Thánh hoàng nhanh chóng rời khỏi phòng tiếp kiến. Trước cuộc họp nội các buổi sáng, anh phải gặp người được ủy quyền đại diện cho mình là Hoàng hậu Tatiana để nghe báo cáo về những vấn đề cần xử lý trong lúc anh đi vắng.
Sắp tới đây, anh sẽ bận tối mắt tối mũi một thời gian.
Các hồng y và chỉ huy hiệp sĩ phải chuẩn bị tham dự cuộc họp nội các cũng bắt đầu lần lượt rời đi, chỉ còn Hồng y Diggory ở lại, ngồi trên sàn trong bộ dạng như hồn bay phách lạc. Lúc này, lão đã hoàn toàn kiệt sức, cảm tưởng như vừa rơi xuống địa ngục rồi lại được vớt lên vậy.
“Hồng y Diggory.”
Katrina tiến lại gần và gọi lão.
Ngẩng đầu lên, lão trông thấy Katrina thường ngày dịu dàng giờ đây lại mang gương mặt thật lạnh lùng, đanh thép.
“Ngài nên thấy may mắn vì tấm lòng khoan dung của bệ hạ với những đứa trẻ đồng trang lứa với các con của ngài ấy đi. Đừng quên rằng bệ hạ đã rộng lượng bỏ qua cho những lời hồ ngôn loạn ngữ của ngài vì sợ cậu bé Kenneth đó sẽ bị ảnh hưởng. Ngài còn không nhận ra, rằng sở dĩ bệ hạ đã tránh để cho Tòa thẩm giáo nắm quyền phán quyết là vì vụ việc này có liên quan đến các sinh viên trẻ sao?”
“......”
“Thử nghĩ mà xem, nếu kẻ dám dụ dỗ Hoàng tử Morres, gây nguy hiểm tới tính mạng của điện hạ không phải là các sinh viên của giáo viện, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Dám chắc kẻ đó đã bị xử trảm ngay tại chỗ mà không cần chờ xét xử rồi.”
Diggory nhận ra những lời của cô không có chút nào là phóng đại.
“Hãy nhớ lấy chuyện lần này và cẩn thận phát ngôn trong buổi họp nội các sáng nay.”
Nói xong, Katrina cũng sải bước ra khỏi phòng.
Chỉ còn Diggory ngồi đó, bần thần nhìn vào cửa ra nơi mọi người đã rời đi. Mãi một lúc sau, lão mới lảo đảo đứng dậy.
Cuộc họp nội các sáng hôm ấy diễn ra suôn sẻ dù rằng Thánh hoàng đã đi vắng suốt một thời gian dài. Bởi lẽ, Hoàng hậu là một người phụ nữ tài năng, đã thay mặt hoàng đế quản lý tốt mọi chuyện quốc sự.
Buổi họp kết thúc rất nhanh gọn, chủ yếu chỉ có bàn về những thay đổi nhỏ liên quan đến việc chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật sắp tới. Khỏi cần phải nói, vụ việc ở dinh thự Diggory đáng lẽ phải được coi là vấn đề lớn nhất đã kết thúc đơn giản chỉ bằng việc triệu tập Thánh Thượng Hội Đồng.
***
Cung điện Ngọc Trai cuối cùng cũng lại được chào đón một buổi sáng yên bình.
Masain trông đã khá hơn so với ngày hôm qua. Edith trước đó cứ bồn chồn thấp thỏm khi ở gần anh, nay có vẻ cũng đã bình tĩnh lại và thoải mái hơn.
Chỉ mới hôm qua thôi, trong cung điện này còn xảy ra một cuộc đối đầu đầy căng thẳng giữa các hiệp sĩ có vũ trang. Vậy mà giờ đây, bầu không khí đã thay đổi chóng vánh chỉ trong một ngày.
Seong-jin không biết nên ngạc nhiên vì quyền lực của Thánh hoàng quá áp đảo hay là vì sức ảnh hưởng của Morres quá nhỏ bé nữa.
“Có nên đi tập luyện không ta…”
Đang dùng bữa sáng thì câu nói này chợt thốt ra khỏi miệng Seong-jin. Nghe vậy, Masain và Francis đều ngơ ngác nhìn cậu. Ý nghĩ trong đầu họ rõ ràng là: ‘Vô lo vô nghĩ đến thế là cùng.’
“Trần đời sao lại có con người vô lo đến thế được nhỉ?”
“...Không ngờ anh lại nói thẳng ra miệng luôn đấy, Francis.”
Cảm giác như lòng biết ơn anh vì đã ở lại cảnh giới Cung điện Ngọc Trai cả đêm đã giảm mất một nửa rồi.
Dù sao, Seong-jin đã quyết định sẽ tập trung vào những việc có thể làm đã. Nếu không nghĩ ra cách gì hay ho để nâng cao vị thế của Morres trong hoàng cung, thì chẳng thà cứ đẩy nhanh tiến độ tập luyện để lên được thế thứ hai của Luyện thức Bannahas càng sớm càng tốt đi.
Nhưng ngay khi cậu vừa đưa ra quyết định thì lại có chuyện bất ngờ làm gián đoạn.
“Morres…”
Hoàng phi Lizabeth bỗng bước vào phòng với đôi mắt ngấn lệ. Vẫn là diện mạo thanh lịch và lộng lẫy như mọi khi.
Vẻ mặt Seong-jin đanh lại.
Dù có gặp hoàng phi bao nhiêu lần đi nữa, cậu vẫn không tài nào thoải mái nổi khi đối diện với cô.
“Mẹ à…”
“Con không sao chứ? Ta nghe nói con gặp phải chuyện lớn.”
“Dạ, con ổn ạ.”
“Ôi, cả ngày hôm qua ta cứ lo muốn điên lên, nhưng không thể đến Cung điện Ngọc Trai vì sợ lại bị hiểu lầm. Chỉ ngồi chờ thật là đau khổ.”
“......”
Hiểu lầm gì cơ?
Đang hoang mang không hiểu, Seong-jin bỗng cảm thấy bên cạnh mình có một luồng aura hung bạo dâng lên. Là Masain.
Anh trừng mắt nhìn hoàng phi với khuôn mặt cứng đơ khác thường rồi xoay người bước ra khỏi phòng. Thái độ của anh không chỉ vô lễ mà còn vô cùng lỗ mãng tới trắng trợn.
Francis bối rối chào hoàng phi rồi nhanh chân đi theo Masain.
Cái bầu không khí quỷ gì thế này?
Sao anh chỉ huy hiệp sĩ của Vệ đoàn Hoàng gia lúc nào cũng lịch sự lại hành xử như vậy với hoàng phi?
Tuy nhiên, phản ứng của Hoàng phi Lizabeth cũng thật bất ngờ.
Người phụ nữ thường ngày sẽ phô trương thanh thế, áp bức kẻ dưới như mèo khè chuột, lúc này lại mặc kệ sự vô lễ của chỉ huy hiệp sĩ và chỉ im lặng đứng nhìn Seong-jin mà lau nước mắt.
Một linh cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng cậu. Quỷ Vương dường như cũng nhận ra sự bất an của Seong-jin, hắn nói.
[Lúc trước Hoàng phi cũng có phản ứng rất lạ. Giống như đang giấu ngươi chuyện gì đó vậy.]
‘...Giấu ta? Chuyện gì cơ?’
[Không biết… Khi ấy ta không điều tra vì đang mải thu thập thông tin khác quan trọng hơn.]
Chuyện này không quan trọng thì chuyện gì mới quan trọng?
[Nhưng mà lạ lắm. Vào ngày đầu tiên khi ngươi mới tới đây và nói rằng mình bị mất trí nhớ, cô ta luôn thầm nghĩ: ‘Thật ư? A, may quá. Thật may quá.’]
Chuyện ta mất trí nhớ là may ư?
Sự nghi ngờ trong lòng cậu chỉ càng thêm sâu. Nghĩ lại thì, cách đây không lâu, người này còn thử xem cậu có còn nhớ về các hôn thê không.
—Quên đi được quá khứ thì mọi người đều sẽ vui.
Chẳng lẽ lời mà Hoàng hậu Tatiana đã nói là nhắm vào Hoàng phi Lizabeth? Nghĩ đến đây, cậu bỗng thấy cái nhìn của bản thân về người phụ nữ mang đôi mắt sắc bén trước mặt trở nên có chút khác đi.
Hình ảnh cô lau nước mắt trông vừa xót xa lại vừa đẹp đẽ. Mọi cử chỉ của hoàng phi, chẳng lẽ đều là có tính toán ư?
Đến cả chiếc khăn tay cũng mang màu sắc đồng điệu với chiếc váy, được cô cầm ở một góc độ vừa đủ phô ra đường chỉ thêu tinh xảo.
Seong-jin không quen với cử chỉ của phụ nữ quý tộc, nhưng lòng đã sinh nghi, nên cậu cứ có cảm giác như mọi hành động của cô đều là giả tạo.
“Xin hãy luôn bảo trọng. Là một người làm cha làm mẹ mà lại phải nhìn con mình chết đi ngay trước mắt, thực sự giống như đang bị dày vò dưới địa ngục vậy.”
Không hề hay biết tâm tư phức tạp của Seong-jin lúc này, hoàng phi chỉ nắm lấy cánh tay, và ngước đôi mắt mở to nhìn cậu.
“Morres, con à. Ta không muốn phải trải qua cảm giác ấy một lần nào nữa.”
Chí ít thì sự lo lắng trong đôi mắt đó rõ ràng là thật, nên Seong-jin ngượng ngùng mỉm cười và gật đầu.
A, thật không thoải mái chút nào.
Một lúc sau, Seong-jin đã chạy thẳng tới sân tập và vung kiếm như điên.
Thay vì tập bài khởi động như bình thường, cậu phong bế aura và thi triển kiếm thuật tiêu chuẩn của hiệp sĩ hoàng gia từ thế thứ nhất cho đến thế thứ năm. Đây là hành động khá bốc đồng.
Đến khi cảm thấy vận động cơ thể đủ nhiều rồi, Seong-jin mới mỉm cười mãn nguyện và lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
‘A, sảng khoái quá! Quả là chỉ có luyện tập mới có thể giúp ta hết muộn phiền!’
[Phàm phu tục tử.]
‘Câm miệng!’
Sau khi ngồi thiền một lúc để làm mát cơ thể nóng bừng, Seong-jin hăng hái luân chuyển mạnh aura trong cơ thể.
‘Ê, có biết trong lúc ngươi vắng mặt ta đã điều khiển aura tốt lên bao nhiêu không? Không khéo ta là lại là thiên tài đó.’
Quỷ Vương khẽ cười khẩy như chế giễu.
[Chắc ta tin.]
Nhưng khi thấy Seong-jin thuần thục luân chuyển aura và thực hiện khá nhuần nhuyễn thế thứ nhất của luyện thức Banahas, thái độ của Quỷ Vương đã khác hẳn.
[Hớ?]
‘Thấy sao? Tuyệt không?’
[......]
Quỷ Vương lỡ thốt ra một tiếng thán phục, rồi ngậm miệng lại như tức giận. Phải thừa nhận, đến cả Seong-jin cũng cảm thấy lần này mình đã thi triển khá tốt thế thứ nhất.
“Oa…”
Không chỉ có Quỷ Vương ngạc nhiên. Cả Haven và các hiệp sĩ thường trú đang trong sân tập lúc đó đều há hốc miệng nhìn Seong-jin.
“Điện hạ, người làm cách nào thế? Sao có thể tiến bộ đến vậy chỉ trong một ngày?”
“Thế thứ nhất đã đạt đến độ gần như hoàn hảo rồi. Có khi người chuyển sang thế thứ hai luôn cũng được đó!”
“Ừ, ừm. Thật sao?”
Seong-jin ngượng ngùng cười. Hình như, sau trận chiến hôm qua, khả năng luân chuyển aura theo Luyện thức Banahas của cậu đã mượt mà hơn đôi chút.
Nghĩ lại thì, cậu đã vô thức dùng động tác học được trong lúc chiến đấu với sâu bướm. Bài tập lặp đi lặp lại từng khiến cho cậu cảm thấy phát sợ, trong khi thực chiến, những động tác đó lại giúp dòng chảy aura tổng hòa với chuyển động cơ thể tốt hơn.
‘Cuối cùng ta cũng sắp chuyển sang thức thứ hai được rồi sao…?”
Vấn đề là không thấy người thầy hướng dẫn đáng lẽ phải tới dạy kiếm cho cậu đâu cả.
Masain luôn bên cạnh Seong-jin không rời nửa bước sau vụ việc ngày hôm qua, nhưng ngay khi thấy hoàng phi thì bỗng nhiên biến mất chưa trở lại. Học trò đã sẵn sàng học rồi, nhưng thầy dạy kiếm thuật thì lại lười biếng ư?
Seong-jin dừng vung kiếm gỗ và nhìn vô định lên bầu trời.
‘Đòn đánh của Masain ngày hôm qua, thật là tuyệt.’
Thanh trường kiếm hoàng kim được tạo ra từ aura. Đòn tấn công vô thanh, chuẩn xác.
Và sau một cơn dư chấn lớn, sâu bướm Rêu Bantra đã bị xé xác.
Chiêu thức đó là gì?
Seong-jin hiểu cách dùng aura tạo thành hình thanh kiếm, nhưng tại sao chỗ bị tấn công bằng aura bình thường lại phát nổ? Masain cố tình để aura mất kiểm soát sao?
Seong-jin truyền aura vào thanh kiếm gỗ trên tay. Có cảm giác giống như trước đây khi cậu sử dụng quỷ khí để cường hóa vũ khí.
Cách luân chuyển aura trong cơ thể không khác biệt nhiều so với điều khiển quỷ khí, nên có lẽ cách truyền nó vào vũ khí cũng tương tự chăng? Khi chiến đấu với sâu bướm, cậu cũng truyền aura vào thanh kiếm thật theo cách này và không xảy ra vấn đề gì cả, nên chắc là sẽ ổn thôi.
Ziiing. Thanh kiếm gỗ khẽ rung lên.
Không giống như vuốt quái vật, kiếm gỗ có độ bền yếu và dòng năng lượng chảy vào cũng không được mượt mà cho lắm.
‘Nhưng chừng này thì nó vẫn chịu được.’
Haven đang đứng gần đó dường như đã cảm nhận được luồng năng lượng bất thường và tròn mắt nhìn Seong-jin.
‘Rồi, truyền aura vào xong, thì làm nó rung như thế này…’
Rìiiii. Thanh kiếm gỗ rung mạnh lên.
‘Không, không phải thế này.’
Vừa nghĩ, Seong-jin vừa ổn định lại aura trong thanh kiếm gỗ.
Aura chảy lung tung chỉ làm cho vũ khí bị hỏng mà thôi, chắc chắn sẽ không kích nổ mạnh tại điểm chém được.
Cậu phải giữ cho aura ổn định, rồi đến khi chém mới làm cho năng lượng mất kiểm soát.
Vútt.
Seong-jin vung thanh kiếm theo chiều ngang, vừa vung vừa căn chuẩn thời gian.
Sau khi chém… Không, vậy là quá trễ. Khi aura bắt đầu di chuyển thì mục tiêu đã bị hạ rồi.
Vútt.
Vậy là, ta phải kích nổ ngay vào khoảnh khắc va chạm. A, vậy vẫn có chút trễ. Làm sao cho nó phát nổ ngay lúc đó được đây?
Vútt.
Lại lần nữa, căn giờ hơi lệch rồi.
Thanh kiếm gỗ rung lên dữ dội rồi lại quay trở về bình thường.
Được rồi, lần này nhanh hơn một chút, vung ngay lúc……
Bang!
Đột nhiên, có một vật đã thực sự phát nổ.
Đó, là thanh kiếm gỗ.
Những mảnh gỗ sắc nhọn bay tứ tung, vài mảnh thậm chí còn bắn trúng Seong-jin.
“Điện hạ!”
Các hiệp sĩ trong sân tập hốt hoảng phóng tới chỗ cậu.
[Aaaaa.]
Trong đầu cậu, Quỷ Vương hoảng loạn la lên.
Hả? Sao?
Seong-jin ngơ ngác hỏi Quỷ Vương, rồi bất chợt cảm thấy một cơn đau nhói và nhìn vào tay phải của mình.
“Ơ…”
Da trên lòng bàn tay cậu đã rách toạc, máu đang ròng ròng tuôn ra.
Tầm nhìn của cậu bỗng hóa đỏ, có lẽ là vì máu đang chảy từ trán xuống mắt. Nhìn kỹ lại, Seong-jin mới phát hiện ra trên mặt và nhiều bộ phận trên khắp cơ thể mình đã cắm đầy những mảnh gỗ.
[Aaaaa.]
‘Này, bình tĩnh lại. Sao phải hoảng lên thế?’
[Có biết lúc này trông ngươi như thế nào không? Ngươi đã làm cái quái gì vậy?]
Nhìn vào phản ứng của các hiệp sĩ xung quanh, tình trạng của Seong-jin có vẻ rất khủng khiếp. Haven hoảng hốt rít lên.
“Điện hạ! Điện hạ! Người có sao không? Không, rõ ràng là có sao rồi, hỏi thế mà cũng hỏi!”
“Truyền ngự y! Không, triệu thần quan tới đây!”
“Trước tiên người phải nằm xuống đây đã! Người chảy máu nhiều lắm. Xin hãy hạ thấp tư thế xuống!”
“Phải đi gọi ngài Masain!”
A, đáng lẽ ra không nên làm vậy. Masain sẽ lại mắng ta nữa rồi.
Ta vừa mới xém chết ngày hôm qua, làm cả Cung điện Ngọc Trai loạn hết cả lên. Mới một ngày thôi, lại thêm một lần nữa rồi.
Lòng cảm thấy tội lỗi, Seong-jin ngoan ngoãn nằm xuống đất.
“Đầu tiên, phải lấy mảnh gỗ ra, rồi cầm máu……”
“Chờ ngự y đi! Có thấy đang chảy nhiều máu lắm không? Lỡ cậu đụng nhầm đâu đó rồi làm mảnh gỗ bị đẩy sâu vào trong nữa thì sao?”
“Thần quan đâu? Sao còn chưa tới nữa?”
Các hiệp sĩ hoảng loạn chạy ráo rác xung quanh.
[Ahhh, Ahhhhhhh!]
Quỷ Vương thì la lối om sòm, làm đầu Seong-jin ong cả lên.
“A! Ngài Masain!”
Nghe tiếng hô của một hiệp sĩ, cậu quay đầu lại và nhìn thấy Masain cùng Francis đang từ phía xa chạy tới chỗ cậu.
Ồ, ngài Masain. Trông ngài ấy đanh mặt chạy lại như vậy, có hơi sợ...
Nhìn vào tình trạng của Seong-jin, sắc mặt Masain trắng bóc như không còn một giọt máu.
“Y sĩ đâu? Các cậu gọi y sĩ tới chưa? Francis! Thần lực…!”
Nhưng Francis đang quan sát Seong-jin chỉ bình tĩnh lắc đầu với vẻ nghiêm túc.
“Có quá nhiều mảnh gỗ. Nếu tôi truyền thần lực ngay lúc này thì vết thương sẽ lành lại, nhưng những mảnh gỗ sẽ vẫn còn ở bên trong. Dù y sĩ có chữa trị được cho ngài ấy đi nữa thì bàn tay kia có vẻ đã bị thương rất nặng và sẽ để lại di chứng.”
“Vậy……”
Trước Masain đang tuyệt vọng, Francis chắc như đinh đóng cột nói.
“Phải diện kiến bệ hạ ngay lập tức.”
Seong-jin giật mình.
Hả? Gì cơ? Gượm đã! Ta chưa sẵn sàng!
Và thế là, chuyện gì đến cũng phải đến.
Thánh hoàng vừa rời phòng tiếp kiến Chính điện sau khi kết thúc cuộc họp nội các buổi sáng, lúc này đây đang im lặng nhìn Seong-jin nằm trên cáng, toàn thân đầm đìa máu.
“......”
Seong-jin ngượng ngùng tránh ánh mắt của anh. Sau một hồi im lặng, Thánh hoàng cất tiếng thở dài thườn thượt.
“Ta đã bảo con đừng có gây chuyện nữa rồi mà.”
Dạ, vâng, con xin lỗi ạ…