Ánh nắng bị lá cây cắt vụn vãi đầy đất, rải rác không theo quy tắc.
Bóng đen dưới giàn nho vẫn im lặng, anh không cam lòng hét vài tiếng, bóng lưng đó vẫn im bặt, cứ như không hề hay biết đến sự tồn tại của anh.
Mắt anh chua xót, nghiến răng muốn xông tới quay bả vai người đó lại, bắt người đó nhớ kỹ khuôn mặt mình.
Anh tức giận đi tới.
Nhưng cũng bước ra khỏi giấc mơ.
Sáng sớm ngày thứ tư, tảng sáng trời đổ mưa.
Lê Chỉ thức giấc trong tiếng mưa dày đặc. Tối hôm qua họ tụ tập trong phòng khách: sáu người cùng trải qua đêm khuya sáng sớm.
Anh không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ láng máng tiếng củi cháy lép bép trong lò sưởi.
Một đêm trôi qua, anh vẫn mệt lử, ngái ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người một lúc, ngắm cơn mưa nặng hạt đua nhau hy sinh trên cửa kính.
Lúc này nhận thức mới từ từ thức giấc, Lê Chỉ nhìn xung quanh, Du Phùng đang rúc trên ghế sofa gần anh, gục đầu nhắm mắt, mặt mày yên tĩnh.
Mọi người khác cũng đang ngủ trong đủ tư thế, đều là khó chịu ngủ tạm. Anh ép mình vực dậy tinh thần, quan sát từng người một, Tây Trì và Nhạc Nhan nằm nghiêng trên ghế sofa, còn Raman thì ngồi dưới sàn, lưng dựa vào tường mà ngủ, không có gì khác thường.
Nhưng thiếu một người.
Mấy lá bài Tarot mỏng manh ở trong tay anh cả đêm, phản ứng đầu tiên của anh là giơ tay đếm lại hai lần.
Bị thiếu một lá.
Là tấm “The Magician” của Vưu Thụ.
“Dậy đi.” Anh lập tức vỗ vai Du Phùng.
Thực ra Du Phùng ngủ rất nông, hắn tỉnh táo ngay tức khắc, dò hỏi Lê Chỉ bằng ánh mắt.
“Vưu Thụ biến mất rồi.” Lê Chỉ thì thào.
Thế mà Raman cạnh tường lại bị âm thanh cực nhỏ này đánh thức, y cảnh giác nhìn sang, “Cậu nói gì?”Giọng y thì chẳng giấu giếm gì hết, cứ như một tia sét trên phông nền mưa bão u ám. Khoé mắt Lê Chỉ nhìn thấy Tây Trì và Nhạc Nhan đã vào thế sẵn sàng.
Một luồng sáng trắng chói mắt chiếu sáng mặt tất cả mọi người trong phòng. Bên ngoài cửa sổ vọng tiếng gầm chẳng lành.
Lần này sét đánh thật.
Năm người như ruồi giấm bị dồn vào góc, rõ ràng vỗ cánh nhanh chóng bay khắp toà nhà, nhưng lại như chỉ đang vo ve trong một góc tù túng.
Hiện trường tử vong trước đó đều khác nhau, phòng ăn, đại sảnh, tầng hầm, trong cơn hoảng hốt Lê Chỉ đã loại trừ ba địa điểm này, nhưng toà nhà này vẫn rộng quá đáng, lùng sục từng căn phòng trong trạng thái cảnh giác cao độ, mỗi lần xoay tay nắm cửa kim loại, mỗi lần mở cửa, đều có linh cảm sẽ nhìn thấy một cái xác chết trong tình trạng thảm khốc.
Nhưng hình ảnh đoán trước chậm chạp mãi không xuất hiện, từng căn phòng bị sấm sét chiếu rọi thành màu trắng xám, toát lên cảm giác nhạt nhẽo quái gở.
Lê Chỉ lùng sục phòng bếp một mình, dao đủ kiểu dáng trên giá vẫn sáng bóng sắc nhọn, có điều kẹo trong lọ vơi đi hẳn, anh lại gần bậu cửa sổ đặt lọ kẹo, gần cơn mưa rào càng ngày càng nặng hạt kia hơn, mưa đánh trên kính, tạo ảo giác như đánh vào màng nhĩ.
Anh muốn lấy vài viên kẹo chanh bỏ vào túi áo, bèn giơ tay móc lọ kẹo, nhưng phát hiện ra kẹo cứng vị chanh trong đó chẳng còn sót lại lấy một viên.
Chỉ còn lại một đống socola.
“Tìm thấy rồi!”
Một tiếng sấm nổ bên tai, ánh sáng xẹt qua chiếu rọi màu đồng tử cực nhạt của Lê Chỉ.
“Tìm thấy rồi!” Tây Trì vừa thở hổn hển vừa chạy vào bếp, “Ở phòng tranh!”
Lê Chỉ còn nhớ phòng tranh, lúc đang điều tra anh và Du Phùng đã từng vào, nhưng không giống bây giờ.
Rất nhiều tượng hình người màu trắng được đặt trong phòng, mặt người được điêu khắc từ thạch cao cứng đờ và thô ráp, chi chít quây quanh hộp kính khổng lồ ở chính giữa, quay mặt ra cửa, mắt nhất loạt nhìn chằm chằm vào Lê Chỉ vừa bước vào.
Xung quanh bốn góc của cái hộp kính đó đều bị bao phủ bởi chất liệu màu đen, trên đó điêu khắc hoa văn rối rắm tinh xảo.
Trong hộp kính có một người.
Co rúm trong góc run rẩy không ngừng. Cơ thể vốn cao to vạm vỡ giờ lại co quắp.
Lê Chỉ bước vào mới phát hiện ra, làn da của người này sặc sỡ sắc màu, đốm đỏ trải rộng, hoà lẫn với không ít màu xám xanh nhạt, có vài điểm màu đen đặc bắt mắt khác thường, cả cơ thể như một bức tranh sống đang hấp hối.
Đó là Vưu Thụ.
Anh ta chưa chết.
Hơi thở của anh ta như cơn gió xuyên qua cửa sổ giấy rách lỗ chỗ, lúc anh ta muốn ngước mí mắt lên nhìn về phía Lê Chỉ, anh lập tức ngừng thở.
Mắt Vưu Thụ đã bị khâu kín. Dùng chỉ màu đen, đường kim dày đặc tỉ mỉ, khâu liền mí trên với mí dưới.
Anh ta giằng co muốn mở mắt ra, nhưng lại nghẹn ngào trong đau đớn.
“Sương acid fluorhydric.”
Giọng Du Phùng vang lên bên cạnh. Không biết hắn xuất hiện ở cửa bao giờ.
Giờ Lê Chỉ mới chú ý đến chất khí tựa khói lấp đầy trong hộp kính, “Mau thả anh ấy ra.” Nói đoạn, anh bèn chạy về phía lồng kính.
Du Phùng sau lưng kéo giật cánh tay anh, Lê Chỉ khó hiểu ngoái đầu, chỉ thấy hắn lắc đầu, “Độ bỏng của anh ta cao quá, hết… hết cách rồi.”
“Sao mà hắn cứu tôi được!”
Có âm thanh vọng ra từ trong hộp kính. Chất giọng thấm đẫm nỗi hận.
“Hắn sẽ không cứu tôi đâu. Hắn hận tôi, chỉ ước tôi chết mau lên.” Hộp kính kín như bưng, giọng và mạng sống của anh ta đều bị thu hẹp.
Lê Chỉ không hiểu sự thù địch đột ngột này, anh nhìn Du Phùng, muốn bới ra lời giải thích từ lớp mặt nạ biểu cảm của hắn.
Vưu Thụ đã kiệt sức, cơn đau đớn sắc nhọn gần như làm tê dại cảm giác của anh ta, anh ta đang khóc, máu chảy xuống theo gò má, “Tao không biết sao tao lại đến đây… Nhưng tao biết nhất định là mày! Nhất định là vì mày! Tao nhớ ra rồi… tao nhớ ra hết rồi!”
Giọng nói đó như chà trên sỏi đá, cọ trên dây thần kinh của Lê Chỉ.
Lúc này Tây Trì tìm được cả Nhạc Nhan và Raman chạy tới, sáu người tập trung trong cùng một căn phòng lần nữa, trong mưa bão không thể phân biệt được tượng và mặt người cái nào trắng bệch hơn.
Nhạc Nhan nói sắc bén: “Anh biết Quạ Đen là ai rồi đúng không!” Cô vừa nghe thấy tiếng gầm của Vưu Thụ, giọng của cô lúc này rất nóng nảy, chứ không phải quan tâm đến sống chết của Vưu Thụ.
“Ha, biết thì sao.” Vưu Thụ cười vừa tuyệt vọng vừa độc địa, một mảng vảy đen trên mặt anh ta rơi xuống vì cơ mặt bị kéo, da thịt ở đó đã bắt đầu rữa nát.
“Tại sao phải nói cho chúng mày?”
Anh ta duỗi người khỏi trạng thái co quắp cực kỳ nhọc nhằn, bò tới trước kính, đè tay trên mặt kính, quay mặt về phía Du Phùng.
“Tao không sống nổi nữa rồi. Mày, cũng đáng chết ở đây.”
Anh ta nói là “mày” đáng chết ở đây, chứ không phải “chúng mày”.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, hạt máu rỉ ra ở chân đường chỉ nơi mí mắt cứ như chất độc chết người.
Du Phùng đứng cạnh cửa, ánh sáng tối tăm chiếu bóng hắn nửa sáng nửa tối.
Lần này hắn không cười.
Cơn bão ngoài cửa sổ vẫn không ngớt, sấm chớp tựa trống dồn và đèn nháy, tô điểm thêm độ kịch tính hoang đường cho lời nguyền rủa của Vưu Thụ.
Hình như khí quản của Vưu Thụ đã bị ăn mòn nghiêm trọng, chỉ có thể phát ra tiếng khè khè dữ dội, miệng anh ta uổng công khép mở, như vẫn còn điều gì muốn nói.
Nhưng anh ta không thốt nổi thành lời nữa. Anh ta tỳ mặt trên kính lạnh lẽo, khuôn mặt hỗn loạn như khóc như cười, dốc cạn sức phát ra tiếng.
“Du… Phùng… tao hận mày… tao… có lỗi với mày… nhưng… ha ha…”
Lê Chỉ đứng nhìn đến hiện tại, cú sốc và nghi ngờ trong lòng cuồn cuộn, anh hất văng bàn tay đang kéo mình của Du Phùng, xông tới chỗ hộp kính.
“Đừng lại gần đó!”
Anh nghe thấy Raman hét lên phía sau. Bên bờ vực ngàn cân treo sợi tóc, anh không thể ngẫm nghĩ nhiều, vô thức muốn chạy tới cứu Vưu Thụ đang hấp hối.
Tốc độ của anh cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, anh chỉ còn cách hộp kính năm bước chân.
Bỗng nhiên, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, phía trên phần bên trong hộp kính có âm thanh máy móc khe khẽ vang lên, một lượng lớn acid fluorhydric đậm đặc trút xuống người Vưu Thụ như mưa rào.
Chỉ trong vài giây đồng hồ.
Vưu Thụ cách đó năm bước đã bị tan chảy.