chỗ, để cho nàng giúp mình sấy tóc, Diệp Hiểu Tư nhìn Nhan Mộ Sương và mình ở trong gương, dâng lên cảm giác ấm áp.
Duỗi tay ra ôm eo, đem đầu tựa vào bụng người đang sấy tóc giúp mình, không nói câu nào.
Nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Nhan Mộ Sương tùy ý để Diệp Hiểu Tư ôm mình, động tác trên tay chưa từng dừng lại, đợi cho đến khi tóc hoàn toàn khô rồi mới bỏ máy sấy xuống.
"Đứa ngốc, sau này đều phụng bồi em."
"Ân."
Đơn giản lên tiếng đáp lại, Diệp Hiểu Tư vẫn ôm không chịu buông ra, vốn là đang tựa vào trên người Nhan Mộ Sương liền đổi thành bộ dáng ngửa đầu lên nhìn.
"Phốc..." Bóp bóp mũi Diệp Hiểu Tư, Nhan Mộ Sương khẽ cười, "Ôi chao, thật là rất giống Đậu Đỏ mà, nó cũng luôn nhìn như vậy."
"Em mới không phải Đậu Đỏ đâu!"
Đem mình đánh đồng cùng với con chó nhỏ kia, Diệp Hiểu Tư hít một hơi, đứng lên, tay vẫn ôm eo Nhan Mộ Sương, "Đậu Đỏ sẽ làm việc này sao?"
Vừa nói xong, môi đã dán lên môi Nhan Mộ Sương.
So với mấy lần trước nhiệt liệt kích động hôn, lần này Diệp Hiểu Tư chỉ rất đơn thuần đem môi mình để gần sát với môi Nhan Mộ Sương mà thôi.
Chỉ là đơn thuần muốn để cho môi đụng môi, bởi vì không muốn phá hư cảm giác ấm áp kia.
Qua tốt một lát, mới hơi hơi tách ra, giọng Diệp Hiểu Tư khàn khàn nói, "Em cảm thấy, kịch liệt vẫn tốt nhất."
Vừa dứt lời, không đợi Nhan Mộ Sương kịp phản ứng, lại hôn thêm một cái, lần này là hết sức triền miên hôn lưỡi, hôn sâu đến nỗi làm cho hai người phải thở hổn hển.
Trên tay dùng sức, trên lưng dùng sức, trên đùi cũng dùng sức, động tác của Diệp Hiểu Tư làm cho hai người ngã xuống giường.
Mở to mắt, nhìn thiên hạ đang đè ở trên người mình, Nhan Mộ Sương khẽ thở dài vài cái, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nói, "Muốn làm cái gì đây?"
"..." Diệp Hiểu Tư vốn là rất tự nhiên hoàn thành toàn bộ động tác nghe vậy thì sững sờ, tiếp đó nhớ tới Khang Quả Duy với Trần Úc, lật người nằm bên cạnh, thấp giọng nói, "Thật xin lỗi."
A?
Nhan Mộ Sương có chút không hiểu nhìn cô.
Thật ra thì mình mới vừa nói câu kia, chẳng qua là theo thói quen muốn đùa tiểu hài tử kia mà thôi, lúc mình tắm đã hiểu rất rõ, nếu có phát sinh một vài chuyện, tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
"Sao vậy?" Nhích qua kéo Diệp Hiểu Tư vào trong lòng mình, thấp giọng hỏi.
"Chẳng qua là... không khắc chế nổi, không phải là do muốn có được thân thể... Ách... Cũng không phải, dù sao chỉ là..."
Diệp Hiểu Tư mơ màng loạn thất bát tao lên, nói một nửa cũng không rõ ý của mình, người đang nghe cũng hiểu được.
"Tại sao lại có suy nghĩ này đây?" Đem mấy sợi tóc trên trán đẩy ra hai bên, Nhan Mộ Sương rất nghi hoặc hỏi.
"Ách, em không phải là tên khốn khiếp Khang Quả Duy kia, sẽ tôn trọng ý kiến của chị."
Dường như là cực kỳ nghiêm túc thề, vẻ mặt Diệp Hiểu Tư đoan trang làm cho Nhan Mộ Sương một trận cảm động.
"Đứa ngốc." Vuốt vuốt mũi, Nhan Mộ Sương ôn nhu nói, "Chính là nguyện ý a."
"A?" Diệp Hiểu Tư ngơ ngác, sau khi hiểu ra thì cực囧 .
Cư nhiên... Lại làm ra chuyện sát phong cảnh thế này!
Nhích lại gần muốn hôn lên môi Nhan Mộ Sương, thì lại bị đẩy ra.
"Mới vừa rồi nói Quả Duy cái gì vậy?" Nhíu mày bắt thiên hạ lại, mơ hồ có chút lo lắng tới Trần Úc.
Hình như gần đây cùng nói chuyện thấy có chút là lạ.
"Ách? Chị không biết sao?" Diệp Hiểu Tư kinh ngạc ,"Khang Quả Duy cãi nhau với học tỷ Trần Úc a, bởi vì tên ngu ngốc Khang Quả Duy kia muốn làm cái gì đó với học tỷ Trần Úc, nhưng mà học tỷ Trần Úc không đồng ý..."
Trong giọng nói mang theo buồn bực, trong lòng mắng Khang Quả Duy trăm ngàn lần.
Khang Quả Duy ngu đần, học tỷ Trần Úc tốt như vậy, yêu đến như vậy, làm cái gì đó không phải chỉ là chuyện sớm muộn thôi sao? Gấp như vậy để làm cái khỉ gì?
Quan trọng nhất là, nếu không phải do chuyện của Khang Quả Duy làm ảnh hưởng tới mình, thì vừa nãy mình cũng không ngu như vậy.
Chân mày Nhan Mộ Sương nhíu lại càng chặc hơn.
Lại bởi vì nguyên nhân này mà cãi nhau sao?
Úc Úc tại sao lại không nói với mình?
Ngồi dậy, cầm lấy điện thoại bên cạnh bàn của Diệp Hiểu Tư nhìn thời gian một cái, cảm thấy còn sớm thì liền gọi qua cho Trần Úc.
"Úc Úc, cậu với Quả Duy?"
Lúc Trần Úc đang ngẩn người ngồi một mình trên ban công nhìn muôn vàn ánh đèn nhà ở bên ngoài, cảm giác đau đớn trong lòng chưa từng giảm bớt.
Nhận được điện thoại, thấy là dãy số của Diệp Hiểu Tư, sững sờ, tiếp đó nghe được giọng nói của Nhan Mộ Sương, Trần Úc thở dài nói, "Cậu biết rồi à? Đúng vậy, Hiểu Tư cái nào cũng sẽ không giấu diếm.."
"Vậy hai người?"
"Sương Sương, Quả Duy... vẫn là... dựa vào cảm giác xung động mà làm, cũng bao gồm, yêu nhau. Không muốn... sau này hối hận"
Nước mắt lại chảy xuống từ khóe mắt, lau lau nước mắt, vẫn duy trì giọng nói bình tĩnh, "Cho nên, tạm thời tách ra, cũng tốt."
Nhan Mộ Sương cũng không biết nên khuyên cái gì mới tốt, thở dài nói, "Cũng không biết nên làm gì, ở phương diện này thì xem xét rõ ràng. Úc Úc, nếu có chuyện gì, phải nói với tớ, được không?"
"Ân. Đang ở với Hiểu Tư đi? Cũng không nên vì chuyện này mà suy nghĩ quá nhiều, chuyện tình cảm, chính mình sẽ xử lý tốt, yên tâm đi."
Nghĩ tới mới vừa nãy dãy số hiện lên là của Diệp Hiểu Tư, Trần Úc nói "Hai người hảo hảo mà vuốt ve đi, cúp đây."
Để điện thoại xuống, trong lòng bắt đầu hâm mộ Nhan Mộ Sương.
Đứa trẻ Diệp Hiểu Tư luôn cố chấp kia, thoạt nhìn lúc nào cũng ngơ ngác, cũng không giống Khang Quả Duy, luôn xung động, tình cảm đối đãi cũng rất nghiêm túc kiên trì.
Nếu Quả Duy cũng giống như vậy thì tốt rồi.
Bên này, Nhan Mộ Sương rất bất đắc dĩ để điện thoại xuống, sau đó ôm Diệp Hiểu Tư, "Úc Úc giống như là không muốn nói chuyện đó, coi như, kiếm ít thời gian hẹn ra để nói cho rõ, em cũng kiếm ít thời gian nói chuyện với Quả Duy luôn đi."
"Ân, hảo." Diệp Hiểu Tư ngoan ngoãn trả lời.
Hai người liền ôm nhau đi vào giấc ngủ, ai cũng không có suy nghĩ muốn làm chuyện gì nữa.
Đêm, thật yên tĩnh, nhưng mà ai biết được sang ngày thứ hai sẽ như thế nào đây?
Cuộc sống có thể còn giữ lại sự yên tĩnh cũng ấm áp này nữa không?
_____________________________
Hai người
Tắm rửa sạch sẽ
Không có bóng đèn
Có giường
Điều kiện tốt
Chuẩn bị được ăn thịt
- > Thịt cất cánh bay đi
Phắcccccccccccccccccccc
Chương sau có biến