T/L note: Trên quan điểm của một người đã đọc bộ này thì trans khuyến khích độc giả nên tích nhiều chương rồi hẵng đọc vì tiết tấu của nó khá chậm. Hơn 10 chương nữa mới bắt đầu có biến.
Đừng như trans chờ tác giả ra 2 chương một tuần trong đau khổ, mà ổng lại còn chuyên gia delay -__-
—---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhiều ngày trôi qua.
Trong suốt khoảng thời gian này, Seong-jin chỉ loanh quanh giữa thư viện và sân tập. Được dành trọn từng khoảnh khắc và sức lực cho sự phát triển của bản thân mà không phải lo nghĩ gì cả là điều mà cậu chỉ từng trải nghiệm vào thời còn đi học, cách đây hàng chục năm trước.
Trong Cung điện Ngọc Trai có nguyên một thư viện cá nhân dành riêng cho Morres, là thư viện lớn, chứa cả một kho tàng sách khổng lồ so với quy mô của tòa cung điện.
Vừa đúng lúc cậu đang nghĩ nên dành thời gian đi xem thử thì Amelia đã cẩn thận xin phép cậu sử dụng thư viện. Gần đây cô quan tâm nhiều hơn đến tình hình quốc tế, bối cảnh các nước láng giềng và muốn nghiên cứu sách chuyên môn.
Trong Cung điện Hoa Hồng Xanh của các hoàng tử và Cung điện Hoa Hồng Bạc của công chúa cũng có một thư viện nhỏ, song nơi này giống như là phòng đọc sách cá nhân hơn vì chỉ chứa những cuốn tiểu thuyết đơn giản và sách giáo dục mà thôi. Thêm nữa, Thư viện quốc hội hay thư viện trong Chính Điện thì lại ở quá xa.
Mặt khác, thư viện của Cung điện Ngọc Trai có lợi thế là sở hữu một kho tàng sách lớn, vả lại còn không quá xa Cung điện Hoa Hồng Bạc.
-Chẳng mấy thư viện có nhiều sách chuyên môn như vậy đâu ạ. Thư viện này đã được chuẩn bị theo sự tham vấn của Học viện thần học đấy.
Vị quan chức hành chính kiêm thủ thư, người rất vui mừng khi có khách ghé thăm thư viện phủ bụi, đã nói vậy.
Quả thực, đúng như người ta đã nói rằng hoàng phi đã dành không biết bao nhiêu tâm huyết vào công cuộc giáo dục Tam Hoàng tử, quy mô nơi này có thể sánh ngang với cả một cơ sở giáo dục chuyên nghiệp chứ chẳng đùa.
Và khi lần đầu tiên đến thư viện cùng Amelia, Seong-jin đã biết được một sự thật gây sốc.
Rằng ngôn ngữ mà cậu đã sử dụng cho đến nay thực ra không phải là tiếng Hàn!
[Ôi trời, ta đã nghĩ là có gì đó không đúng rồi, mà đến giờ ngươi mới nhận ra sao? Ta còn sốc hơn vì ngươi không biết đó.]
Quỷ Vương mỉa mai. Seong-jin giở qua những cuốn sách được viết bằng thứ ngôn ngữ xa lạ với vẻ mặt hoang mang.
‘Không lẽ ta lại phải bắt đầu học từ bảng chữ cái?’
Giờ đây khi cậu đã nhận ra sự thật này, những lời Amelia đang huyên thuyên ở bên cạnh có cảm giác thật lạ lẫm. Sao đến tận bây giờ cậu mới biết? Cấu trúc câu và cách phát âm đó rõ ràng là lạ hoắc đối với cậu.
Còn đáng kinh ngạc hơn là Seong-jin vẫn không gặp khó khăn gì trong việc nghe hiểu những lời cô đang nói.
Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu Seong-jin, cậu hỏi Quỷ Vương.
‘Ta hỏi thử này, chẳng lẽ ngươi cũng không nói tiếng Hàn…’
[Gì? Đùa hả nhóc?]
Câu trả lời cậu nhận được cũng rất nực cười.
[Sao ta, Quỷ Vương Gehenna, lại phải dùng ngôn ngữ của một thế giới thấp kém như Trái Đất Sigurd thứ 34, lại còn chẳng phải ngôn ngữ chung, mà chỉ là thứ tiếng của một đất nước quê mùa? Ta thậm chí còn chẳng biết ngôn ngữ của ngươi tên gọi là gì ấy?]
‘Thế sao trước giờ hai ta giao tiếp được với nhau?’
[Là vì ta đang trò chuyện trực tiếp với linh hồn thông qua sóng suy nghĩ đấy. Đồ nhân loại ngu dốt.]
Mãi mới tìm được cơ hội để khoe khoang, Quỷ Vương phổng cả mũi tự hào.
[Với trình độ cỡ ta thì đọc suy nghĩ trước lời nói chỉ là muỗi. Không có thứ ngôn ngữ nào mà bổn vương không hiểu được hết.]
À, ra là thế.
Vậy có thể khả năng hiểu ngôn ngữ của Seong-jin cũng liên quan gì đó đến việc Quỷ Vương đọc được suy nghĩ chăng?
Nghe câu hỏi của cậu, Quỷ Vương lạnh nhạt đáp.
[Muốn thử không?]
Ngay sau đó, sự hiện diện của hắn biến mất khỏi tâm trí Seong-jin.
‘……!’
Vậy ra lúc trước hắn bảo có thể thoát khỏi cơ thể này một chút có nghĩa là như thế.
Trong lúc cậu đang lơ đãng nghĩ, Amelia đang đi quanh đó chạy lại gần cậu với vẻ mặt phấn khích và nói.
“Ở đây nhiều sách quá, Morres. Có khi còn ngang ngửa với thư viện ở Chính điện luôn ấy chứ! Từ giờ chị có thể tới đây thường xuyên không?”
“Vâng, tất nhiên rồi chị Amelia. Cứ thoải mái đi ạ, chị tới lúc nào cũng được hết.”
Thứ ngôn ngữ xa lạ vẫn tuôn ra trôi chảy từ miệng cậu. Có vẻ nó không liên quan gì tới sự hiện diện của Quỷ Vương…
‘Chẳng lẽ, ta là một thiên tài ngôn ngữ ẩn giấu ư?’
Nhưng Quỷ Vương đã quay trở lại sau đó ngay lập tức phản bác cậu.
[Trung khu ngôn ngữ nằm ở bộ não mà, không phải sao? Dù linh hồn là Lee Seong-jin, nhưng cơ thể này vẫn là của Morres. Có khi là do cơ thể Morres ghi nhớ ngôn ngữ chăng?]
Giả thuyết này hợp lý. Vậy thì có lẽ nào……?
Lòng mang chút kỳ vọng, Seong-jin nhấc một quyển sách lên và bắt đầu xem kỹ. Sau khi quan sát cẩn thận một hồi, đúng như dự đoán, cậu nhận ra được một vài ký tự.
Cụ thể là các tiểu từ, từ tượng thanh và những từ vô cùng đơn giản.
[Cậu ta ở trình độ của một đứa trẻ con mới học chữ.]
Quỷ Vương tóm tắt lại bằng một câu.
Ôi, Morres, cái tên vô lại.
Là hoàng tử mà đến tận tuổi dậy thì cậu vẫn còn chưa biết đọc chữ sao?
Thấy Seong-jin chết lặng nhìn vào khoảng không vì bất ngờ phải học ngoại ngữ, Quỷ Vương mỉa mai như an ủi cậu.
[Hãy tự thấy mình may mắn vì Delcross sử dụng bảng chữ cái phiên âm đi. Vì đã biết nói rồi nên ngươi sẽ học nhanh thôi mà phải không? Cố gắng lên!]
Mặt khác, cuộc sống trên sân tập của cậu có rất nhiều thay đổi.
Trước tiên là bởi vì Seong-jin đã giảm được kha khá cân nặng nên cậu đã giảm bớt bài tập thể chất và thể hình, rồi bắt đầu nghiêm túc học kiếm thuật từ Masain.
Kiếm pháp tiêu chuẩn của Hiệp sĩ Hoàng gia mà cậu đang học là một loại kiếm pháp rất đơn giản và hiệu quả đã được Banahas, vị hiệp sĩ thiên tài độc nhất vô nhị tinh chỉnh lại từ kiếm pháp Đế quốc Delcross 100 năm trước.
Ông đã sắp xếp lại những kiếm kỹ cổ điển từ 15 thế 9 thứ còn 8 thế 10 thức để cho ra đời thứ kiếm pháp thực dụng này.
Kết hợp cùng với Luyện thức Banahas được ông sáng tạo ra, nó đã trở thành kiếm thuật cơ bản của các hiệp sĩ nhờ vào những bước di chuyển vô cùng tao nhã và hiệu quả.
Trong số các thế của kiếm pháp, Masain và Seong-jin đang tập trung luyện thế thứ nhất và thế thứ hai. Đây không chỉ hai thế cơ bản nhất để luyện thành tất cả các thế, mà còn là bước đầu tiên cần thành thạo trong quy trình học Luyện thức Banahas.
“Hừm, lạ quá.”
Masain nghi hoặc nói với Seong-jin đang vừa vung thanh kiếm gỗ vừa đổ mồ hôi đầm đìa.
“Rõ ràng là điện hạ không hề có căn bản hay tư thế kiếm thuật gì cả. Nhưng không hiểu sao trông người như đã quen với việc cầm vũ khí.”
Hiển nhiên.
Cứ thử vung vuốt quái vật suốt hàng chục năm đi, tự nhiên ngài cũng sẽ luyện được chiêu thức ngầu đét của riêng mình thôi.
“Và thần đã nhìn ra được rất nhiều thói quen xấu. Người nên dồn lực vào tay cầm kiếm cho đến điểm cuối rồi dừng. Nhưng điện hạ lại có thói quen vung hết sức rồi nhẹ thả lỏng ngay trước khi dừng kiếm. Đòn đâm thẳng cũng vậy. Sao người cứ xoay cổ tay ngược chiều kim đồng hồ thế?”
Chết tiệt.
Hàng chục năm vung bừa vũ khí lại thành ra tai hại.
Seong-jin nghiến răng cố gắng hết sức để làm đường kiếm đơn giản lại.
May mắn là sự cố chấp đến cùng của cậu đã tỏa sáng, không mất quá nhiều thời gian để sửa lại được những thói quen xấu mà Masain đã chỉ ra. Đương nhiên, nếu chỉ lơ đi một chút thôi là cánh tay phải của cậu sẽ lại vô thức xoay một cái.
Masain hài lòng.
“Ban đầu thần định tập đi tập lại thế thứ nhất và thứ hai cho đến khi người bắt đầu luyện aura, nhưng điện hạ tiến bộ nhanh hơn thần nghĩ. Chắc là đẩy nhanh tiến độ huấn luyện kiếm thuật lên một chút cũng không sao.”
Và trong quá trình tập thế kiếm thứ ba và thứ tư, những thói quen xấu của Seong-jin lại một lần nữa bị phát giác.
“Sao lúc thực hiện đường chém chéo lên đơn giản người lại thu kiếm về gần thắt lưng thế? Động tác này không phải quá phức tạp để chỉ là một thói quen sao?”
Seong-jin nuốt nước mắt trong lòng.
Tất cả đều từ hành động cố sống cố chết đập vỡ lớp vỏ cứng của quái vật mà ra, nhưng Masain nào biết được. Kết cục, cậu phải vung kiếm gỗ cho đến khi lòng bàn tay phồng rộp lên để sửa lại tất cả những thói quen xấu kia.
Khỏi cần phải nói, Masain vô cùng ấn tượng.
“Điện hạ quả thực là một kiếm sĩ bẩm sinh! Chưa nói đến tài năng kiếm thuật. Đến cả các hiệp sĩ đã đạt đến đỉnh cao cũng rất khó có thể sửa được những thói quen xấu của mình, nhưng người đã kiên trì tới cùng và sửa được chúng! Không ngừng cố gắng hết sức cho một mục tiêu chính là một trong những đức tính quan trọng nhất của kiếm sĩ đấy ạ.”
Nhưng, trái ngược với tiến độ học kiếm thuật tương đối nhanh thì việc luyện tập aura, kỳ lạ thay, lại không có kết quả.
Quá trình luyện tập aura bắt đầu bằng việc mài giũa cảm giác về nó bằng cách thiền và tích lũy năng lượng, rồi dần dần vận dụng aura vào các thế cơ bản để hình thành nền tảng.
Thời gian một người cần để làm được điều này dao động từ khoảng vài ngày tới vài năm phụ thuộc vào năng khiếu. Chỉ sau khi đã thành công luân chuyển aura vào từng chuyển động theo ý mình thì mới có thể nói là đã nhập môn.
Tuy vậy, hầu hết mọi người không cần nhiều hơn vài ngày để bắt đầu cảm nhận được aura và luân chuyển một lượng nhỏ vào cơ thể.
Nhưng Seong-jin vẫn không cảm nhận được chút năng lượng nào sau gần một tuần.
Sau nhiều lần cân nhắc, hai người đã thử tăng thời gian thiền lên gấp đôi.
“Aura có trong mọi chuyển động của cơ thể. Giờ, hãy hít vào, thở ra và cảm nhận. Mỗi lần hít thở, một luồng khí khoan khoái mang theo năng lượng tốt lành sẽ lan tới ngực, khiến cho người có cảm giác hơi ngứa ngáy.”
“……”
“Lắng đọng tâm trí nhiều hơn nữa và quán chiếu nội tâm của mình. Bây giờ, hãy cảm nhận aura chảy qua huyết quản tới mọi ngóc ngách trong cơ thể. Tâm trí người trở nên hoàn toàn thư giãn…”
Masain đã mất kiên nhẫn tới độ phải thử cả một phương pháp nào đó giống như thôi miên!
“Thôi miên? Thần chỉ giải thích chi tiết cho người về quá trình hấp thụ aura mà thôi!”
Anh tức tối nói.
“Vì điện hạ làm quen tương đối nhanh với việc huấn luyện kiếm thuật nên có lẽ vừa thực hiện các thế kiếm cơ bản vừa thử cảm nhận dòng chảy của aura sẽ là cách hay.”
Và họ đã làm như vậy.
“Đó, chuyển động vừa xong. Người có thấy một cảm giác nhột nhột nhẹ chạy dọc cánh tay ở cuối đường kiếm không? Aura xoay chuyển từ khuỷu tay về phía cổ tay, từ trong ra phía ngoài.”
“Phải, đến đây người sẽ thấy một lực đẩy xuống từ đầu gối và một lực đẩy lên từ bàn chân. Bam! Đúng rồi, bam! Là cảm giác đó. Để aura liên tục chảy theo các hướng ngược nhau sẽ khiến phần dưới cơ thể vững chắc hơn.”
Những lời này đối với Seong-jin, nghe như con chó gặm cỏ vậy.
Cuối cùng, cả thầy và trò đều kiệt quệ gục xuống trên sân tập.
Này, ngài Masain. Không phải ngài nói rất tự tin trong việc dạy căn bản sao?
“Hừm, nói ra thì thật không phải phép, nhưng có vẻ điện hạ hơi kém trong việc cảm nhận aura thật.”
Lời đánh giá này cuối cùng cũng thốt ra từ miệng vị chỉ huy hiệp sĩ hiền lành đã cố gắng không chỉ ra chuyện Morres thiếu tài năng.
“Đến cả một người phải mất nhiều thời gian hơn gấp đôi người khác để nhập môn như thần cũng chỉ mất hai ngày để bắt đầu cảm nhận aura và thu thập năng lượng thôi.”
Oa, khả năng miễn nhiễm với aura của Morres quả thật là ngoài sức tưởng tượng.
Khi Seong-jin đang ôm đầu chán nản, Masain nhìn lên bầu trời trên sân tập với ánh mắt có chút đăm chiêu.
“Nghĩ kỹ thì, thần đã hiểu tại sao lúc nhỏ điện hạ lại bỏ kiếm thuật rồi. Logan điện hạ đã thành công nhập môn chỉ trong một ngày, nhưng người vẫn không có chút tiến bộ nào sau tận một năm. Mất động lực cũng là dễ hiểu thôi.”
Ngài Masain. Ngài có thể đừng phơi bày sự kém cỏi của ta như chuyện người khác vậy được không?
Cơ mà, Logan là ai thế?
[Cậu ta là anh trai ngươi, đồ ngốc.]
Quỷ Vương đang buồn chán vì không có việc gì làm trong lúc huấn luyện đã chớp thời cơ nói ra thông tin mà hắn biết.
Thì ra là Thánh hoàng có khá nhiều con, cả trai lẫn gái có tới tận 7 đứa.
Trong số họ, Logan là người con thứ ba, Đệ nhị Hoàng tử và là con trai của hoàng hậu. Cậu bằng tuổi Morres, chỉ hơn Morres có vài tháng.
Nhưng cậu con trai này hình như rất tài năng. Cậu là một thiên tài đã nhập môn aura chỉ trong đúng một ngày, lại còn được sinh ra với thần lực mạnh mẽ.
Nghe nói ngoại hình của cậu cũng giống với Thánh hoàng nhất, nên rất nhiều người đã đã để mắt và muốn đầu quân cho Nhị Hoàng tử vì nghĩ cậu sẽ trở thành thái tử.
Đến cả nhân cách cũng rất xuất chúng nữa. Cậu đã tình nguyện dẫn theo những thánh hiệp sĩ trẻ lên đường làm nhiệm vụ thảo phạt thủy quái.
‘Cậu ta khác một trời một vực với Morres.’
Tên vô lại không có nổi một chút thần lực, chậm cảm nhận aura, chỉ biết ỳ ra trong dinh thự mà lãng phí đồ ăn.
Và chàng hiệp sĩ trẻ đầy tài năng, tốt bụng, diệt trừ thủy quái giúp dân.
Họ là hai thái cực hoàn hảo.
‘Nghĩ như vậy thì Morres cũng khá đáng thương…’
Khi Seong-jin đang lơ đãng nhìn vào những đám mây trôi lờ lững trên bầu trời, Masain đang cúi đầu ngồi đó bỗng siết chặt tay và đứng bật dậy.
“Không thể thế này được. Điện hạ! Thần nghĩ chúng ta cần dùng biện pháp đặc biệt!”
“……?”
Seong-jin bối rối nhìn lên và thấy ánh mắt Masain đang rực cháy hừng hực như đã quyết tâm làm điều gì đó vô cùng lớn lao.
“Vẫn còn quá sớm để từ bỏ. Còn một cách chúng ta chưa thử!”
Vậy sao không thử từ sớm đi? Hay là cách đó nguy hiểm?
“Không sao đâu. Đó là phương pháp đã giúp thần rất nhiều khi thần va phải bức tường nhập môn thời còn trẻ.”
“Ừ-Ừm, thế thì…”
“Vậy, người có thể đưa tay cho thần một lát được không?”
Seong-jin đứng dậy với vẻ nghi ngờ và đưa tay cho anh.
“Hãy tin thần! Thần nhất định sẽ giúp người cảm nhận được aura!”
Masain nắm tay Seong-jin với vẻ mặt khá nghiêm túc và một lần nữa nhấn mạnh niềm tin vào anh.
Ta cảm thấy vụ này không ổn một chút nào.