Thiên Ma đã chết và đi cùng đó là sự kết thúc của [Chính – Ma Đại Chiến] dài đằng đẵng.
Mọi người khắp nơi ăn mừng vì sự sụp đổ của Ma Giáo, chuẩn bị chào đón một kỷ nguyên hòa bình mới.
Tuy nhiên, cuộc chiến đã để lại rất nhiều nỗi đau và mất mát.
Hai tông môn trong Liên Minh Thập Đại Tông Môn, những tín đồ trung thành của Chính Đạo, bị thiêu rụi thành tro tàn, không để lại gì cả. Một trong bốn Tứ Đại Gia Tộc cũng đã sụp đổ. Vô số võ giả phải bỏ mạng, thậm chí cả Tam Tôn cũng bị Thiên Ma sát hại.
Cho dù cuộc chiến đã kết thúc thắng lợi với cái chết của Thiên Ma và sự sụp đổ của Ma Giáo, không gì có thể chữa lành những vết sẹo của chiến tranh.
Rất nhiều thứ đã mất.
Không ai biết sẽ mất bao lâu để khôi phục lại được những vinh quang đó.
Kể cả vậy, cho dù mảnh đất này có bị nhuộm đen một màu tối tăm, để lại không gì ngoài nỗi tuyệt vọng. Một ngày nào đó, hạt giống ‘hi vọng’ sẽ nở rộ, sinh ra những anh hùng, người sẽ vượt qua khó khăn và thực thi chính nghĩa.
Còn về phần tôi.
Tôi chưa bao giờ quan tâm về những thứ như vậy.
“Chúng ở đâu?”
Người phụ nữ trước mặt chất vấn tôi.
Một người phụ nữ đơn độc, tại địa lao tra tấn dưới tầng hầm của Võ Lâm Minh.
Cô có làn da trắng muốt và một thân hình thon thả, tuy nhiên mái tóc lại rối bời do không được buộc lên.
Sau tất cả mọi chuyện, dung mạo của cô vẫn cao quý.
Cô trông như một ngôi sao vẫn luôn tỏa sáng giữa một thế giới tan vỡ.
Ai mà đoán được người phụ nữ xinh đẹp này lại là người đã chặt đầu Thiên Ma, một sự tồn tại tượng như tai họa nhân gian?
Người con gái được người đời coi là thiên tài trẻ tuổi nhất, một đóa hoa nở muộn, trở thành tồn tại với sức mạnh vô song đệ nhất thiên hạ.
‘Thiên Kiếm’ Wi Seol-Ah
Trực truyền đệ tử của Kiếm Tôn, người đã chết dưới tay của Thiên Ma. Người phụ nữ này đã trở thành ‘Thiên Hạ Đỉnh Phong’ sau [Chính – Ma Đại Chiến].
Có nhiều người tin rằng lý do cô đạt lấy danh hiệu ‘Thiên Đỉnh’ đơn giản chỉ là vì Tam Tôn đã biến mất khỏi võ giới.
Tuy nhiên, không còn ai nghi ngờ nữa khi được chứng kiến cảnh cô tạo ra thiên tai như vũ bão, một kiếm đã tước đi hàng trăm sinh mạng của ma nhân.
Và rồi sau đó, cô đã tiêu diệt Ma Giáo cùng với Thiên Ma sau 3 ngày 3 đêm kịch chiến.
Chính người phụ nữ đó đang nói chuyện với tôi.
“Ta sẽ không hỏi lại lần nữa. Chúng ở đâu?”
Tầm nhìn của tôi đã bị nhuốm máu bởi vết thương từ sự tra tấn khốc liệt. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể mờ mờ nhìn ra trang phục của cô ấy.
Trang phục màu trắng với họa tiết vàng óng đó giờ đã bị phai màu bởi tro tàn.
Có vẻ như cô ấy muốn câu trả lời từ tôi, nhưng điều đó là bất khả thi bởi thanh quản tôi đã bị tàn phá từ lâu rồi.
Wi Seol-Ah tất nhiên biết điều này.
Nhưng cũng vì thế mà cô ấy rất tuyệt vọng.
“Chắc chắn ngươi biết. Tàn dư bọn quỷ giờ đang trốn ở đâu?”
Tôi biết.
Tôi cũng muốn nói cho cô ấy biết.
“Nếu như ngươi còn chút lương tâm nào…”
Nếu không nói được thì Wi Seol-Ah muốn tôi phải viết ra.
Cô chặt bỏ gông cùm trên người tôi.
Chỉ một tội phạm nhỏ bé như tôi thì không thể nào gây nguy hiểm tới cô được, vì thế cô không sợ. Không đời nào tôi có thể phản kháng nếu đối thủ là kẻ đã sát hại Thiên Ma, một sự tồn tại gần như đạt tới cấp độ thần.
Tuy nhiên, kể cả khi tôi có muốn giúp đi chăng nữa, tôi cũng không thể làm gì được. Thứ ngăn cản tôi không chỉ đơn giản là gông cùm trên người, mà là thứ khác. Cho dù Wi Seol-Ah có làm gì đi nữa, tôi cũng chỉ biết nhìn chăm chăm xuống nền đá.
-Soạt
Wi Seol-Ah nhấc tôi lên.
“Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi nếu muốn sống sót. Nghe lời ta, ta sẽ đảm bảo tính mạng cho ngươi, thậm chí cả thế giới có muốn giết ngươi đi nữa…”
Đây là người phụ nữ được người đời tôn vinh là ‘Thiên Đỉnh’.
“Vì thế, ta cầu xin ngươi…”
Nhưng tôi có thể cảm nhận được một sự tuyệt vọng khi cô ấy tha thiết cầu xin tôi, một kẻ thù của nhân loại.
Có phải là do niềm hận thù đối với ma nhân? Hay là sự khao khát trả thù?
Không, cô ấy đang tìm kiếm thứ gì khác quan trọng hơn thế.
Chắc hẳn là Tinh Kiếm.
Ai cũng biết về mối quan hệ giữa ‘Tinh Kiếm’ Jang Seonyeon và Wi Seol-Ah. Cậu ta là một kiếm sĩ đầy hứa hẹn và là một anh hùng, người đã dẫn dắt Võ Lâm Minh, đồng thời cũng là hôn phu của Wi Seol-Ah.
Có vài tin đồn cho rằng bọn quỷ đã bắt cóc Jang Seonyeon.
Nên chắc đấy là lý do.
Thật khó để cho rằng người phụ nữ khỏe nhất thiên hạ lại đi xa tới thế chỉ vì một tên đàn ông.
“Trả lời nhanh! Chúng đang trốn ở đâu?”
Tôi có thể thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô ấy đè nặng lên tôi.
Kết cục của hai chúng ta, giờ nghĩ lại thì cũng thấy thật nực cười.
Số phận đã đưa chúng tôi tới thời điểm này, một mối quan hệ rạn nứt không thể hàn gắn.
Có vô số những thứ đã chệch sai hướng, những quyết định không thể quay đầu lại. Tôi không nhớ nổi chúng nữa, cũng không thèm cố nhớ, vì đây là nghiệp chướng mà tôi phải chịu, nhân quả từ những hành động của tôi.
Tôi căm ghét sự yếu đuối của chính bản thân mình.
Vì thế, tôi đã bán linh hồn của mình cho Thiên Ma, trở thành một kẻ phản bội đâm sau lưng vô số người.
Ngược lại, cô trở thành một anh hùng đã dẫn dắt và giải cứu vô số người.
Không thấy tôi phản ứng, Wi Seol-Ah cuối cùng cũng bỏ cuộc và quăng tôi đi.
Thân thể tôi đập mạnh xuống nền đá, nhưng tôi không cảm thấy đau hay gì cả. Cơ thể này đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi.
“Nếu biết trước ngươi sẽ trở thành thế này, ta đã giết ngươi từ lúc đó rồi.”
Hối hận lớn nhất của tôi.
Lời thì thầm của cô ấy lọt vào tai tôi.
Lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Khi đó cô ấy trông thế nào?
Chắc hẳn khác xa so với cô bây giờ.
Ký ức rời rạc khiến tôi không thể hồi tưởng nó một cách dễ dàng.
Dù sao thì những khoảng thời gian đó chắc không còn có ý nghĩa gì với cô ấy nữa.
Đối với tôi, những ký ức đó chính là hối hận lớn nhất của tôi.
Một hồi ức được chôn sâu dưới nhiều lớp hối hận. Một hồi ức tan thành mây khói, đè bẹp bởi sức nặng của tội lỗi.
Nhưng tại sao tôi lại chọn chôn sâu chúng tới vậy?
-Cót két
Ngay khi Wi Seol-Ah chuẩn bị rời đi và đóng cửa hầm ngục, cô dừng lại khi thấy tôi bắt đầu di chuyển.
Cơ thể gãy xương của tôi phát lên tiếng răng rắc khi chuyển động.
Đôi mắt của Wi Seol-Ah run lên với một tia hi vọng nhỏ.
Dùng máu là mực, tôi loạng quạng viết lên nền đá lạnh lẽo.
Cứ viết một vệt chữ, mồm tôi lại bắt đầu chảy máu.
Đây chính là lời nguyền của tôi, chiếc ‘gông cùm’ thực sự.
Nếu như tôi tiết lộ bất kỳ thông tin nào gây hại tới chủ nhân, trái tim của tôi sẽ nổ tung, giết chết tôi ngay lập tức.
Không được phản bội Ma giáo.
Chỉ với từng đó chữ, cả cuộc đời của tôi đã bị trói buộc vào con đường không thể quay đầu lại.
Tôi đã chứng kiến kết cục của những kẻ phá vỡ lời thề.
Bất kể sức mạnh lớn tới đâu, mọi thứ đều vô dụng trước lời nguyền của Thiên Ma. Kẻ đó sẽ tan xác như một con kiến bị dẫm đạp dưới chân người.
Tôi đã hi vọng rằng cái chết của Thiên Ma sẽ giải phóng lời nguyền này, nhưng sự thật không phải như vậy.
Tôi tự hỏi?
Cho dù lời nguyền đã được kích hoạt, tôi vẫn chưa chết. Phải chăng ý chí sắt đá đã giúp tôi trụ được lâu như thế, hay là ông trời đang cho tôi một cơ hội để tạ lỗi?
Dù có rơi vào trường hợp nào đi nữa, tôi chắc chắn vẫn sẽ bỏ mạng tại đây.
“Huh? Gì thế này…”
Có vẻ như Wi Seol-Ah nhanh chóng chạy đến chỗ tôi và cố gắng nói điều gì đó, nhưng tôi không còn sức nghe giọng cô ấy nữa.
Thấy cô ấy không ngăn cản tôi, có vẻ cô cũng muốn tôi tiếp tục điều mình đang làm.
Nếu như tôi có cơ hội nói với mọi người rằng tất cả chuyện này không phải là ý tôi muốn, sẽ có ai tin tôi không?
Chắc chắn không.
Tôi có rất nhiều lý lẽ có thể bào chữa cho hành động của mình, nhưng không một ai sẽ tin chúng.
Trong khi chịu đựng cơn đau tim dữ dội, tôi cố gắng viết từng chữ cái một.
Với từng giây trôi qua, máu bắt đầu trào ra từ miệng tôi.
Tại khóe mắt, tôi có thể thấy Wi Seol-Ah đưa tay về phía tôi, như thể cô nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhưng cô ấy không kịp ngăn cản tôi được nữa.
Tôi nên nhanh chóng viết nốt chữ cuối cùng.
Ngay khi hoàn thành chữ viết, trái tim tôi cuối cùng cũng nổ tung.
Trên nền đá là chi tiết về chỗ lẩn trốn hiện tại của tàn dư bọn quỷ.
Ngay khoảnh khắc tôi chuẩn bị rơi xuống sàn, Wi Seol-Ah đột nhiên ôm lấy cơ thể tàn tạ của tôi.
Tôi đoán là cô ấy sợ tôi ngã lên sàn sẽ làm hỏng những chữ viết trên đấy.
Trong tầm nhìn mập mờ của tôi là vẻ mặt sửng sốt của Wi Seol-Ah, đang mấp máy điều gì đó. Tuy nhiên, tôi không hiểu được gì vì cơ thể đã chết của tôi trở nên lạnh dần… Tầm nhìn của tôi tối sầm lại.
Đúng là một mớ hỗn độn.
Tại sao tôi lại sống một cuộc đời như vậy?
Nhưng giờ mọi thứ đều vô nghĩa. Lý do cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Gu Yangcheon từ gia tộc vùng Shanxi thống nhất.
Tôi sống cuộc đời của một võ giả chính đạo một thời gian trước khi trở thành ma nhân.
Sau khi Ma Giáo sụp đổ, tôi bị bắt làm tù nhân và bị tra tấn để moi thông tin về sào huyệt của quỷ.
Tôi nghĩ rằng vài câu như vậy là đủ để miêu tả cuộc sống tầm thường của tôi.
Một cuộc sống nhỏ bé chả ai thèm ngó ngàng tới.
Tôi tưởng cuộc đời tôi đến đây là kết thúc…
“Muốn khoai lang không?”
“Hở?”
Đáng nhẽ nó phải như thế.