T/L note: Chương bonus
-----------------------------------------------------------------------------------
“Điều khiển cho aura chảy tự nhiên trong cơ thể như ý ta và tỏa nó ra ngoài cơ thể là hai việc hoàn toàn khác nhau.”
Masain bắt đầu giải thích.
Hai người đang đứng đối diện nhau giữa sân tập. Anh nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Seong-jin bằng tay trái và đặt ngón giữa với ngón trỏ tay phải lên cổ tay cậu như đang bắt mạch.
Giữ tư thế đó, anh bình tĩnh tiếp tục nói.
“Dù là một lượng nhỏ đến đâu, việc biểu hiện aura ra bên ngoài cơ thể có nghĩa là đã đặt một tâm ý mạnh mẽ vào nó. Nói cách khác là trừ khi đã được tinh chỉnh hết mức, aura tỏa ra không thể nào ôn hòa, và tất yếu nó sẽ có sức công phá mạnh mẽ ảnh hưởng đến môi trường bên ngoài.”
“……”
“Đặc biệt, đưa dòng aura bên ngoài vào cơ thể một người khác chẳng khác nào đang đâm một lưỡi dao sắc bén vào cơ thể đó.”
Càng nghe anh giải thích, Seong-jin càng trở nên lo lắng.
Ngài Masain. Sao lại nói cái này trong tư thế như sắp sửa đưa aura vào tay ta vậy?
“Đương nhiên, nếu là một người đặc biệt thành thạo luân chuyển aura thì không phải là không thể truyền nó vào cơ thể người khác mà không gây tổn hại. Vì tâm ý được đặt vào aura là tự nhiên, nên tác động của nó cũng là tự nhiên, và nếu điều khiển khéo léo hết sức, có thể khiến người kia cảm thấy như thể đó chính là aura vốn có của mình.”
Theo lời Masain, chú của anh chính là cấp độ đó.
Vì đứa cháu trai chậm tiêu gặp khó khăn trong việc luân chuyển aura nên ông đã đích thân truyền aura từ bên ngoài vào, giúp cơ thể anh có thể trải nghiệm được từng thay đổi một.
Đương nhiên, cậu trai Masain vào thời điểm đó còn chưa hề hay biết đến sự nguy hiểm của quá trình này mà chỉ đơn thuần cảm thấy rất vui vì việc huấn luyện đã có tiến triển.
“Mặc dù phải còn xa mới đạt tới được trình độ của chú, nhưng thần cũng là một hiệp sĩ cấp cao sắp trở thành hiệp sĩ Decathlon. Nếu nói đến sự tinh tế trong luân chuyển aura thì thần chính là một trong những người giỏi nhất ở Vệ đoàn. Tuyệt đối sẽ an toàn, nên điện hạ không cần phải quá lo đâu ạ.”
Chờ chút, nhưng sao vẻ mặt của ngài lại cứng đờ như thế?
Ngài lo lắng đúng không, ngài Masain? Đúng không?
Seong-jin đổ mồ hôi lạnh mà hỏi.
“Vậy là… nếu xảy ra dù chỉ một chút sai sót thì…”
“Thì cơ thể người sẽ bị aura xé nát.”
AAAAA! Khốn kiếp, ngài định làm cái quái gì với ta thế!
May mắn thay, bàn tay của Seong-jin không bị xé vụn thành từng mảnh máu me. Như Masain đã cam đoan, anh quả thực là một người sử dụng aura ở một trình độ khá cao.
Qua cổ tay tiếp xúc với những ngón tay của Masain, cậu nhận thấy một cảm giác nhột nhột của thứ gì đó giống như cát mịn chảy dọc cánh tay. Dù chỉ là một lượng nhỏ, nhưng đó rõ ràng là một thứ năng lượng bên ngoài.
Sau một lúc, Masain dừng dòng chảy aura và quệt đi mồ hôi lấm tấm trên trán. Nhìn vào vẻ mặt mệt mỏi thấy rõ của anh thì quá trình này tiêu hao năng lượng tinh thần nhiều hơn cậu tưởng.
“Cấp độ của thần còn kém nên đây là giới hạn rồi. Người thấy thế nào?”
“Cảm giác như có cát chảy vào vậy.”
“Người có cảm nhận được một năng lượng khác thường không?”
Seong-jin gật đầu.
“Tại sao ta không thể tự mình cảm nhận thứ năng lượng rõ ràng như thế vậy nhỉ?”
Khuôn mặt Masain sáng bừng lên. Một thành tích nhỏ nhoi cuối cùng cũng xuất hiện sau bao nhiêu ngày khổ công.
“Thấy người còn nắm được cả kết cấu của aura mà thần điều khiển thì có vẻ như điện hạ cánh cửa nhập môn không còn xa nữa đâu.”
“Ngài cũng có cảm giác đó khi luân chuyển aura trong cơ thể mình sao?”
“Cảm nhận sẽ có một chút khác biệt khi aura của chính mình chảy trong cơ thể. Mờ nhạt hơn, và ôn hòa hơn… Giống như nước chảy vậy, chắc thế? Có người thì lại bảo hơi hơi ngứa ngáy như bị điện giật nhẹ vậy, mỗi người mỗi kiểu.”
“Hừm……”
Bắt đầu nắm được cảm giác của aura, đối với Seong-jin, giống như chết đuối vớ được cọc vậy.
Thì ra là như thế này…
‘Từa tựa như hấp thụ quỷ khí để cường hóa cơ thể nhỉ?’
Sử dụng sức mạnh hấp thụ được để kết hợp với chuyển động cơ bắp, ngăn chặn ngoại lực, và truyền vào vũ khí để làm nó sắc bén hơn.
Đó là những việc mà Seong-jin đã làm tự nhiên như hít thở.
Cẩn thận nghĩ lại, quá trình luân chuyển aura mà Masain đã giải thích cặn kẽ cho cậu lúc học thế kiếm thứ nhất có rất nhiều điểm tương đồng với quá trình sử dụng quỷ khí trong cơ bắp khi cậu làm những việc tương tự.
Trái ngược với vẻ rạng rỡ của Masain, khuôn mặt của Seong-jin tối sầm lại.
Ban đầu, cậu còn tưởng rằng bởi vì aura là một loại năng lượng hoàn toàn mới nên đặc điểm của nó sẽ khác biệt hẳn. Thế nên cậu chỉ đoán việc không cảm nhận thấy gì bên trong cơ thể là do mình kém cỏi.
Nhưng nghĩ đến đây thì Seong-jin đã chiến đấu suốt hàng chục năm bằng cách hấp thụ một năng lượng ngoại lai vào toàn bộ cơ thể. Không thể nào cậu lại không nhận thấy chuyển động của thứ sức mạnh khác biệt rõ ràng như vậy được.
Seong-jin một lần nữa kiểm tra lại tình trạng cơ thể mình, nhưng, vẫn không cảm thấy chút dấu hiệu của luồng năng lượng dị thường nào cả.
Điều này chỉ có một ý nghĩa.
Là có một vấn đề sâu xa hơn dẫn đến việc Morres không thể sử dụng được aura.
***
Liệu con người có thể tồn tại mà không có lấy một hạt aura nào trong cơ thể hay không?
Bất cứ ai từng học dù chỉ một chút về aura đều sẽ khẳng khái bác bỏ khả năng đó.
Thế giới là một nơi có dòng chảy năng lượng, cái căn cơ của aura, nhiều vô số kể.
Chỉ cần một chút cố gắng thôi, thì đến cả người bình thường cũng có khả năng mơ hồ cảm nhận được dòng chảy của năng lượng từ không khí đi vào rồi đi ra khỏi cơ thể. Tích lũy năng lượng này như nội aura hay điều khiển nó lại là một chuyện khác.
Một lượng nhỏ aura cũng xuất hiện một cách tự nhiên trong cơ thể con người. Mặc dù rất nhỏ, nhưng lượng aura này sản sinh ra liên tục ở một mức độ mà những người đủ nhạy cảm có thể nhận thấy được.
Nói cách khác là, về cơ bản, không một người nào có thể có mật độ aura gần như bằng không.
.
[Có thể là ngươi nhầm không? Thực ra ngươi chỉ cảm nhận được năng lượng đó trong một khoảnh khắc thôi mà?]
Quỷ Vương lẩm bẩm.
[Aura quả thực cũng là một năng lượng xa lạ đối với ta. Nhưng dù sức mạnh có suy yếu đến mấy thì không thể nào mà ta, vua của quái vật, lại không phân biệt nổi quỷ khí với aura được.]
‘Hừm……’
[Đôi lúc nhìn thị nữ của ngươi sử dụng nó, ta chỉ cảm thấy như cô ta đang dùng một năng lượng sống có hơi mạnh thôi. Ngươi biết không? Quỷ khí và aura về cơ bản là hai loại năng lượng khác nhau một trời một vực.]
Seong-jin đang tản bộ trong hoa viên của Cung điện Ngọc Trai sau khi kết thúc huấn luyện buổi sáng trên sân.
Vốn dĩ, giờ là lúc cậu sẽ đi tắm và về cung dùng bữa trưa, nhưng cậu lại cảm thấy không muốn làm vậy. Gần như cả buổi tập sáng nay chỉ dành để tìm ra phương pháp tập luyện aura nên cậu chưa tiêu hao nhiều thể lực và cũng không đổ mồ hôi nhiều.
Trên hết là bởi vì hôm nay là ngày tiếp kiến Thánh hoàng lần đầu tiên sau suốt một tuần qua.
Cậu đã phải đẩy Hoàng phi Lizabeth và các hầu nữ náo loạn từ sáng sớm đi với cái cớ là không thể bỏ lỡ buổi huấn luyện với giáo viên được bệ hạ gửi tới.
Nếu giờ cậu vào đó, chắc chắn họ sẽ lại nháo nhào chỉnh trang cho cậu đến mức không còn thời giờ nào mà ăn uống.
Trốn thôi.
Quyết định như vậy, Seong-jin rời Cung điện Ngọc Trai và bắt đầu đi lang thang dọc theo con đường rợp bóng cây phía ngoài cung.
[Nên kể cả khi ngươi đã quen với việc cảm nhận năng lượng của quái vật, có thể cũng chẳng giúp ích được gì trong việc cảm nhận aura đâu.]
‘Sao lại vậy? Hấp thụ năng lượng từ ngoài vào và tích lũy hay điều khiển nó thì cũng giống nhau mà?’
[Sao năng lượng ngoại lai từ sinh vật thế giới khác lại giống với năng lượng vốn có của sinh vật thế giới này được? Ta đã nói rồi, aura là một loại vật chất gần với năng lượng sống.]
‘Thế để ta hỏi ngươi câu này. Cái năng lượng sống mà ngươi cảm nhận được có tồn tại trong cơ thể của Morres không?’
[Cái đó…]
Quỷ Vương do dự một hồi.
[Vô cùng… ít ỏi, nhưng có thể là do ngươi mới rời giường bệnh chưa lâu mà?]
‘…Ta cũng nghĩ thế.’
Mối nghi ngờ của Seong-jin dần trở thành niềm tin chắc chắn.
Có lẽ, không phải là Morres không có ái lực với aura, mà thực ra cơ thể cậu ta không có nổi lượng aura tối thiểu để nhận thấy được.
Cậu ngừng bước và trầm tư suy nghĩ.
‘Ta nên làm gì bây giờ?’
Nghĩ lại thì, Seong-jin không thực sự cần phải cố sống cố chết mà học aura. Cậu bắt đầu luyện tập là vì lý do sức khỏe. Thế giới này hình như cũng không nguy hiểm như trước.
Hơn nữa, cậu còn có địa vị cao quý của một hoàng tử. Chẳng phải có thể sống an nhàn suốt phần đời còn lại mà không cần trở thành người dùng aura hay sao?
Nhưng…
Không biết vì sao, cậu lại cảm thấy thực sự muốn học.
Vì có vẻ rất thú vị.
Và đã bắt đầu rồi thì cậu muốn được nhìn thấy kết thúc.
Tia nhiệt huyết luôn xuất hiện mỗi khi cậu nhắm tới một thứ, đã lặng lẽ bùng lên trong mắt Seong-jin từ lúc nào không hay.
Cậu sắp xếp suy nghĩ.
Việc đầu tiên cậu nghĩ tới là nhờ một người nào đó thành thạo aura xác nhận tình trạng của cậu. Bởi vì cậu cần biết nguyên nhân để tìm ra được giải pháp.
Nhưng đến cả một người giỏi như Masain cũng không nhận thấy tình trạng của Morres, nên người cậu cần ít nhất phải mạnh hơn anh. Phải rồi, giống như người chú mà Masain đã nhắc đến.
Người có đủ kỹ năng sử dụng aura, còn có thể nắm rõ cơ thể người khác để tự do truyền aura vào một cách an toàn.
Nhưng biết tìm đâu ra một người như thế…?
“A…!”
Seingjin chớp mắt.
Có một người.
Một người có cấp độ aura vô cùng cao và chỉ cần Seong-jin hỏi là có lẽ sẽ sẵn sàng trả lời.
Một người trông như kiểu gì cũng sẽ giải quyết được vấn đề nếu cậu nhờ vả.
Ngước mắt lên, cậu nhìn thấy bóng dáng đại lộ hoàng gia quen thuộc ở cuối con đường rợp bóng cây. Nếu đi thẳng theo con đường đó, có thể băng qua khu vườn hoàng cung rộng lớn và nhanh chóng đến được Chính điện.
Vẫn còn hơi sớm, nhưng dù sao thì hôm nay cậu cũng có một cái hẹn.
‘…Ta nên đi chứ?’
[Này, này… Sao ngươi lại đi hướng đó? Này, chúng ta đi đâu thế?]
Lờ đi giọng nói run run lo sợ của Quỷ Vương, Seong-jin lần theo ký ức của mình và bắt đầu rảo bước về phía đại lộ.
May mắn thay, cậu không bị lạc hay gì cả. Chỉ là khoảng cách có xa hơn một chút so với cậu tưởng.
Khi Morres xuất hiện ở cổng vào Chính điện với bộ thường phục và độc một thanh kiếm gỗ trên eo, các hiệp sĩ của Vệ đoàn Hoàng gia đang làm nhiệm vụ vô cùng bối rối. Nhưng họ nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm và cúi đầu, gõ kiếm xuống đất.
“Cung nghênh Tam Hoàng tử!”
Như mong đợi, các hiệp sĩ của Vệ đoàn quả thực là khác biệt. Seong-jin mỉm cười hài lòng và nhờ một trong các hiệp sĩ dẫn đường.
Không như lần trước, Quỷ Vương không còn rên lên bởi linh hồn đang bị thần lực nghiền tới chết, mà chỉ im thin thít và sợ hãi thu mình lại.
Thỉnh thoảng, các thần quan cấp cao trong tà áo tế lễ lộng lẫy cùng chiếc mũ cao đi ngang qua Seong-jin, nhưng họ cũng không nhận thấy gì cả mà chỉ bước sang một bên và nhẹ nhàng chào hỏi. Xác nhận rào chắn mà Thánh hoàng tạo ra vẫn còn hiệu nghiệm, Seong-jin không chút do dự thẳng bước vào trong Chính điện.
Ở cuối hành lang tầng hai, có một vài quan chức hành chính và thần quan đang vội vã đi tới đi lui với hàng xấp giấy tờ trên tay.
‘Đang là giờ bận rộn sao?’
Cánh cửa thư phòng rộng mở tấp nập người ra kẻ vào.
Lén nhìn vào trong, cậu trông thấy vài thần quan đang nhanh tay sắp xếp những chồng tài liệu trên bàn. Chánh thị thần Louis và ba quan chức hành chính trẻ đang đứng thành hàng ở hai bên bàn làm việc của hoàng đế.
Thánh hoàng ngồi bên chiếc bàn trong bộ trang phục thoải mái, bận rộn viết lách gì đó trên tài liệu, nhưng rồi anh nhanh chóng nhận ra ánh mắt của Seong-jin và ngẩng đầu lên. Khuôn mặt của anh vẫn thật lạnh lùng tới khó mà đoán được suy nghĩ.
“Morres điện hạ!”
Nhận thấy ánh mắt của hoàng đế, Chánh thị thần mới nhìn sang Morres với vẻ mặt rạng rỡ. Tức thì, mọi người trong thư phòng dừng công việc và đồng loạt lễ phép chào.
“Kính chào Tam Hoàng tử!”
Seong-jin ngượng ngùng mỉm cười với họ.
“Ừm, con đến hơi sớm một chút nhỉ? Ờ… Nếu người đang bận thì xin cứ tiếp tục làm việc đi ạ.”
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Seong-jin một hồi, rồi còn chẳng mảy may nhìn sang bên, anh dùng tay trái ra hiệu.
“Dorian.”
Chàng trai thư sinh ôm một xấp tài liệu trên tay và đứng ở gần bàn nhất tiến lại với vẻ bối rối.
Hoàng đế đặt bút xuống, đứng dậy và ném thứ gì đó như một con dấu lớn vào tay anh.
“Đây là con dấu hoàng gia. Bỏ giấy tờ xuống bên kia và đóng dấu chỗ còn lại cho ta.”
“Dạ… Dạ?”
“Tất cả, giao cho phòng thư ký trong sáng nay.”
Khuôn mặt của viên quan hành chính tên Dorian tái nhợt đi.
Không biết từ lúc nào, Chánh thị thần đã mang theo bộ lễ phục trắng đến gần Thánh hoàng. Xỏ đại vào ống tay áo choàng với sự trợ giúp của thị thần, hoàng đế lãnh đạm hỏi.
“Bữa trưa?”
“…Vì con vừa đi thẳng từ sân tập đến đây, nên vẫn chưa ạ…”
Muộn màng nhận ra câu hỏi hướng về phía mình, Seong-jin đáp. Thế rồi hoàng đế quay sang Louis và ra chỉ thị.
“Ta sẽ dùng bữa với Morres ở hậu hoa viên.”
“Vâng, thưa bệ hạ, thần sẽ chuẩn bị như ý người.”
Viên thị thần cung kính cúi đầu.
Thánh hoàng sải bước về phía cánh cửa mà không thèm mảy may chỉnh lại cổ áo của mình, rồi nhẹ liếc mắt với Seong-jin.
“Đi nào.”
Từ từ, bệ hạ? Cha?
Trông như người đang nói “trốn nào” ấy. Chắc là con nhầm thôi, đúng không?
Cố gắng lờ đi ánh mắt tuyệt vọng của viên quan chức trẻ, Seong-jin xoay người đi theo anh. Họ nhanh chân bước qua hành lang tầng hai.
“Bỏ lại công việc như thế có ổn không ạ? Hình như người đang khá bận mà.”
Seong-jin hỏi, nhưng Thánh hoàng không lập tức trả lời ngay. Theo bước chân không hề do dự của anh, mép áo choàng sau lưng đung đưa, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.
“…Nhớ kỹ, con trai.”
Khi cậu đang cố theo kịp bước chân anh, đến đầu đối diện hành lang, Thánh hoàng chợt lên tiếng.
“Quốc sự giống như một cỗ máy khổng lồ với từng bánh răng đang chạy đều đặn không chút sai sót.”
“Cỗ máy... ấy ạ?”
Người này tự nhiên lại nói cái gì vậy?
Seong-jin bối rối nhìn lên phía sau đầu anh.
“Phải. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con vô ý chạm vào một cỗ máy đang hoạt động chuẩn chỉnh như thế?”
“Dạ… Nó sẽ hỏng?”
“Chính xác.”
Seong-jin nghiêng đầu hỏi.
“Nghĩa là…”
“Trị quốc cũng giống như vậy.”
“Trị quốc sao…”
“Ừ. Con chỉ cần đặt người có năng lực vào đúng chỗ rồi để họ tự hoàn thành công việc thôi.”
“…”
Ý là, hãy trốn việc một cách đàng hoàng nào!