Lục Úc lấy tăm bông chấm vào lọ thuốc mới mở, động tác nhẹ nhàng cẩn thận bôi lên mặt Bùi Hướng Tước, còn nghiêm túc hỏi: "Vết thương này, là do cú đấm kia à?"
Thanh âm của anh vẫn dịu dàng như ngày thường, nhưng vẻ mặt lại mang theo tia lạnh giá. Do thoa dược, Bùi Hướng Tước phải nghiêng mặt sang một bên, không nhìn thấy vẻ mặt của anh, ngốc nghếch giải thích: "Cú đấm kia là do không cẩn thận, bị cậu ta đánh úp." Cậu nhớ lại tình cảnh lúc đó, thậm chí còn có chút tự hào chậm rãi nói: "Sau đó chúng tôi đánh nhau, hắn cao thế mà lại vô dụng, không đánh lại tôi."
Con trai luôn vì mình có khả năng đánh đấm mà tự hào. Cho dù tính cách của Bùi Hướng Tước có dịu dàng mềm mỏng đến đâu, cũng không ngoại lệ. Mẹ cậu qua đời lúc cậu còn nhỏ, bố ruột cũng chẳng khác gì người xa lạ, hơn nữa bản thân cậu còn mắc bệnh, lúc đến trường luôn bị người khác ác ý cười nhạt, thậm chí còn bị khi nhục. Cho nên cậu cũng đánh nhau với người ta không ít, cũng coi là có kinh nghiệm.
Một đấm của Hùng Giảo cũng khiến Bùi Hướng Tước sây sẩm mặt mày, nhưng cậu vẫn lập tức phản kháng. Cậu không cao bằng Hùng Giảo, chân tay lại nhỏ, không đủ sức lực. Đánh đối kháng nhất định sẽ thua. Thừa dịp Hùng Giảo nơi lỏng cảnh giác, cậu kéo tay hắn xuống, đẩy từ phía sau lưng, khiến Hùng Giảo lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất.
Hùng Giảo đỡ tay lên bàn, gầm lên, ngữ khí vô cùng ác liệt: "Được, cái thứ câm điếc như mày lại dám động vào tao, gan cũng lớn đấy."
Đáng tiếc là lời cậu ta nói, Bùi Hướng Tước chẳng nghe được gì, không ảnh hưởng đến cậu. Cậu mím chặt môi, da mặt căng ra, lúc Hùng Giảo chuẩn bị đứng lên lại đá thêm một đá.
Cái đá này hoàn toàn chọc giận tiểu bá vương lộng hành ở cái trường này suốt nửa năm. Cậu ta mặt đỏ bừng bừng, cầm lấy mấy quyển sách trên bàn ném về phía Bùi Hướng Tước.
Bùi Hướng Tước tránh sang một bên, định lùi lại, Hùng Giảo đã đi nhanh về phía, kéo tay Bùi Hướng Tước lại, hai người bắt đầu giằng co.
An Tri Châu từ ngoài cửa bước vào, Bùi Hướng Tước đang bẻ ngoặt tay Hùng Giảo ra sau, bàn ghế đổ tứ tung trên sàn. Cậu ta sửng sốt, sáng hôm nay còn đang rối rắm vụ nên đối mặt với Bùi Hướng Tước thế nào, lúc này đều quên hết. Ít nhất thì hiện tại không thể để Bùi Hướng Tước đang đánh nhau bị thương.
Cậu ta chưa kịp đi đến, một thanh âm vô cùng nghiêm khắc vang lên.
"Mấy em đang làm gì thế? Đánh nhau à? Không muốn đi học nữa sao?"
Là thầy bụng phê, giám thị đi kiểm tra quanh trường vào giờ nghỉ trưa theo quy định.
Hai người ngừng mọi động tác, nhìn ra ngoài cửa.
An Tri Châu đành phải đứng nguyên tại chỗ, cậu ngồi xổm xuống, ra vẻ thu dọn lại sách vở. Nhưng kỳ thực lúc vừa ngồi xuống đã xé một mảnh giấy, viết vào đó một câu rồi bí mật nhét vào lòng bàn tay của Bùi Hướng Tước: "Đừng nói gì cả, để tớ nói.
Ba người đi theo thầy giáo đến văn phòng.
Thầy ngồi trên ghế, nét mặt nghiêm túc, chỉ vào Bùi Hướng Tước và Hùng Giảo hung hăng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Đánh nhau trong trường, làm loạn lớp học, còn muốn đi học nữa không? Hôm nay nếu như không nói rõ nguyên nhân, tôi sẽ gọi phụ huynh đến, đón các em về, đừng đến trường nữa."
Thầy vừa nói xong, dáng vẻ kiêu ngạo càn quấy lúc đánh nhau của Hùng Giảo rất nhanh biến mất, cậu ta cười cười, lớn tiếng đổi trắng thay đen. Cậu ta đánh đòn phủ đầu chỉ trích Bùi Hướng Tước đẩy ngã mình, nên hai người mới đánh nhau, còn không biết xấu hổ chỉ cho giáo viên thấy những vết thương trên mặt và trên cánh tay của bản thân.
Giáo viên cúi đầu cười nhạt, rõ ràng chẳng tin mấy, nhưng ông vẫn nâng chén trà lên, thản nhiên ừ một tiếng, thờ ơ bỏ qua cho Hùng Giảo. Sau đó tầm mắt trực tiếp nhìn sang Bùi Hướng Tước, ông có ấn tượng với học sinh này, hình như là thời gian trước được trung tập cứu trợ trẻ em đưa tới, trong lòng đã khẳng định phần nào.
Từ lúc khai giảng đến nay, Hùng Giảo có thể vào được trường này, đều là do bố mẹ đã đút lót cho nhà trường không ít, chính ông ta cũng nhận không ít tiền từ bố mẹ của Hùng Giảo. Những chuyện ngày trước Hùng Giảo gây ra cũng đều được ông ta bưng bít hộ, lần này cũng không ngoại lệ.
Nếu Hùng Giảo đã không thể sai, vậy lỗi sai chỉ có thể thuộc về Bùi Hướng Tước.
Ông ta nhấp một ngụm trà, ho khan hai tiếng, làm bộ răn dạy học sinh, lạnh lùng nói: "Em học sinh này, em chuyển từ trường nào đến, có thể là do giáo dục của trường cũ quá kém, khiến em nhiễm cái tính xấu thích gây ẩu đả. Em không biết trường ta không được như vậy sao?"
Nói tới đây, ông ta ngừng một chút, đại khái là cho Bùi Hướng Tước cô hội để cầu xin, nhưng đáng tiếc là Bùi Hướng Tước không hiểu. Trong văn phòng sáng đèn, Bùi Hướng Tước không nói câu nào, chỉ im lặng nhìn khuôn mặt bóng mỡ của thầy giáo không biết tên.
"Thưa thầy, mọi chuyện không phải như vậy."
An Tri Châu cau mày, ngắt lời thầy giám thị, cậu phủ định những lời Hùng Giảo nói là sai sự thật, nói chính mình đã nhìn thấy Hùng Giảo tự dưng vấp ngã, lại giận chó đánh mèo lên Bùi Hướng Tước, động thủ trước. Cậu ta nói rất chi tiết, còn nhấn mạnh là mình tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không nói dối.
Thành tích của An Tri Châu luôn xuất sắc, thần giám thị cũng biết cậu, cũng không thể lơ cậu đi được, đành phải hỏi lại: "Là như vậy sao?"
Hùng Giảo lập tức đứng ra phía sau An Tri Châu, nhỏ giọng dọa: "Mày dám nói đúng thử xem."
An Tri Châu cắn chặt răng, giống như chẳng để ý đến lời đe dọa kia: "Đúng ạ."
Thầy giám thị rất chán việc phải đi dọn dẹp hậu quả cho Hùng Giảo, hơn nữa chuông vào lớp cũng đã đổ, ông không kiên nhẫn xua tay: "Cứ vậy đi, tạm tha cho hai em. Hai em về viết một bản kiểm điểm hai nghìn chữ rồi mang lên nộp, lần sau còn tái phạm, tôi sẽ gọi phụ huynh đến đưa hai em về.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Hùng Giảo đi phía sau huých An Tri Châu một cái, nói: "Mày còn nhược điểm trong tay tao, đừng có quên, cứ chờ đấy."
Cậu ta nói xong những lời này liền đi về phía ngược lại.
Bùi Hướng Tướng nghe thấy đằng sau có tiếng động, liền quay đầu nhìn An Tri Châu như muốn hỏi.
Ánh mặt trời ngoài hành lang chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của An Tri Châu, làn da trắng bệch trông như trong suốt, cậu ta chỉ có thể miễn cưỡng cười nhạt, đi đến bên cạnh Bùi Hướng Tước: "Không sao rồi."
Không sao rồi, ít nhất hiện tại Bùi Hướng Tước vẫn bình an vô sự.
Bùi Hướng Tước nhận ra thái độ không bình thường của An Tri Châu, lúc đi qua phòng vệ sinh đành phải viết cho cậu một mảnh giấy: "Tớ muốn đi rửa mặt, mới rồi thầy giáo kia..."
An Tri Châu đứng tại chỗ, gật đầu.
Bùi Hướng Tước đã kể xong mọi chuyện.
Vừa đúng lúc Lục Úc thoa thuốc sau, anh hỏi lại: "Trên người có bị thương không?"
Bùi Hướng Tước ấp úng hồi lâu: "Chỉ bị bầm vài chỗ thôi, không nghiêm trọng."
"Sau này đừng như vậy nữa." Lục Úc cau mày, kiên nhẫn hiếm thấy, muốn nói tất cả những đạo lý trên đời cho đứa ngốc trước mặt nghe: "Về sau nếu gặp phải người xấu, việc xấu phải tránh xa ra, đừng để bản thân bị thương, biết chưa?"
Lục Úc lặp lại vài lần, Bùi Hướng Tước vẫn cau mày, suy nghĩ một hồi, vẫn thấy vô cùng khó hiểu. Cậu chẳng câu nệ gì mà hỏi: "Trên đời lắm người xấu, chuyện xấu như thế, không trốn được, thì phải làm sao?"
Cậu suy nghĩ hồi lâu, lại lén lút nói: "Tôi từ bé đến giờ cũng chẳng gặp được chuyện may mắn gì."
Trái tim của Lục Úc đột nhiên quặn thắt, sự khó chịu này từ khi anh gặp Bùi Hướng Tước đã lâu rồi mới xuất hiện. Anh hồi nhỏ cũng từng gặp rất nhiều chuyện chẳng vui vẻ gì, trưởng thành quá sớm, hơn nữa lại mắc bệnh liên quan đến tâm lý, cả người từ trong ra ngoài đều giống như được đúc một lớp thép, không ai có thể đánh động tới, ngoại trừ điều mềm mại nhất trong tim này ----- chim hoàng yến của anh.
Nhưng ngẫm lại, lời Bùi Hướng Tước nói cũng không sai.
Giống như kiếp trước, Bùi Hướng Tước chẳng làm gì sau, chỉ ước mơ được ca hát, nhưng lại không trốn thoát khỏi vòng quay của số phận, gặp phải một người, từng bước từng bước đẩy cậu vào kết cục đã định.
Cậu không trốn được.
Lục Úc nhìn về phía Bùi Hướng Tước đang ngồi gần cửa sổ. Bầu trời được bao phủ bởi một tầng đen đặc, xung quanh thực yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn trong phòng mờ mờ. Bùi Hướng Tước ngồi dưới ánh đèn, hắt bóng mơ hồ lên sàn nhà, rất gầy, rất dài, khung xương còn chưa phát triển hết. Da cậu rất trắng, giống như kem tươi, khuôn mặt thanh tú, môi khẽ nhếch, khiến lòng người rung động. Vết thương trên mặt cậu lại khiến cho người ta có một loại mỹ cảm mỏng mảnh, chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan.
Như cảm nhận được ánh nhìn của Lục Úc, Bùi Hướng Tước nghiêng đầu nhìn lại, vừa ngọt ngào vừa yên tâm mà cười với anh.
Cực kỳ dễ thương.
Hầu kết của Lục Úc tự động di chuyển.
Anh ho khan một tiếng nói: "Về sau sẽ không như vậy nữa."
Bùi Hướng Tước nhướng mày: "Hửm?"
"Những người xấu, việc xấu, những xui xẻo em gặp phải, sau này sẽ không còn nữa." Lục Úc trịnh trọng hứa hẹn: "Từ nay về sau, chim sẻ nhỏ chỉ cần gặp những người tốt, chuyện tốt, ngày nào cũng sẽ vui vẻ, mọi mơ ước sẽ trở thành sự thật."
"Thật sao? Nhưng chuyện sau này, ai biết được?" Bùi Hướng Tước chun mũi, giống như không tin.
Lục Úc lồng ngực trướng đau: "Là thật, bởi vì vận may của em đã đến rồi, có đúng không nào? Sau khi vận may tới, sẽ không bỏ đi nữa."
Bởi vì nếu xui xẻo có tìm đến Bùi Hướng Tước, Lục Úc sẽ tìm mọi cách để đuổi nó đi.
Bùi Hướng Tước giật mình, có lẽ là do Lục Úc hứa hẹn quá mức nghiêm túc, mà mỗi câu nói của anh đều trở thành sự thật, cho nên cậu tin.
Một lát sau, cậu như nhớ ra chuyện gì: "Chim sẻ nhỏ, là gọi tôi sao?"
Lục Úc cười: "Là em, chim sẻ nhỏ của tôi."
Không biết làm sao, Bùi Hướng Tước sau khi nghe được câu "chim sẻ nhỏ của tôi" liền trở nên ngây ngốc, về nhà nằm vật ra giường một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Anh là Lục thúc thúc của mình.
Mình là chim sẻ nhỏ của anh.