Chuyện gì thế này…
Tôi chợt thấy mình đang đứng giữa một khu chợ đông người.
Tôi chậm rãi ngước lên nhìn, trước mắt là bầu trời rộng lớn với mặt trời chói lọi, khiến tôi phải nheo mắt. Tôi đanh mặt lại vì chưa thể quen với ánh sáng mặt trời, sau một thời gian dài sống trong bóng tối.
Xung quanh tôi là nhiều người đang dạo bước trên con đường bên cạnh những quầy hàng và tiệm ăn được bày trí để thu hút khách. Mùi bánh bao xộc vào mũi tôi từ những tiệm ăn đang chuẩn bị đồ cho thực khách. Những lời mời gọi của thương nhân, cùng với tiếng trò chuyện của đám đông xung quanh hòa vào nhau tạo nên một bầu không khí tấp nập.
Tôi nhớ là quê hương của tôi cũng có một nơi trông giống như vậy.
Đã bao lâu rồi kể từ khi tôi thấy một khu chợ đông người qua lại như thế này? Phải ít nhất 10 năm rồi.
Mình đang mơ à?
Đáng nhẽ tôi phải chết rồi mới đúng.
Nếu như vậy thì chuyện gì đang xảy ra?
Đây là trải nghiệm mà người đời gọi là “đèn kéo quân trước khi chết” sao? Tôi thực sự nhớ về quá khứ yên bình như thế ư? Cuộc đời tôi đầy rẫy đau khổ, có lẽ vì vậy mà tôi khao khát một thứ gì đó tầm thường hơn.
“Thật nực cười.”
Đôi mắt tôi mở to vì ngạc nhiên, nhận ra mình có thể nói. Chuyện này không thể nào xảy ra được, cổ họng của tôi đã chịu một vết thương rất nặng nhiều năm trước, khiến tôi bị câm từ đó tới giờ.
Không dừng lại ở đó, tôi nhận thấy một sự bất thường khác.
Giọng nói đó một giọng rất cao và thanh thoát. Cứ như thể giọng của tôi đã quay trở về từ khi tôi còn là một đứa trẻ… Đôi bàn tay của tôi cũng không còn vết sẹo nào nữa. Nó cũng bé hơn rất nhiều so với những gì tôi nhớ. Tầm nhìn của tôi cũng thấp hơn hẳn, cứ như thể cơ thể tôi đã quay trở về lúc còn trẻ.
“Có khi nào đây là một trong những ký ức xưa?”
Chính xác là lúc nào? Tôi không nhớ đã từng đi dạo quanh khu chợ tầm tuổi này.
Tôi bắt đầu quan sát xung quanh và phát hiện một người đàn ông trẻ tuổi đang cuống cuồng tìm kiếm ai đó.
Theo trí nhớ tôi thì người đấy khả năng cao là hộ vệ của tôi.
Ký ức về tuổi thơ của tôi dần dần quay trở lại, khi tôi sực nhớ ngày tôi gặp đứa trẻ đó cũng chính là ngày tôi lẻn ra ngoài một khu chợ chơi. Hôm đó, tôi bất chợt va phải vào một đứa trẻ khi đang mải ngắm nhìn các gian hàng. Đứa trẻ nhìn tôi với một biểu cảm rạng rỡ, chỉ vì chúng tôi có vẻ bằng tuổi nhau. Cô bé sau đó thò tay vào chiếc túi trông có vẻ lớn hơn cả đầu của cô, lấy ra một củ khoai lang còn nóng hổi và đưa cho tôi.
“Muốn khoai lang không?”Và sự việc tương tự trong ký ức đó của tôi đang xảy ra ngay lúc này.
“Hở?”
Tôi nghe thấy cô bé nói điều gì đó. Tình huống này bất ngờ tới mức tôi không biết phải nói gì. Khi đó tôi đã nói gì với cô ấy nhỉ?
Sao ngươi dám đưa ta một thứ như vậy!
Hình như kiểu kiểu vậy.
Có khi tôi đã nói gì đó còn tệ hơn thế. Tại sao tôi lại hành xử thô lỗ như vậy? Lý do là vì bộ quần áo bẩn thỉu hay là quả khoai lang trên tay cô, tôi cũng không nhớ nữa.
Khi đó, tôi chỉ là một thằng nhóc non dại và ngu ngốc, không thể chối cãi.
Nếu như tôi biết trước số phận của đứa trẻ đó, nếu như tôi biết tương lai chuyện gì sẽ xảy đến với mình, liệu tôi có hành xử khác đi không?
Tôi cũng không biết nữa. Chứng tỏ tôi từng ngu ngốc tới vậy đấy.
“Ư… ưm… Không thích khoai lang sao?”
Cô bé ngập ngừng tiếp chuyện vì không thấy tôi phản ứng.
Tôi không biết cuộc sống trước đây của cô ấy như thế nào, nhưng tôi có thể thấy rõ những vết bẩn trên quần áo cô. Không chỉ thế, khuôn mặt của cô cũng bị che lấp bởi mái tóc bù xù. Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ lầm tưởng là một kẻ ăn xin. Tôi cười nhạo bản thân sau khi nhận ra tình huống hiện tại.
“Nếu giấc mơ cho ta xem ký ức này thì chắc là ta còn nhiều luyến tiếc nhỉ.”
“Ể?”
Cô bé nghiêng đầu khó hiểu sau khi nghe tôi lẩm bẩm.
Liệu một giấc mơ như vậy có thể rũ bỏ hết luyến tiếc của tôi không?
Chắc chắn không.
Biết là vô nghĩa nhưng tôi vẫn cầm lấy củ khoai lang từ tay cô.
Đôi môi cô nở một nụ cười rạng rỡ khi thấy thế.
Chăm chú nhìn gương mặt tươi cười của cô, tôi mở miệng,
“Cảm ơn. Tôi sẽ ăn nó.”
Lần này sẽ khác.
“Ư-Ừm…! Từ trang trại của ông đó!”
Cô lấy ra một củ khoai lang và cắn một miếng.
Tôi thấy thế liền bắt chước theo.
Lạ thật.
Tại sao mình lại thấy nóng khi đây chỉ là một giấc mơ nhỉ?
Tôi đanh mặt lại trước cảm giác của khoai lang còn nóng hổi trên đầu lưỡi.
Đây là hiện thực à? Hay giấc mơ này chân thật quá vậy?
“Ahaha! Mặt đỏ hết rồi kìa!”
Cho dù củ khoai rất nóng nhưng cô ấy lại ăn nó một cách bình thường.
Cố hơ hơ lưỡi cho đỡ nóng, tôi ăn nốt phần còn lại.
“Ngon đúng chứ?”
“Ừ… Ngon thật.”
Tôi không hề nói xạo. Từ lâu tôi đã không được cho thứ gì tử tế vào mồm, đối với tôi hiện tại một củ khoai đơn giản thôi cũng giống như sơn hào hải vị vậy. Tuy nhiên, sao trong mơ lại có vị giác nhỉ?
Người đàn ông khi nãy sau khi phát hiện ra tôi liền chạy tới gần.
“Thiếu gia…?”
Người hộ vệ cau mày khi nhìn thấy đứa trẻ đứng trước mặt tôi.
Ngay lập tức, anh ta đặt tay lên chuôi kiếm, chuẩn bị rút ra.
“Sao ngươi dám động vào-“
“Còn cái yakgwa nào không?” [note62338]
“Vâng?”
“Ngươi có yakgwa không?”
Anh ta đơ mặt ra sau khi nghe tôi nói.
Làm sao mà hộ vệ lại có yakgwa trên người được? Hay thay, anh ta thật sự có.
Nghe theo lệnh, anh ta liền đưa tôi một chiếc yakgwa trong khi vẫn còn ngơ ngác.
“Muốn cái này không?”
Tôi giơ chiếc bánh ra trước mặt cô bé.
Cô trố mắt ngạc nhiên, thốt lên,
“T-Thật ư? Thật sự cho mình sao!?”
“Được tặng một củ khoai lang ngon tới vậy, chi bằng hãy nhận món này như lời đáp lễ của tôi.”
Hồi xưa tôi rất thích đồ ngọt. Có lẽ vì vậy mà hộ vệ thường dỗ tôi bằng yakgwa mỗi khi tôi làm loạn lên.
Thân là một võ giả, công việc là hộ vệ, mà lại phải đem theo bánh kẹo như một người hầu…
Giờ nghĩ lại tự dưng thấy tội lỗi thật đấy.
Không để ý tới tôi, cô bé nhảy cẫng lên vì vui sướng khi nhận được yakgwa. Mỗi lần cô làm thế, tôi lại lo lắng khoai lang trên túi sẽ rơi ra.
“Cảm ơn cậu!! Đây là lần đầu tiên tui được ăn thứ này đó!”
“Thế à? Ê còn nữa không?”
“Xin thứ lỗi, thiếu gia. Đấy là chiếc cuối cùng rồi…”
Tôi hơi thất vọng vì không được cho cô ấy ăn thêm.
Trong lúc đó, người hộ vệ cứ ngơ ngác nhìn tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Sao ngươi cứ nhìn ta thế?”
“A, không có gì đâu thưa thiếu gia.”
Cô bé đặt túi xuống dưới đất, hai tay cẩn thận cầm chiếc bánh để nó không rơi. Sau đó, cô cắn một miếng, đôi vai khẽ rung lên.
“Oa, n-ngon thật đấy…”
“Xin lỗi. Đây là chiếc duy nhất mà tôi có.”
Cô bé nghe tôi nói liền lắc đầu. Hành động đấy là để an ủi tôi hay là bày tỏ sự thất vọng vậy?
Chiếc bánh biến mất trong một nốt nhạc. Với sức ăn của cô thì chuyện này không có gì lạ. Đứa trẻ này vừa nãy cũng ăn hết một củ khoai lang to bằng cả bàn tay trong nháy mắt.
Vài giọt lệ xuất hiện trên khóe mắt cô.
“Lần đầu tiên được ăn ngon như vậy…”
“Nếu vậy thì tốt rồi.”
Cô ấy đột nhiên lấy thêm một củ khoai lang nữa từ trong túi ăn, nhưng khuôn mặt có vẻ không thỏa mãn như lúc ăn yakgwa.
Có phải khẩu vị cô đã thay đổi sau khi được nếm đồ ăn ngon hơn?
Cô ngập ngừng một lúc rồi nói,
“Cảm ơn, có thể cho tui biết tên của cậu không?”
Cô bỗng dưng trở nên e thẹn hơn lúc nãy.
Hỏi tên thôi có gì mà xấu hổ thế?
“Gu Yangcheon. Tên của tôi là Gu Yangcheon.”
Đã lâu rồi tôi mới được nghe cái tên đó.
“Gu Yangcheon…”
Sau khi biết tên của tôi, cô gái mỉm cười thẹn thùng. Ngay khi cô chuẩn bị nói gì đó, một ông già vừa chạy ra khỏi đám đông tới ôm lấy cô.
“Này!”
“Ông!”
“Ông đã bảo không được rời xa ông rồi mà!”
Dù đỗi chút bất ngờ, cô không hề đẩy ông ra mà rúc vào trong lòng ông. Ngay trước khi ông kịp mắng cô, cô ngửa mặt lên với một nụ cười tươi rói và nói,
“Cháu ổn! Khoai lang cũng ổn!”
Cô tự hào khoe ông chiếc túi chứa đầy khoai lang.
Sau khi xác nhận cháu mình, ông ấy quay ra nhìn tôi với ánh mắt run rẩy.
Cứ như thể ông đang sợ tôi vậy.
Trang phục của tôi cho thấy tôi tới từ gia tộc quyền quý của vùng này. Có khả năng cô bé đã hành xử vô lễ nên ông cầu xin tôi với giọng run rẩy,
“Cháu gái tôi còn non dại, không hiểu chuyện, đã gây phiền phức cho thiếu gia... Nếu có gì khiến ngài khó chịu, lão xin tạ lỗi.”
Tôi biết thừa ông ta chỉ đang giả vờ làm một lão già yếu đuối và tiều tụy. Người đàn ông này chính là một trong Tam Tôn, đứng đầu giới võ lâm. Ngay cả Minh Chủ của Võ Lâm Minh cũng phải kính ngường ông.
“Không sao đâu, lão tiên sinh. Tôi đang đói bụng, may mà được cô bé này tặng khoai lang ăn đỡ. Việc này, tôi rất cảm kích.”
Ông lão ngạc nhiên nhìn tôi, có vẻ không ngờ tới ngữ điệu trang trọng từ một đứa trẻ quý tộc. Tôi tự hỏi nói thế có hơi quá đà không, nhưng vì đây chỉ là mơ thôi nên mặc kệ.
“Tôi chỉ có thể đáp lễ bằng một chiếc bánh yakgwa... vậy nên tôi phải là người xin lỗi mới đúng.”
Ông lão tiếp tục nhìn tôi trong im lặng. Sắc mặt ông đanh lại.
Tôi nói gì sai à?
Một thoáng im lặng trôi qua giữa tôi với ông lão trong bầu không khí hối hả của đám đông xung quanh.
Đột nhiên, hộ vệ của tôi lên tiếng,
“...Thiếu gia, đã đến giờ quay lại rồi.”
Ông lão run rẩy nhìn tôi như không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi nghe hộ vệ của tôi báo cáo.
Tôi chậm rãi quay lại hỏi,
“Muộn vậy rồi à?”
“Vâng, mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta không thể chậm hơn được nữa.”
“Được rồi, chuẩn bị đi thôi.”
Khi tôi quay lại nhìn ông lão, biểu cảm của ông trở về như lúc trước.
“Tiên sinh, có vẻ tôi phải nói lời tạm biệt rồi.”
Ông lão chưa kịp nói gì thì đã bị cô bé chen vào,
“Cứ vậy mà rời đi sao...?”
Cô gái trong tay của ông lão nhìn tôi với vẻ mặt tiếc nuối.
Vậy là đủ rồi.
Quá khứ mà tôi luôn muốn thay đổi, cũng như cuộc đời đáng thương này, sắp đi đến hồi kết.
Đã tới lúc quay về thực tại.
Đi tới đây thôi.
Nếu như được hỏi có gì thay đổi không, câu trả lời của tôi sẽ là “Không”
Nếu như được hỏi còn luyến tiếc không, câu trả lời của tôi sẽ là “Mãi mãi”
Buồn thay, mọi sự chỉ là thoáng qua khi ta cận kề với cái chết.
Trái ngược với bên trong đầy u sầu, tôi nói với cô,
“Nếu như còn cơ hội, hãy gặp lại nhau lần nữa. Khoai lang ngon lắm.”
Tôi khẽ vẫy tay về phía cô. Đáp lại, cô nở một nụ cười thật to và vẫy vẫy cả hai tay.
Ông lão liên tục xin lỗi về những chuyện đã xảy ra, nhưng điều đó chỉ khiến tôi nổi da gà vì tôi đã biết danh tính thực sự của ông.
Bóng dáng người ông ôm cháu gái của mình biến mất vào trong dòng người.
“...Sợ muốn chết.”
Tên của ông lão là Wi Hyogun.
Ông là người đầu tiên đã thống nhất mọi châu lục khi còn loạn lạc trong quá khứ. Người đàn ông này đã giải cứu thế giới khỏi móng vuốt của ‘Hắc Long’, đâm kiếm vào tim và kết liễu nó, khắc ghi chính nghĩa và sức mạnh của nhân loại.
Ông từng làm Minh Chủ của Võ Lâm Minh trong vài thập kỷ, gieo rắc nỗi sợ hãi lên những kẻ không biết thân biết phận dám chống đối ông.
Một danh hiệu khác của ông chính là “Tôn Kiếm”.
Tuy nhiên, ông đã biến mất khỏi võ giới sau khi trao lại chức vụ cho người kế nhiệm.
Tôi không biết lý do tại sao ông ấy lại đóng giả làm thường dân và một mình nuôi một đứa trẻ.
Không ai có thể đoán được ông già tiều tụy vừa rồi là một trong ba người đàn ông mạnh nhất giới võ lâm.
Sau khi chững lại một lúc, tôi quay đầu về hướng ngược lại.
Tôi không quan tâm việc ông ta có phải là Tôn Kiếm hay không. Tất cả những gì tôi quan tâm là về cô gái trong tay của ông lão.
Cô gái đưa tôi khoai lang với một nụ cười trên mặt, cô gái tỏ vẻ vui sướng như vớ phải vàng khi đó chỉ đơn giản là một chiếc bánh yakgwa.
Hình ảnh đó như một thái cực đối lập hoàn toàn với hình ảnh người phụ nữ đã chặt đầu Thiên Ma một cách lạnh lùng.
Thiên Kiếm Wi Seol-Ah.
Cô gái nhỏ bé đó không ai khác chính là Wi Seol-Ah.
Và đây là lần gặp nhau đầu tiên của chúng tôi.
Tất nhiên, trong hiện thực mọi việc không diễn ra tốt đẹp và suôn sẻ như vậy.
Tôi đã hất tay cô ấy đi, đánh bật túi khoai mà cô muốn tặng tôi.
Sau đó Wi Seol-Ah đã khóc to và tôi thì cười phá lên.
Cho dù tôi có hỗn láo đến mức nào đi nữa, hành động đó vẫn không thể chấp nhận được.
“…Đi thôi.”
Tôi không biết tại sao tôi được cho xem cảnh này trước khi chết.
Dù sao thì lòng tôi cũng nhẹ nhõm hơn chút khi được cho cơ hội trải nghiệm lại ký ức này.
“Vâng, ta cùng về thôi.”
Nghe thấy vậy, tôi mỉm cười cay đắng. Anh ta lầm tưởng ý tôi là đi về nhà.
Tôi thậm chí còn không nhớ đường về nhà của mình nữa.
Cơ mà, sao mình vẫn chưa quay trở lại thực tại nhỉ?
Đã xong việc ở đây rồi thì phải tỉnh giấc chứ? Tôi chưa bao giờ có giấc mơ dài tới vậy.
“Thiếu gia? Ngài đi sai đường rồi.”
Tôi liên tục đâm đầu vào nhiều ngõ cụt khi đang cố nhớ đường về nhà. Mỗi lần như thế, hộ vệ của tôi lại chỉ sang con đường đúng.
Thôi kệ, đằng nào cũng sắp kết thúc rồi.
Tôi bắt đầu hận giấc mơ này vì ép buộc tôi trải qua những ảo giác của quá khứ trong khi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho cái chết, nhưng tôi không thể làm gì khác.
Tôi cuối cùng cũng bỏ cuộc và mặc kệ để cho giấc mơ tiếp tục tới hồi kết.
Tuy nhiên, sau vài ngày tôi dần nhận ra…
“…Tại sao giấc mơ chết tiệt này vẫn chưa kết thúc thế?”
Rằng đây không phải là mơ.