Thần lực.
Là phước lành mà thần linh ban cho thế giới này, đồng thời là minh chứng rõ ràng nhất cho sự tồn tại của thần.
Tuy nhiên, ta không thể chỉ định nghĩa khái quát rằng thần lực là sức mạnh của thần linh.
Năng lực [Trị liệu] dùng để chữa lành các vết thương và trị bệnh.
Năng lực [Chúc phúc] dùng để xua tan vận rủi và đem lại may mắn.
Năng lực [Trừ tà] dùng để nhận biết điều sai trái và loại bỏ sự ô uế.
Những người sở hữu thần lực đều biểu hiện ra ba dạng năng lực này. Tuy nhiên, ở mỗi cá nhân, mức độ biểu hiện của mỗi loại năng lực lại là khác nhau. Thông thường, một người sẽ có một năng lực vượt trội hơn cả trong khi hai năng lực còn lại thì gần như là không đáng kể.
Ví dụ, trong Thánh hiệp sĩ đoàn St. Tebacchia với nhiệm vụ chính là diệt ma vật, thường có các hiệp sĩ chuyên về năng lực trừ tà. Còn ở Thánh hiệp sĩ đoàn St. Gracia lấy thiện nguyện và hy sinh làm đầu, thường có các hiệp sĩ sở hữu năng lực trị liệu và chúc phúc xuất chúng.
Đương nhiên, khi đã đạt đến cấp độ của các thần quan cấp cao hay hồng y thì cả ba năng lực đều sẽ biểu hiện ra rất mạnh vì thần lực họ mang trong mình vô cùng dồi dào. Khi ấy, họ có thể dùng năng lực chuyên môn của bản thân để làm nên những kỳ tích gần như là phép màu.
Tuy nhiên, không có kỳ tích nào xứng đáng được gọi là [phép màu] hơn cảnh tượng đang diễn ra tại nơi đây, ngay lúc này.
Một luồng sáng trắng rực rỡ bao trùm lấy cơ thể Hoàng tử Morres, và trong chớp mắt, tất cả những mảnh gỗ đều bị đẩy ra khỏi vết thương của cậu, nhường chỗ cho da thịt mới mọc lên. Bàn tay bị bong da tróc thịt cũng được tái tạo lại bằng những lớp cơ mới và làn da mịn màng, không tì vết.
Vô số vết thương lớn nhỏ đều biến mất, không để lại lấy một vết sẹo. Ngay cả khuôn mặt hơi rám nắng vì lăn lộn cả ngày trong sân tập mấy bữa nay cũng trở nên mịn màng, trắng sáng hơn.
Tựa hồ như đang trút cả một thác sinh lực xuống chỉ một người duy nhất.
Cảnh tượng này sẽ được công chúng coi là một [phép màu].
Tuy nhiên, điều hiện lên trước mắt các thần quan lại hơi khác một chút.
Một áng quang huy ngũ sắc rực rỡ bao trùm lấy hoàng đế và hoàng tử. Mùi hương thánh khiết nhẹ nhàng lan tỏa khắp nơi đây. Và một vầng hào quang vàng kim thỉnh thoảng tỏa ra từ Thánh hoàng.
Chứng kiến cảnh tượng này, nào còn ai dám nghi ngờ người đại diện của thần linh nữa cơ chứ?
Càng là các giáo sĩ có địa vị cao và sở hữu thần lực mạnh mẽ, thì lại càng bị ảnh hưởng sâu và dễ bị rung động.
“Aah……”
“Thần linh ban phước……”
Mấy thần quan cấp cao đang xúc động quỳ trên sàn và làm dấu thánh giá.
Hồng y Diggory thì mặt mũi đỏ bừng bừng mà khóc nức lên. Đến cả lão Hồng y Benitus lập dị cũng khóe mắt rưng rưng, đưa tay lên làm dấu thánh.
Đương nhiên, là một người không có chút xíu thần lực nào, Seong-jin không cảm nhận được gì mà chỉ thấy hoang mang. Cảnh mọi người trong phòng tiếp kiến đột ngột chạy ra khỏi phòng hay quỳ xuống và khóc làm cậu rất đỗi khó hiểu.
Cuối cùng, khi mọi vết thương đều đã được chữa lành và cơn đau đã biến mất, Seong-jin đứng dậy, kinh ngạc nhìn vào bàn tay phải hoàn toàn lành lặn của mình.
‘Oa, thì ra đây chính là thần lực……’
Đến cả Seong-jin không biết gì cũng phải thấy khả năng của Thánh hoàng thật phi thường. Đây là một cấp độ khác xa so với năng lực trị liệu mà Francis đã thi triển vài lần ngày hôm qua. Thánh hoàng không chỉ chữa lành vết thương cho cậu mà hình như còn tái tạo cả lượng máu đã mất nữa, vì cậu không cảm thấy chút triệu chứng thiếu máu nào cả.
Tháng hoàng hạ tay xuống khỏi trán Seong-jin và khẽ thở dài.
“Chẳng phải ta đã bảo con tập trung tập luyện đi rồi hay sao?”
Seong-jin cảm thấy thật bất công.
“N-Nhưng mà cha, con đã tập luyện đúng như lời cha dặn rồi mà…”
Tuy nhiên, cậu còn chưa kịp nói hết câu, thì Thánh hoàng đã khẽ nhíu mày và một bàn tay bất thình lình búng nhẹ vào trán cậu.
Tách.
“Ư!”
Seong-jin ôm trán, quằn mình lăn trên cáng. Gì thế này? Sao còn đau hơn cả bị kiếm gỗ bắn phải thế này?
Thánh hoàng đứng dậy, bước về phía Masain đang cúi đầu mà bần thần quỳ cạnh cáng.
“Bệ hạ……”
“Đứa nhỏ đó gây chuyện thì sao cậu phải tự trách mình hả, Masain? Ta gửi cậu tới đó làm thầy dạy kiếm, chứ không phải làm bảo mẫu.”
Khuôn mặt Masain méo thành một biểu cảm không biết là đang cười hay đang mếu. Thánh hoàng vỗ vai anh rồi quay đầu lại.
“Louis.”
“Có thần, thưa bệ hạ.”
“Lịch trình chiều nay là gì?”
Lão Chánh thị thần thân tín tỏ vẻ khó xử. Đúng ra, hôm nay phải là ngày tiếp kiến Hoàng tử Morres, nhưng công việc quốc sự tồn đọng mấy ngày nay còn khá nhiều.
“Bệ hạ, thần nghĩ……”
Nghe Chánh thị thần ngập ngừng nói không dứt câu, Thánh hoàng gật đầu hỏi.
“Chuẩn bị bữa trưa chưa?”
Nhưng bệ hạ, người còn chưa dùng bữa sáng mà…
Thánh hoàng xua tay với Chánh thị thần đang toan ngăn cản rồi lạnh lùng nhìn xuống Seong-jin còn đang ôm trán rên đau.
“Nói chuyện một lát đi, con trai.”
Hức.
Seong-jin vô thức nấc lên.
Cậu ngoan ngoãn để Thánh hoàng dẫn tới thư phòng. Mặc dù toàn thân cậu còn bê bết máu từ đầu tới chân, nhưng cả hai đều không quá bận tâm tới chuyện đó.
Thánh hoàng đi trước cậu, tấm áo choàng sau lưng anh khẽ phấp phới bay. Vừa đi theo, Seong-jin vừa trộm nhìn vào gáy Thánh hoàng. Không biết vì sao, người trước mặt cậu có vẻ hơi mệt. Hay chỉ là cậu nhìn nhầm thôi?
Sau khi đến thư phòng và bảo người hầu lui đi, Thánh hoàng ngồi xuống bàn, khoanh tay, rồi hất cằm chỉ vào chiếc ghế đối diện.
“Ngồi đi.”
“Vâng.”
“Giải thích.”
“Dạ vâng!”
Seong-jin liến thoắng giải thích lý do cậu truyền aura vào thanh kiếm gỗ và lý do cậu làm cho aura trong thanh kiếm mất kiểm soát.
Bắt đầu từ đòn tấn công đáng kinh ngạc mà Masain đã thể hiện khi hạ sâu bướm, rồi cuối cùng là giản lược về trận chiến diễn ra tại dinh thự Diggory.
Trong lúc giải thích, cậu cũng tiện đà khoe tiến bộ của bản thân trong việc luyện tập luyện thức aura, rồi cả chuyện kỹ năng của cậu đột ngột tăng trưởng ngay sau trận chiến tại dinh thự.
Có lẽ trong vô thức cậu đã nghĩ, rằng vì Thánh hoàng có vẻ bận rộn nên càng nói lan man để câu giờ thì thời gian cậu bị mắng sẽ càng giảm đi.
Bất ngờ là Thánh hoàng tưởng chừng như đã chuẩn bị mắng cậu té tát lại chỉ im lặng ngồi nghe.
“Thế là, lúc con đang căn thời điểm để làm mất kiểm soát aura thì thanh kiếm đột nhiên phát nổ, và chuyện thành ra thế này.”
“......”
Sau khi kết thúc lời giải thích dông dài của mình, Seong-jin len lén quan sát phản ứng của Thánh hoàng. Anh trầm ngâm một lúc, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, rồi mở miệng.
“Chiêu thức Masain đã sử dụng được gọi là ‘Kích nổ aura.”
Ô. Hình như cha không mắng nữa rồi.
“Các hiệp sĩ hoàng gia còn gọi nó bằng nhiều cái tên vớ vẩn khác như ‘Bộc trảm’ [note60435] hay ‘Yển nguyệt ly thiên’[note60436], nhưng cứ bỏ qua đi. Cũng chẳng trách được khi con tưởng rằng đó là chiêu thức làm cho aura mất kiểm soát, nhưng nguyên lý thực sự của nó có hơi khác một chút đấy.”
Thánh hoàng giải thích sơ qua về bản chất của chiêu thức này.
Mấu chốt không phải là làm cho aura không ngừng chảy vào vũ khí, mà là vật chất hóa ra một lớp aura mỏng bám lên bề mặt lưỡi kiếm. Vì vậy, chỉ có thể sử dụng chiêu thức này khi đã tạo ra được một lưỡi kiếm aura ổn định.
Cái trông giống như làm aura mất kiểm soát, thực ra là phóng thích ra những lưỡi đao aura có độ rung nhất định. Có nghĩa, không phải làm cho aura xoay chuyển ngẫu nhiên mà là kiểm soát độ rung đến từng chi tiết để tối đa hóa lực công phá.
Tóm lại, Seong-jin chưa thể bắt chước được chiêu thức này, nên tập trung kiến tạo các lớp aura trước thì hơn.
“Ý tưởng không tệ, nhưng thử ngay trên vũ khí như vậy thì rất nguy hiểm. Con rõ chưa?”
“Vâng ạ……”
Quả thực, chỉ mới nhập môn mà đã bắt đầu dùng aura như vậy cũng thật tham lam.
Khi Seong-jin đang xấu hổ gãi má thì một tiếng gõ nhẹ chợt vang lên từ bên ngoài thư phòng. Là Chánh thị thần.
“Bệ hạ, đến giờ dùng bữa rồi ạ.”
Thánh hoàng khẽ thở dài và đứng dậy.
“Hầy, dù ta có giải thích thì con vẫn sẽ thử lại ngay khi nghĩ ra ý tưởng mới đúng không?”
“Ưm……”
Seong-jin không thể phủ nhận. Cậu cũng biết rõ tính mình không thể kiềm chế được tò mò.
Vừa chuẩn bị tiến về phía cửa phòng, Thánh hoàng vừa đặt tay lên thanh kiếm đeo trên thắt lưng. Một tiếng kim loại vang lên, và rồi thanh trường kiếm được gỡ xuống. Anh không nói không rằng đưa thanh kiếm cho Seong-jin.
“......?”
Cậu vô thức nhận lấy, cảm nhận được trọng lượng của một thanh kiếm thật trên tay mình.
“Từ giờ trở đi đừng nghịch kiếm gỗ nữa, lấy cái đó mà chơi. Dù con có làm trò gì thì nó cũng không vỡ được đâu.”
“Ơ… Cảm ơn cha?”
Tưởng rằng sẽ bị mắng nên Seong-jin đã rất lo, nhưng nào ngờ đâu, cậu lại nhận được một thanh kiếm.
Thấy cậu trả lời với vẻ hoang mang, Thánh hoàng khẽ nhếch khóe miệng. Đó là biểu cảm có thể gọi là nụ cười đầu tiên mà Seong-jin từng thấy.
Anh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cậu vài lần rồi quay đi.
Khi chuẩn bị rời thư phòng, Thánh hoàng còn khuyên cậu một câu nữa.
“Morres.”
“Dạ?”
“Đừng nói với Masain rằng con gặp tai nạn vì đã bắt chước thằng bé.”
Là lời nhắc liên quan đến anh chỉ huy hiệp sĩ đã luôn tự trách mình từ ngày hôm qua.
Seong-jin nghiêm túc gật đầu.
***
“Kẹp Hạt Dẻ?”
Masain đang đứng ngoài cung điện chờ Seong-jin đi ra. Khi thấy thanh kiếm đeo trên eo cậu, anh tròn mắt hô lên một câu như vậy.
Kẹp Hạt Dẻ? Là cái gì cơ?
Nghe tiếng hô của anh, Haven cùng các hiệp sĩ thường trú của Cung điện Ngọc Trai cũng đồng loạt phi tới.
“Há? Kẹp Hạt Dẻ?”
“Là thanh kiếm yêu quý của bệ hạ? Là thanh Kẹp Hạt Dẻ đó thật á?”
Dù trông rất bình thường, nhưng hình như nó lại là một thanh kiếm nổi danh.
Thanh kiếm yêu thích của Thánh hoàng? Là thần khí gì đó chăng? Cái tên kiểu gì vậy?
Seong-jin một lần nữa rút thanh kiếm ra và quan sát kỹ hơn.
Trông như một thanh trường kiếm bình thường, không có bất kỳ trang trí nào đặc biệt. Lưỡi kiếm mỏng và hơi ngắn, nhưng chuôi kiếm lại dài nên có thể cầm bằng hai tay để vung. Thanh kiếm này có vẻ phù hợp với một cậu bé ở tuổi Morres hơn là một người trưởng thành.
Lưỡi kiếm được làm bằng một thứ kim loại màu xám độc đáo, không quá sáng, trông cũng không được sắc cho lắm. Nhìn kiểu nào cũng thấy nó không được bảo dưỡng tốt.
Để cho người cai trị của cả một quốc gia dùng thanh kiếm như này, không phải là quá cục mịch sao?
Nhưng các hiệp sĩ thường trú lại nghĩ khác.
“Đây là thanh kiếm nổi tiếng cứng đến nỗi dùng đá cũng không mài được!”
“Nghe nói có cho vào lò rèn nó cũng không nóng lên!”
“Truyền thuyết kể rằng, xưa kia đã có một con rồng tạo ra nó để kẹp quả óc chó……”
Chờ chút. Thế giới này có rồng ư?
Nhưng sao rồng lại tạo ra kiếm để đập quả óc chó?
Với cả, một thanh kiếm trong truyền thuyết, mà lại có tên là… Kẹp Hạt Dẻ? Không ai thấy lạ sao?
Và……
Ta có cảm giác, dùng cái này để đập nát đầu người sẽ hiệu quả hơn là kẹp quả óc chó……
Seong-jin vừa nghĩ đến đây, thì Haven bỗng nhìn quanh một chút rồi hạ giọng thì thầm như đang kể cho cậu một bí mật.
“Nghe nói, vào thời bệ hạ còn trẻ và hoạt động trên tiền tuyến, có hàng vạn người đã bị bổ vỡ đầu bằng thanh kiếm đó đấy ạ.”
Thật sao?
Khi Seong-jin còn đang bàng hoàng, thì các hiệp sĩ khác cũng bắt đầu tiếp lời.
“Đúng. Đúng. Nghe đồn những thủ cấp bị đập vỡ còn được xếp lại thành một ngọn núi nữa.”
“Máu từ ngọn núi đó chảy thành một con sông lớn……”
“Người ta kể rằng, đến tận ngày nay, những bóng ma không đầu vẫn còn lang thang ở nơi ấy hàng đêm.”
“......”
Người đó đã đưa thứ quỷ gì cho ta vậy?
Đến cả Francis lúc nào cũng bình chân như vại, lần này cũng có vẻ rất ngạc nhiên. Anh cau mày nhìn Seong-jin.
“Bệ hạ chưa bao giờ rời thanh kiếm đó dù chỉ một giây cơ mà. Ngài ấy đã nói gì khi đưa nó cho điện hạ vậy?”
Seong-jin nghiêng đầu.
“À, thấy thanh kiếm của ta đã vỡ nát trong lúc luyện tập, nên cha bảo ta lấy nó chơi thôi. Cha còn có nói nó sẽ không dễ gãy nữa.”
Đồng tử Masain run lên như sửng sốt.
“...Lấy cái đó chơi… thay cho kiếm gỗ á?”
Chậc. Francis tặc lưỡi.
“Masain. Chẳng phải đã đến lúc nên gạt mấy truyền thuyết vớ vẩn đó đi rồi sao? Thứ đó không phải là thần khí như cậu nghĩ đâu.”
Masain hình như đã luôn đem lòng ngưỡng mộ thanh Kẹp Hạt Dẻ.
“Nhưng, nhưng, thanh kiếm ấy……”
“Đáng lẽ cậu phải biết từ khi còn nhỏ, thấy Thánh hoàng bệ hạ dùng nó để kẹp quả óc chó trên núi rồi chứ.”
A, vậy ra thanh kiếm này thực sự được dùng để kẹp quả óc chó.