Khi Lương Minh Nguyệt về đến nhà, Ngô Tĩnh Văn vẫn chưa ngủ. Anh nhìn cô, rồi nhìn vào khoảng không trống vắng phía sau cô, “Sao em đã về rồi? Chu Kỳ Nhi đâu?”
Lương Minh Nguyệt nói dối không chớp mắt: “Sếp cô ấy gọi cô ấy về gấp.”
“Muộn thế này?”
“Giờ làm việc của họ không cố định mà.” Lương Minh Nguyệt đưa điện thoại cho anh, “Hay anh tự hỏi đi?”
Ngô Tĩnh Văn lùi lại, tỏ vẻ từ chối.
Hai người này từ lần đầu gặp mặt đã chẳng ưa nhau, như nước với lửa mười mấy năm trời.
Chu Kỳ Nhi suốt ngày cười nhạo anh là đồ cọc gỗ, cứng nhắc không thể làm việc được. Mà dựa trên ấn tượng thời cấp , Ngô Tĩnh Văn cũng chẳng có cảm tình với loại gái hư này, càng không để cô ấy vào mắt. Không ngờ, sau khi tốt nghiệp cấp , Ngô Tĩnh Văn lại vô tình trở thành gia sư cho cháu trai Chu Kỳ Nhi, lúc ấy anh bị Chu Kỳ Nhi bắt nạt đến mức trở thành bóng ma trong lòng.
Đừng nói đến việc chủ động gọi điện, bình thường gặp nhau còn đi đường vòng.
Ngô Tĩnh Văn lại hỏi: “Sao trông em mệt thế?”
“À, em chạy với Chu Kỳ Nhi một đoạn.”
Điều mà Lương Minh Nguyệt không thể ngờ được là, Chu Kỳ Nhi tỷ năm không về Thiệu thành, tự nhiên xuất hiện trước cửa nhà cô vào sáng hôm sau.
Ngô Tĩnh Văn là người ra mở cửa, vẻ mặt anh rất lạ nhưng Chu Kỳ Nhi lại nở một nụ cười thật tươi, làm bộ muốn tới ôm anh.
“Lâu lắm mới gặp, Ngô Tĩnh Văn, dù cậu là không hoan nghênh tôi, cũng đừng thể hiện ra mặt thế?”
Ngô Tĩnh Văn mời cô vào nhà, anh hỏi: “Cậu vừa đi tối qua mà?”
Chu Kỳ Nhi còn ngạc nhiên hơn anh, cô nói đùa: “Tối qua? Cậu thấy tôi trong mơ à?”
“Minh Nguyệt bảo tối qua cậu tới gặp cô ấy…” Ngô Tĩnh Văn nói được nửa thì dừng, anh nhận ra Lương Minh Nguyệt đã nói dối anh. Chu Kỳ Nhi ngơ ngác không biết anh đang nói cái gì, thấy anh dừng lại, mới chợt nhận ra, cô vỗ tay cái bộp, bừng tỉnh: “À, đúng rồi, tôi quên mất. Tối qua tôi có đến gặp cậu ấy. Mới ngủ một giấc đã quên béng, chết thật.”
Ngô Tĩnh Văn nhìn cô chằm chằm: “Ồ, thật hả, vậy tối qua cậu có về nhà ngủ không?”
Chu Kỳ Nhi: “Hình như thế.”
“Được rồi.” Ngô Tĩnh Vân đi vào phòng bếp, “Cậu vừa xuống máy bay, muốn ăn gì không?”
Chu Kỳ Nhi ngượng ngùng nói: “Minh Nguyệt đúng là, ít nhất cũng phải báo tôi một tiếng chứ.”
Lương Minh Nguyệt từ trong phòng ngủ đi ra, Chu Kỳ Nhi đã ăn hết một nửa bát hoành thánh, cô ấy vùi đầu ăn như đà điểu. Còn Ngô Tĩnh Vân thì khoác tay trước ngực, nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi lạnh nhạt nói: “Muốn giải thích không?”
Lương Minh Nguyệt yên lặng vài giây. “Được rồi,” cô nói, “Em đã nói dối.”
Ngô Tĩnh Vân đợi cô nói tiếp, nhưng cô lại lắc đầu từ chối, “Đừng hỏi, sợ phiền phức nên mới lấy Chu Kỳ Nhi làm lá chắn. Chuyện dài lắm.”
Giữa trưa, bốn người dắt nhau đi ăn quán.
Chu Kỳ Nhi ngồi cạnh Tiêu Tiêu, lúc thì bóp mặt cậu, lúc thì sờ lỗ tai của cậu, trêu đến mức Tiêu Tiêu mím môi, rõ ràng là rất khó chịu.
Cậu nhìn mẹ như cầu cứu, Lương Minh Nguyệt bèn vỗ vào tay Chu Kỳ Nhi, “Cậu có thôi đi không?”
“Never.” Chu Kỳ Nhi cười tủm tỉm: “Khó khăn lắm mới thấy được vật thật, sao có thể không sờ mó?”
Mấy năm nay, Chu Kỳ Nhi và Tiêu Tiêu hầu như đều gặp nhau qua video call. Cô ấy nhìn cậu từ một cục bột nhỏ trở thành một cậu bé trắng trẻo hồng hào, thường phàn nàn không thể sờ vào được.
Lương Minh Nguyệt đành phải chuyển chủ đề: “Lần này cậu ở mấy ngày?”
Chu Kỳ Nhi mỉm cười: “Tớ từ chức.”
Hai người đối diện đều sửng sốt, Chu Kỳ Nhi nói: “Tớ không đi nữa, sau này sẽ ở lại Thiệu Thành.”
Lương Minh Nguyệt: “Sao đột ngột thế?”
Ngô Tĩnh Văn: “Lý do? Công việc không như ý?”
Chu Kỳ Nhi lườm anh, “Năng lực nghiệp vụ của tôi rất mạnh đấy?”
Cô ấy nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Nói thế nào nhỉ, thật ra thì – hai năm nay đã tốt hơn trước rất nhiều rồi. Dù bận đến chân không chạm đất, nhưng ít nhất cũng không phải lăn lộn ngược xuôi để hầu người ta, không cần phải dốc hết sức lực đi cướp lấy cơ hội. Nhưng càng lúc tớ càng cảm thấy chán. Mỗi đêm nhìn lên trần nhà, tớ không mong đợi ngày mới đến, cũng không biết mình vất vả hùng hục vì điều gì.”
“Hồi trước cậu thích ngành này lắm mà?” Ngô Tĩnh Văn nói: “Còn từ mặt gia đình đòi đi xa, nói cái gì nhì, sẽ không bao giờ quay lại nữa, chết cũng phải phiêu bạc bên ngoài?”
Chu Kỳ Nhi trừng mắt nhìn anh: “Cậu nhớ rõ nhỉ.” Cô ấy đã giải hòa với bản thân rồi, nên không thèm quan tâm đến lời mỉa mai của Ngô Tĩnh Văn nữa, cô nói: “Lời lúc trẻ trâu nói cậu cũng tin à? Đúng là khi đó tôi nghĩ thế thật. Nhưng ai có thể đảm bảo mấy năm sau vẫn thế? Ngô Tĩnh Văn, cậu dám nói bây giờ cậu tuổi vẫn còn nghĩ giống lúc không?”
“Liên quan gì tới tôi. Tôi tính toán từng bước vững chắc mới đi, tới giờ chưa từng đi ngược với đạo lý làm người.”
“Tóm lại, mọi người đều sẽ thay đổi. Biết đâu mấy năm nữa tôi lại nghĩ khác.”
Lương Minh Nguyệt: “Bố mẹ cậu biết chưa?”
“Chiều tớ về nhà sẽ nói với họ.” Chu Kỳ Nhi thở dài, “Ôi, lại là một trận chiến cam go nữa.”
Lương Minh Nguyệt: “Thấy cậu về chắc hai bác vui lắm.”
“Ừ, sau đó sẽ lại sắp xếp cuộc sống cho tớ, coi tớ như là tài sản bọn họ tùy tiện khống chế. Chao ôi, ở trong mắt họ, tớ không thi công chức, đến tuổi này còn chưa kết hôn, không khác gì bọn cường hào ác bá. Cậu cứ chờ xem, cuộc sống sau này của tớ sẽ làm một chuỗi ngày xem mắt nhảm nhí.”
Ngô Tĩnh Văn: “Vậy cậu tính khi nào làm việc lại?”
“Ngày mai tôi sẽ đi xem quán xá, tôi định mở quán lẩu.”
Lương Minh Nguyệt cười, nhưng Ngô Tĩnh Văn lại cau mày: “Sao lúc nào cậu cũng bộp chộp thế, chẳng tí kinh nghiệm gì mà đòi mở quán.”
“Sao lại không có, bạn trai cũ của tôi là chủ nhà hàng lẩu, mở một chuỗi cửa hàng con, nổi danh cả vùng, tôi theo anh ta mấy năm lận, biết không ít đâu nhé!”
Ngô Tĩnh Văn không nói gì nữa.
Cơm nước xong xuôi, Chu Kỳ Nhi tống cổ Ngô Tĩnh Văn đưa Tiêu Tiêu về trước. Cô kéo Lương Minh Nguyệt đến một quán cà phê trang nhã khác.
Chu Kỳ Nhi vừa đặt mông xuống ghế đã dựng lông mày, hỏi: “Tối qua cậu ở với Vương Tùng Tuấn phải không?”
Lương Minh Nguyệt không phủ nhận.
Mặt Chu Kỳ Nhi tái nhợt, cô ấy thì thào: “Sao cậu ta tìm được chỗ này? Cậu không định làm gì ư? Còn cười? Không đúng___ cậu ta biết chưa___ có nổi giận không?”
“Cậu ta biết lâu rồi. Bọn tớ cũng chia tay lâu rồi.” Lương Minh Nguyệt nắm tay cô ấy, “Cậu đừng phản ứng dữ dội thế, có gì đáng sợ đâu?”
“Biết cậu đã kết hôn, có con?”
Lương Minh Nguyệt gật đầu, Chu Kỳ Nhi lại hỏi: “Làm sao biết được? Cậu nói thế nào?”
“Cậu ta nghe lỏm tớ nói chuyện điện thoại với Tiêu Tiêu. Tớ còn nói gì nữa? Thẳng thừng thừa nhận rảnh rỗi nên ngoại tình giải trí thôi.”
Chu Kỳ Nhi đập cô, “Vương Tùng Tuấn hẳn điên lắm. Cậu ta nằm mơ cũng không ngờ được. Tớ đã bảo cậu ta thật sự thích cậu mà, tổn thương như vậy còn tìm tới đây, Minh Nguyệt, cậu quá tàn nhẫn.”
Lương Minh Nguyệt: “Cậu có biết cậu ta đến đây làm gì không?”
Cô bỏ qua đoạn làm tình, còn lại thì kể hết.
“Hai chân tớ nhũn ra, tim thì loạn nhịp, gần như loạng choạng bị đuổi khỏi xe, nhìn cậu ta phóng khoáng rời đi___ Tớ biết cậu ta muốn làm nhục tớ, muốn tớ nhìn rõ bản chất lăng loàn của mình. Nhưng tớ vẫn rất vui. Trong lòng tớ cảm thấy thật công bằng. Chu Tiểu Kỳ, giờ cậu đã hiểu chưa? Tớ đã bảo họ khác nhau mà.”
Chu Kỳ Nhi sững sờ, vẻ mặt phức tạp, cô ấy nhìn Lương Minh Nguyệt, như thể không hiểu nổi cô, “Vậy thì tại sao? Tại sao cậu vẫn…” Tại sao cậu vẫn mắc vào____
Lương Minh Nguyệt lắc đầu, “Tớ không biết, tớ không thể nhịn được.”