Bùi Hướng Tước vẫn còn đang cố che đi vết thương, ánh mắt không dám nhìn thẳng, quay sang trái nói: "...Không có gì, ở trường không cẩn thận bị ngã."
Sắc mặt Lục Úc càng thêm lạnh lùng, nhìn thẳng vào Bùi Hướng Tước. So với hơn một tháng trước, da dẻ của Bùi Hướng Tước đã trắng hơn rất nhiều. Trên mặt cậu đột nhiên xuất hiện một mảng xanh tím thêm vài chỗ đỏ lên, giống như một bông hoa bị người ta giựt mất vài cánh, khiến người ta thương xót. Lục Úc cúi người xuống, đầu ngón tay chạm lên vết thâm tím kia, ấn mạnh.
Khí thế của kia khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực, anh đột nhiên thở dài: "Ngã mà cũng có thể ngã ra vết thương như vậy, chim sẻ nhỏ của tôi, em cho là tôi bị ngốc sao?"
Ngữ khí của anh rất nhẹ nhàng, Bùi Hướng Tước mơ mơ hồ hồ nghe xong, một chữ cũng không hiểu, chỉ biết dùng đôi mắt mờ mịt nhìn Lục Úc. Chỗ bị Lục Úc ấn xuống rất đau. Bùi Hướng Tước xiết chặt nắm đây, hạ mắt nhìn xuống. Cho dù đau cũng không né tránh, không giãy dụa, chỉ thành thật đứng tại chỗ, tùy ý Lục Úc ấn tay xuống vết thương.
Bởi vì cậu cảm thấy Lục thúc thúc đang tức giận. Nhưng cậu lại không hiểu lý do. Chỉ thấy trong lòng như bị ai nhéo một cái, khiến cậu rất căng thẳng.
Lục Úc không nói gì nữa, đứng thẳng lên quay người định đi về phía cửa. Nhưng vừa định đi góc áo đã bị người kia nắm chặt,
Góc áo kia rất nhanh đã bị bàn tay đầy mồ hôi của người nào đó thấm ướt.
Bùi Hướng Tước thấp giọng hỏi: "Anh, anh giận vì tôi gọi anh là "Lục thúc thúc" sao?"
Lục Úc xoa đầu cậu, nghĩ muốn trêu cậu một chút: "Đúng là có hơi giận, tôi còn chưa đến tuổi làm Lục thúc thúc đâu, ai lại thích cái xưng hô già khú đế như thế chứ?" Quan trọng là, như vậy anh sẽ hơn hẳn Bùi Hướng Tước của anh một hàng.
Anh nói lại một lần nữa, cảm thấy góc áo bị nắm càng thêm chặt. Chắc là Bùi Hướng Tước dùng lực nắm chặt hơn.
Nhưng câu tiếp theo, Lục Úc lại dịu dàng xoa nhẹ đầu cậu, mái tóc đen mềm mượt, giống như vô về một nhúm lông vũ còn ướt nước: "Nhưng nhìn thấy em lại không giận được. Em ở đây đợi, tôi đã mua bánh về cho em, để ở trên bàn. Đợi tôi lấy thuốc bôi cho em. Không biết học ở đâu cái chiêu nắm góc áo không cho người ta đi nữa?"
Lúc Úc không nỡ thấy Bùi Hướng Tước buồn. Cậu ngốc như thế, không nhận ra ý đùa giỡn trong lời nói của người khác. Cái gì cũng cho là thật, đùa một chút còn được, nhưng không muốn đùa quá trớn khiến cậu đau lòng.
Bùi Hướng Tước sau khi nghe hiểu được liền buông áo Lục Úc ra, mặt đỏ bừng, vành tai cũng nhiễm đỏ, vô cùng đáng yêu.
Đợi đến lúc Lục Úc cầm thuốc đi sang, Bùi Hướng Tước đang cố gắng cắt miếng bánh kem trang trí đầy hoa quả ra làm đôi, một phần để cho Lục Úc. Phần của mình, cậu đã nếm qua một chút, khóe miệng vương chút kem, rất ngọt, ngây ngốc cười cười. Lục Úc đi đến, lau kem trên khóe môi cậu hỏi: "Được rồi, bây giờ nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì."
Bùi Hướng Tước bỏ tay ra, để lộ ra vết thương trên mặt, trộm nhìn sắc mặt Lúc Úc. Cậu gần như mang theo một cảm giác cẩn thận để chuộc tội, từng chút từng chút kể lại cho Lục Úc nghe sự việc phát sinh.
Cậu không nhìn thấy, lúc vết thương của cậu lộ ra, Lục Úc đột ngột lạnh mặt.
Hôm nay ở trường đã xảy ra chuyện.
Sau khi đến trường, trong lòng Bùi Hướng Tước vẫn luôn muốn nói rõ suy nghĩ của mình với An Tri Châu. Nhưng sáng nay An Tri Châu rất bận, mặt lạnh nhận vở bài tập toán của cả lớp. Bùi Hướng Tước thật sự không thể quấy rầy cậu ta đành phải ngồi tại chỗ chờ. Tứ Húc thừa dịp bên cạnh ầm ĩ liền lén lấy truyện tranh ra đọc. Cô thuộc loại sấm đánh to mưa chảy nhỏ, nhìn xung quanh một lượt, thấy không có giáo viên mới lôi cuốn truyện từ trong ngăn bàn ra đọc, dè dặt giở trang thứ hai.
Bùi Hướng Tước nhìn qua, thấy cô giáo Trương đang vào lớp bằng cửa sau, đảo mắt nhìn quanh lớp một lượt. Cậu nhích sang bên cạnh, dùng khuỷu tay đẩy nhẹ lên tay Từ Húc. Cô bé lúc làm chuyện xấu rất dễ chột dạ, tố chất tâm lý không tốt, thiếu chút nữa hét ầm lên để lộ ra chân tướng.
Cô giáo Trương đi qua, Từ Húc vẫn chưa hoàn hồn, viết vào mảnh giấy rồi ném sang bàn Bùi Hướng Tước.
"Cảm ơn cảm ơn cậu Bùi Hướng Tước! Lại cứu tớ một mạng, đại ân này không có cách nào báo đáp! Giúp tớ thêm một việc nữa được không? Quyển truyện này cứ để ở chỗ cậu. Tớ sợ cô giáo nhìn thấy, sẽ gọi cho bố mẹ tớ!" Cuối đoạn còn vẽ hình người quỳ xuống cầu xin. Đối với Từ Húc đây đích xác là lời khẩn cầu tha thiết, có thể nói đã ngỏ ý vô cùng sinh động.
Bùi Hướng Tước giật mình. Từ nhỏ đến lớn, bởi vì căn bệnh của mình, cậu rất ít khi nhận được thiện ý từ người khác. Lúc Úc là một còn có thêm An Tri Châu, còn đâu hầu hết mọi người đều mỉa mai trêu ghẹo. Nhưng hai người kia đều thuộc tuýp trầm ổn, không giống Từ Húc thẳng thắn này.
Cậu nghiêng đầu suy nghĩ, rồi viết vào giấy: "Được."
Từ Húc vui mừng đưa sách qua, thầm nghĩ bạn học mới đúng là thiên sứ.
An Tri Châu hôm nay có vẻ rất bận. Sau khi làm xong bài tập toán lại hôm đến văn phòng, Bùi Hướng Tước buồn rầu nghĩ không biết bao giờ cậu ta mới về. Sự việc vẫn chưa được giải quyết, bài tập vật lý cũng không đọc được, mở cặp lấy quyển sách khác lại lấy đúng quyển truyện tranh của Từ Húc ra.
Truyện tranh đương nhiên không giống sách giáo khoa. Bìa màu hồng phấn có vẽ một có bé tóc dài mắt to bên cạnh là sườn mặt một người đàn ông tuấn tú cao lớn khiến người khác chú ý. Bùi Hướng Tước từ nhỏ đến lớn đều bị cô lập, không có nhiều kiến thức xã hội, chưa từng đọc qua loại sách này. Cho nên cậu vừa nhìn đã bị hấp dẫn, nhịn không được mở ra đọc.
Truyện dành cho thiếu nữ tình tiết rất đơn giản, là câu chuyện giữa một nữ sinh trung học và hàng xóm mới chuyển đến. Nữ sinh được hàng xóm giúp đỡ, cô gọi hắn là "thúc thúc chân dài", vì hắn là một thúc thúc rất đẹp trai, dáng người cao lớn, lúc nào cũng xuất hiện lúc cô gặp khó khăn.
Chẳng biết làm sao, Bùi Hướng Tước đột nhiên nghĩ đến Lục Úc ở cách vách, nhưng lại lập tức lắc đầu, muốn ném cái suy nghĩ này ra ngoài.
Truyện tranh đọc rất nhanh. An Tri Châu đi ra ngoài cả mấy tiết cũng đủ để Bùi Hướng Tước đọc xong nửa quyển. Cậu vừa đọc vừa lén so sánh thúc thúc chân dài với Lục Úc. Luôn cảm thấy Lục thúc thúc tốt hơn, rất đẹp trai, chân cũng rất dài, rất lợi hại, còn biết nấu cơm.
Anh chính là thúc thúc chân dài của cậu.
Đương nhiên, những lời này Bùi Hướng Tước tuyệt đối không nói ra.
Cho dù Lục Úc có u ám nội liễm đến đâu, nghe Bùi Hướng Tước nói đến đoạn này, cũng không nhịn được cười, hỏi: "Có phải lúc ở nhà nhớ đến câu chuyện kia mới gọi điện cho tôi, gọi tôi là Lục thúc thúc không?"
".....Đâu có....." Chỗ bôi thuốc trên má lại ửng đỏ, càng khẩn trương thì càng không nói nên lời, lắp bắp: "Không có...Tôi chính là, chính là nhất thời quên mất."
Bùi Hướng Tước có chút ảo não, sớm biết Lục Úc không thích cái danh xưng Lục thúc thúc kia, vì sao lúc nãy cậu còn gọi.
Thanh âm của Lục Úc cực kỳ dịu dàng, giống như dưới thêm một lớp mật ong, trấn an cậu: "Nói từ từ thôi, đừng nôn nóng." Anh nghiêng đầu, nghĩ đến cái tỷ lệ truyện tranh kia, lại hỏi: "Nhưng chân của tôi so với người trong truyện dài hơn à? Sao A Bùi lại nghĩ thế?"
"Đương nhiên rồi!" Bùi Hướng Tước trợn trừng đôi mắt tròn lên, lông mi cụp tạo thành chiếc bóng hình dẻ quạt: "Người kia trên giấy chân chỉ dài từng đây, còn chân của Lục thúc thúc dài thế này cơ mà!"
Cậu không chỉ nói, mà còn lấy ngón trỏ thể hiện chân của người trong truyện, rồi còn đứng hẳn lên, đo đôi chân thật dài của Lục Úc làm dẫn chứng.
Lục Úc gõ lên đầu cậu, biết là cậu đùa cho mình vui vẻ, cười nói: "Ừ, cũng đúng. Về sau cứ gọi tôi là Lục thúc thúc đi, dù sao chân tôi so với vị "Chân dài thúc thúc" kia cũng dài gấp mấy chục lần."
Bùi Hướng Tước cười ngượng.
Lục Úc nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ, chim sẻ nhà anh còn chưa biết, chân dài thúc thúc kia chỉ là tình cờ gặp được người thương, còn Lục Úc anh muốn gặp lại phải dùng trăm phương nghìn kế.
Mặc dù vừa mới nói giỡn vào cậu, nhưng chuyện rốt cuộc là thế nào thì vẫn phải nghe hết.
Giữa trưa, An Tri Châu vẫn không thấy bóng dáng. Bùi Hướng Tước không biết cậu ta làm gì, đành phải áp dụng biện pháp ngu ngốc nhất, ôm cây đợi thỏ. Cơm cũng không thèm ăn, chỉ đến căn tin mua một cái bánh mì, tiếp tục vào lớp chờ An Tri Châu.
Lớp học vào buổi trưa rất vắng vẻ, ánh mặt trời dường như có chút gay gắt. Bùi Hướng Tước cầm bánh và nước uống quay lại phòng, chỗ ngồi đã chẳng còn ai, cậu bóc túi bánh và mở chai nước ra, lấy cuốn truyện trong ngăn bài ra đọc tiếp. Đang xem rất vui vẻ thì có người từ ngoài cửa đi vào. Người này tóc rất ngắn, vóc dáng lại cao, đầu suýt chạm lên thành cửa.
Cậu ta tên là Hùng Giảo, Bùi Hướng Tước ngẩng đầu, nhìn thoáng qua, cậu có ấn tượng với người này. Cậu ta luôn đi học muộn, không nộp bài tập, lên lớ thì quậy phá, đến rất nhiều trung tâm giáo dục rồi nhưng đều bị trả về. Nhưng mấy cảnh cáo vô thưởng vô phạt của giáo viên cũng không có cách nào ngăn cản được cậu, nên mọi người đều mặc kệ.
Hùng Giảo cởi áo đồng phục, cúp máy, thờ ơ nhìn Bùi Hướng Tước đang yên lặng ngồi gần cửa sổ, không hiểu sao lại thấy có chút hứng thú. Cậu nhớ rõ người này, là bạn cùng bàn của An Tri Châu, trùng hợp là cậu ta vô cùng vô cùng ghét tên An Tri Châu kia.
Cậu ta chen đến đứng trước mặt Bùi Hướng Tước, ra vẻ vô ý vươn tay ra chạm vào cánh tay đang mở nắp chai nước của cậu. Nước đổ lênh láng khắp mặt bàn, thấm ướt lên quyển truyện của Từ Húc.
Bùi Hướng Tước đứng lên giữ Hùng Giảo lại.
Hùng Giảo "a" một tiếng, làm bộ xoay người lại: "Nhóc câm điếc, sao thế?"
Bùi Hướng Tước nghe không hiểu. Cậu cố gắng tĩnh tâm lại, không cho sự khẩn trước che đi thanh quản của mình, nghĩ đến những lời Lục Úc từng nói, cố gắng sắp xếp câu chữ: "Cậu, cậu cố ý!"
"Thì thế nào? Câm điếc, mày còn nói lắp à?" Hùng Giảo cười khiêu khích. Cậu ta vốn không định bỏ qua dễ dàng, muốn làm thì phải làm lớn, cậu ta nghĩ vậy, thế là vung quyền đấm qua.