“Là gì?” Bất kể thật giả, Lê Chỉ đều cảm thấy dáng vẻ này của Du Phùng rất hiếm có.
Nhìn kỹ thì lúc Du Phùng vô cảm, có thể trả lại bề ngoài bản chất tuấn tú lạnh lùng, nhưng quá nhiều thời gian hắn toàn cong khoé môi, thậm chí cười để lộ hai cái răng nanh nhọn, tự dưng vô cớ phá hỏng cảm giác xa cách bẩm sinh.
“Nguyện vọng chưa hoàn thành là gì?” Lê Chỉ tò mò quá, Du Phùng mãi không đáp, anh lặp lại lần nữa.
“Tôi không nhớ.”
Câu trả lời này khó tránh khỏi làm người ta cụt hứng.
“Tôi không nhớ thật mà,” Du Phùng nhìn thấy ánh mắt hụt hẫng trong nháy mắt của Lê Chỉ, cảm giác đùa rất vui, “Chỉ là cảm thấy ngờ ngợ, có việc gì đó nhất định phải hoàn thành.”
“Tôi nói thật. Không lừa cậu.”
Hai người nhìn nhau, trong mắt Du Phùng có sự thành thật khó giả tạo, Lê Chỉ nhất thời bị thu hút sự chú ý.
Anh giả vờ nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt lại phác hoạ khuôn mặt Du Phùng trong im lặng, cặp mắt màu đen không biết nông sâu, rút cạn cảm giác về thời gian của Lê Chỉ mà không thể kiểm soát.
“… Cậu còn nghe không?”
Lê Chỉ như bừng tỉnh mộng, mới phát hiện ra lúc nãy thế mà mình cứ ngơ ngẩn mãi.
“Cậu bắt tôi trả lời câu hỏi nghiêm túc, tôi trả lời mà cậu lại không nghe.”
Lê Chỉ hiếm khi hơi bối rối, không biết nên lấp liếm sự thất lễ vừa rồi của mình ra sao.
“Xin lỗi. Có thể là… đêm qua tôi không ngủ ngon lắm.”
Đúng là một cái cớ vụng về. Lê Chỉ hối hận ngay lập tức.
Ngược lại Du Phùng phá ra cười, “Giờ cậu giống con người hơn rồi đấy.”
“Giống con người?” Lê Chỉ không hiểu ý của Du Phùng.“Đúng thế, giống con người. Ban đầu cậu cứ như tên quản gia đó, mặc dù cũng biết nói cười, nhưng cứ cảm giác như một cái máy,” ngón tay Du Phùng vô tình gõ nhẹ trên một lá bài Tarot, là The Tower, “Nhưng giờ tôi tin cậu là người rồi.”
“Tôi vốn là một người.” Lê Chỉ không phát ra tiếng, chỉ thầm phản bác trong lòng.
Nhìn khuôn mặt tươi cười đáng ghét trước mắt, Lê Chỉ cứ cảm thấy quen quen.
Chuyện phát triển đến hiện tại, thân phận của vài người đã trồi lên. Chỉ còn lại thân phận của Tây Trì, Nhạc Nhan, và… bản thân Lê Chỉ là chưa có manh mối. Anh cứ cảm thấy trước khi mất trí nhớ, chắc hẳn mình cũng quen biết Du Phùng.
“Anh có ấn tượng gì về tôi không?” Trí nhớ của bản thân Lê Chỉ vẫn còn khuyết thiếu nghiêm trọng, anh bèn muốn xem Du Phùng có manh mối gì hữu ích không.
Du Phùng nghe xong bèn nhìn sang Lê Chỉ, ánh mắt chỉ lướt qua mặt anh rồi rời đi.
“Hiện tại thì chưa.”
Lê Chỉ cảm nhận được chút mất tự nhiên mơ hồ trong câu nói qua loa của hắn.
“Đi thăm bốn người còn lại không?” Du Phùng nói.
Lê Chỉ gật đầu, mang theo nỗi nghi ngờ về thân phận của mình, anh bám theo sau Du Phùng, hai người một trước một sau rời khỏi phòng khách.
Họ bước từng bậc một lên tầng ba, cả toà nhà vẫn đang chìm trong giấc ngủ say.
“Cộc cộc.”
Du Phùng giơ tay gõ cửa hai phát nhẹ, rồi chờ bên cửa.
Không ai đáp.
Hắn lại giơ tay gõ hai phát, rất thong thả.
Vẫn không có bất cứ ai trả lời.
Trong cửa im bặt.
Chuông báo động kêu gào trong đầu Lê Chỉ, anh nhớ đến tình cảnh thê thảm não vương vãi dưới đất của cục trưởng Cao.
Du Phùng cũng hành động ngay. Hắn lùi lại hai bước, rồi nghiêng mình đập lên cánh cửa gỗ. Trong tiếng động nặng nề, xung quanh khoá cánh cửa gỗ kiên cố bị toác ra một kẽ hở li ti.
Du Phùng lặp lại động tác lùi vừa rồi, chuẩn bị va chạm lần hai.
“Đợi đã!”
Hình như rốt cuộc tiếng va chạm đã đánh thức cái gì. Âm thanh thấp thoáng vọng tới cách cánh cửa gỗ, bị chất gỗ trinh nam che chắn nên nghe không chân thực, nhưng Lê Chỉ cũng phân biệt được láng máng là giọng Tây Trì.
Quả nhiên lần này không cần chờ lâu, cửa đã bật mở.
Là Nhạc Nhan mở cửa.
Cô đang mặc váy ngủ dài tay thuần một màu đen, vạt váy dệt thưa kéo dài tới mắt cá chân. Trong phòng vẫn yên bình, không phải hiện trường thảm sát mà Lê Chỉ tưởng tượng mấy giây trước, ngược lại là mặt trời mọc dát một lớp vàng óng tràn ngập hy vọng cho cả căn phòng.
“Sao thế?”
Giọng Nhạc Nhan mang âm khàn mệt mỏi. Không biết có phải là vì vừa thức giấc hay không.
“Sao lúc nãy hai người không đáp?” Du Phùng hỏi, “Người phòng bên đã đi dạo địa ngục một vòng rồi mà hai người còn…”
Giọng Du Phùng đột nhiên dừng lại.
Hắn vốn đang nói với Nhạc Nhan, giờ lại mặc kệ người trước mặt, chầm chậm ngoái đầu nhìn Lê Chỉ,
Biểu cảm trên mặt hắn rất phức tạp. Lê Chỉ nhất thời chẳng hiểu gì về hành động kỳ quái của hắn.
Anh thấy Nhạc Nhan bị phớt lờ, đành lên tiếng tiếp lời Du Phùng, “Cục trưởng Cao… à chính là người đàn ông trung niên ấy, xác của ông ta được phát hiện ở tầng hầm.” Anh giơ ngón tay chỉ sang phòng bên phải, “Ông ta bị tấn công ở phòng kế bên. Hai người chỉ cách ông ta một bức tường, đêm hôm qua có gì bất thường không?”
Bỗng nhiên, chất giọng bình tĩnh của anh cũng đông cứng, giống như vừa rồi Du Phùng đang nói thì dừng.
Anh nhìn thấy bàn tay đặt trên nắm cửa kim loại của Nhạc Nhan.
Trên cổ tay trắng ngần mảnh dẻ là một vết đỏ chói mắt. Vết đỏ đó cực kỳ mới, rất mảnh và sâu, thậm chí để lại đường lõm trên làn da.
Cô đã bị trói bởi thứ gì đó, chỉ vừa rồi thôi.
Lê Chỉ cứng đờ, mặt vô cảm.
“… Đêm hôm qua không có gì cả. Cả đêm tôi ngủ rất say,” thái độ của Nhạc Nhan hơi lạnh nhạt, “Không nghe thấy gì.”
“Rốt cuộc là thế nào… Hôm qua không phải ông ta ở chung phòng với Vưu Thụ sao…”
Tây Trì cũng xuất hiện bên cửa, giọng nói rất nhỏ. Lê Chỉ liếc mắt là nhìn thấy áo ngủ mặc ngược của cậu ta, đường chỉ màu trắng li ti lộ bên ngoài.
Lần này có thể là Tây Trì không kịp đeo kính, Lê Chỉ quan sát được thẳng mắt cậu ta, “Đúng là chung phòng, nhưng đêm hôm qua Vưu Thụ cũng ngủ rất say, không phát hiện ra gì bất thường.” Miệng anh thì nói, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Tây Trì – cặp mắt đó rõ ràng là đỏ hoe, như vừa mới khóc.
Tây Trì lại gần khung cửa, Lê Chỉ nhạy bén nắm bắt được một thứ mùi trên người cậu ta.
Đó không phải là thứ mà đáng ra anh nên phát hiện được.
Sau khi Lê Chỉ chào tạm biệt một cách lịch sự, hai người quay đầu bỏ đi.
Du Phùng và Lê Chỉ im lặng đi một quãng trong hành lang, hai người ăn ý không bàn tán bất cứ điều gì.
Cuối cùng vẫn là Du Phùng nói khô khốc: “Hiềm nghi hai người họ gây án tối hôm qua rất nhỏ.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Lê Chỉ gật đầu như thật.