Xe việt dã ẩn trong bóng tối của bãi đậu xe, chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ, chỉ thấy nửa mặt của Vương Tùng Tuấn lộ ra.
Lương Minh Nguyệt ôm lấy cổ anh, ngón tay chạm vào giữa trán anh, khẽ vuốt hàng lông mày, đôi mắt, từng li từng tí. Cô kiên định nhìn anh, trong mắt cô chỉ có hình ảnh phản chiếu nhỏ bé của anh.
Vương Tùng Tuấn nhắm mắt lại, cảm giác được đầu ngón tay của cô lướt qua sống mũi, cuối cùng rơi xuống khóe miệng.
Cô liếm môi anh, Vương Tùng Tuấn cúi đầu đáp lại, đầu lưỡi càng đưa càng sâu, được một lúc cô đã thở hổn hển, khi tay anh thò vào trong áo len, cô còn chủ động nhướng người lên, Vương Tùng Tuấn xoa nhẹ bầu ngực của cô, rồi nâng mông cô lên, đẩy hai chân ra, nụ hôn rơi xuống đầu v, khẽ cắn một cái, Lương Minh Nguyệt run rẩy vỗ đầu anh, nhưng cái mũ đã chắn hộ nên chẳng phát ra tiếng động gì. Vương Tùng Tuấn bật cười, vừa định cúi xuống, Lương Minh Nguyệt đã đè tay anh lại, “Không cần.”
Trong không gian chật hẹp, Lương Minh Nguyệt nắm lấy chốt cửa, trèo lên lưng ghế, bị Vương Tùng Tuấn thúc vào trong góc lúc nhanh lúc chậm, cô kẹt giữa chiếc ghế và cánh cửa, cảm nhận thứ khoái cảm quay cuồng trời đất.
Có lẽ Vương Tùng Tuấn sợ cô bị đập đầu, nên ôm cô ngồi lên người, phần hông kề sát, lại càng vào sâu hơn.
Lương Minh Nguyệt chống ngực anh, hơi nhích ra, vừa hít được chút không khí thì bỗng nghe tiếng chuông vang, điện thoại đã rơi xuống đất cũng áo khoác.
Cô khom lưng nhặt lấy, ánh sáng màn hình phản chiếu khuôn mặt hứng thú của Vương Tùng Tuấn, anh rất lịch sự dừng cuộc tấn công của em trai lại, nói: “Nghe đi.”
Lương Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu, rồi trả lời, “Alo, Tĩnh Văn?”
Vương Tùng Tuấn đâm mạnh một cái, móng tay Lương Minh Nguyệt cắt vào bả vai anh, mới kìm được tiếng nấc nghẹn ngào, cô trừng mắt lườm Vương Tùng Tuấn, anh đáp trả bằng một cú thúc sâu hơn.
“Em không về đâu.” Lương Minh Nguyệt nói. Cô ôm lấy Vương Tùng Tuấn, biết anh sẽ không để yên nên cố giản thả lỏng cơ thể, không chịu bị động nữa. Cô lắc lư cặp mông, vừa dùng chỗ ướt nóng kia quấn chặt anh, vừa nói: “Chu Kỳ Nhi vừa về, rủ em đi chơi cùng.”
Ngô Tĩnh Văn im lặng một lúc mới nói: “Ừ.” Anh ấy cúp điện thoại.
“Chị đúng là nói phét thành thần,” Vương Tùng Tuấn nâng cằm cô lên, “Chồng chị biết chị ngoại tình chưa?”
Lương Minh Nguyệt không trả lời, cô cúi đầu nhìn anh, cơ thể đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, khóe mắt và gò má đỏ bừng, hơi thở dồn dập ái muội. Cô nhìn đến Vương Tùng Tuấn toàn thân tê dại, anh khàn khàn nói: “Vụng trộm ngay dưới nhà mình sướng không?”
Lương Minh Nguyệt bịt mắt anh lại, anh nổi lên ác ý, nói năng càng thêm vô liêm sỉ, “Chặt quá, hai người chưa làm tình à? Minh Nguyệt, chị dâm đãng như vậy, chắc chồng chị không thỏa mãn nổi chị rồi. Anh ta có to bằng tôi không? Có cắm sâu vào chị như này không? Trên xe không dễ vận động, hay chị mời tôi lên nhà làm đi…”
Lương Minh Nguyệt lại bưng kín miệng anh, Vương Tùng Tuấn liếm lòng bàn tay cô, mút một ngón tay của cô vào miệng rồi lại nhổ ra, ngửa đầu bắt lấy cánh môi cô.
Ở lối vào cách đó không xa, có hai ánh đèn lấp lóe, chiếc xe về muộn chậm rãi chạy tới, bánh xe chạy trên mặt đất phát ra tiếng sàn sạt.
Tiếng động gần kề, Lương Minh Nguyệt bị Vương Tùng Tuấn đè nặng, điên cuồng lên xuống, cô nắm chặt lưng ghế, không nén nổi tiếng nức nở nghẹn ngào trong cuống họng.
…
Lương Minh Nguyệt dựa vào cửa xe, vẫn chưa hồi phục sau cuộc mây mưa, Vương Tùng Tuấn đã mặc quần áo chỉnh tề, anh mở cửa xe, đi ra bên ngoài, cùng khung cảnh xuân sắc hỗn loạn bên trong xe như tách thành hai thế giới.
“Chà.” Anh nói: “Mùi vị cũng không tệ. Đàn chị, chị cút được rồi.”
Đèn xe cũng bị anh bật lên, công suất khá cao, bên trong xe sáng như ban ngày, hai người quấn quít trong bóng đêm lâu như vậy, nhưng không hề thấy rõ khuôn mặt nhau.
Khóe miệng Vương Tùng Tuấn câu lên, nở một nụ cười tàn nhẫn.
Còn Lương Minh Nguyệt đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, hai đùi trần trụi, giày không biết đã đá đi đâu.
So với Vương Tùng Tuấn áo mũ chỉnh tề đứng ngoài, cô chật vật đến không nỡ nhìn.
“Nhanh lên.” Vương Tùng Tuấn thúc giục.
Bãi đậu xe về khuya rất yên tĩnh, giọng nói của Vương Tùng Tuấn dường như được khuếch đại lên mấy lần, theo gió rót vào trong xe, vây lấy Lương Minh Nguyệt.
Vương Tùng Tuấn vẫn không đóng cửa, anh nhìn cô nhặt từng cái quần áo, nhìn cô đi giày. Khi cô đang sửa sang lại mái tóc, anh lại lên tiếng, “Rất xin lỗi, tôi đang vội. Mặc xong thì xuống xe đi.”
Lương Minh Nguyệt xuống xe, Vương Tùng Tuấn trở lại ghế lái. Anh phóng xe ra ngoài, tạo một đường cong tuyệt đẹp, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Lái được một đoạn, Vương Tùng Tuấn giảm tốc độ, nhưng trên mặt chẳng chút vui vẻ.
Anh đã tổn thương cô rồi sao vẫn chưa hết giận?
Anh đã điều tra Lương Minh Nguyệt và Ngô Tĩnh Văn. Hai người là thanh mai trúc mã, học chung từ nhỏ, đến đại học cũng học cùng trường. Sau tốt nghiệp thì mang thai ngoài ý muốn, lại cùng về Thiệu thành, một người đi làm, một người quay lại trường học. Vương Tùng Tuấn càng xem càng đen mặt, giơ tay xé nát tờ giấy.
Thật xứng đôi làm sao, anh nghĩ, rồi nhấc chân đá bay thùng rác, phiền muộn trong lồng ngực không hề thuyên giảm.
Sao Lương Minh Nguyệt có thể làm ra chuyện như vậy? Còn cố tình đối xử đặc biệt với anh?
Trong khoảng thời gian kinh khủng tồi tệ nhất kia, cô nào anh cũng quen, so với đám Bạch Hoành, chỉ có hơn chứ không có kém. Đối với tình cảm, họ đều thiếu chung thủy. Anh cũng không nghĩ đó là vấn đề lớn gì, không phải mấy cô gái đó đều tự nguyện à?
Hôn nhân quá xa vời với họ, giống như chuyện của thế kỷ sau. Anh quá bất ngờ. Bất ngờ trước lý do thoái thác của Lương Minh Nguyệt, bất ngờ mình lại bị đặt vào vị trí ấy!
Chỉ là chơi thôi mà?
Không sai, lúc đầu anh cũng nghĩ như thế. Nhưng Lương Minh Nguyệt không hề hành xử như vậy. Cả hai như kẻ đi săn và con mồi, bỗng thay đổi vị trí. Đây là điều anh không cam lòng nhất.
Vả lại, nếu cô là một tay chơi lão luyện, thì quá không đủ tiêu chuẩn. Từ đầu đến cuối, cô chỉ dịu dàng với mình anh, đâu có cái gọi là ‘tiêu khiển’?
Khi anh tới Kim Nguyên, trong gang tấc tử thần, bóng cô lao mình bảo vệ anh vẫn rõ như tạc. Đó là lúc anh bắt đầu bị ma quỷ mê hoặc, là lá bài tarot đầu tiên anh đánh rơi. Anh không tin đó là diễn kịch.
Trên máy bay trở về Đường thành, Trình Văn Toàn đã thề son sắt với anh, sau này sẽ trung trinh với hôn nhân.
Cô ấy còn khinh thường hỏi anh: “Chẳng lẽ cậu không thế?”
Anh không trả lời. Anh đang suy nghĩ về Lương Minh Nguyệt, liệu có thể hay không, dù chỉ một chút nhỏ nhoi, thanh mai trúc mã hai mươi mấy năm, ngoài tình cảm yêu đương, có thể tồn tại thứ khác không, chẳng hạn như đã quá quen thân nên không còn tình cảm mãnh liệt, nhìn nhau sinh ghét.
Thế nên anh nhất thời nảy lòng tham, bay tới Thiệu thành. Anh muốn tận mắt nhìn thấy Lương Minh Nguyệt và ông chồng bị cắm sừng của cô.
Khi rời sân bay, bầu trời xanh thẫm, Vương Tùng Tuấn nhìn thấy một tác phẩm điêu khắc mang tính biểu tượng của Thiệu thành cùng ánh đèn sặc sỡ trên đỉnh một tòa nhà cách đó không xa.
Đó là một con đại bàng tung cánh, trong đầu Vương Tùng Tuấn bỗng xuất hiện một vài ký ức vụn vặt, anh đột nhiên nhớ ra khi còn rất nhỏ, khoảng tám chín tuổi gì đó, hình như anh đã cùng ông nội đến thăm Thiệu Thành.
Thực ra, khi nhìn thấy gia đình ba người họ cười đùa trở về nhà, lẽ ra anh nên quay lưng bỏ đi.
Nhưng anh muốn thử lại một lần, nhân lúc Lương Minh Nguyệt do dự, muốn làm bẽ mặt cô.
Rốt cuộc, anh vẫn không thấy vui.
Đáng lẽ phải ném cô xuống đất khi cô ôm lấy mình.
Đáng lẽ phải đuổi cô đi khi cô hôn môi mình.
Nhưng khát vọng của anh vẫn lớn hơn quyết tâm, trái tim anh như bị đá đè lên, muốn nhẹ nhàng trong chốc lát rồi mới đẩy cô ra.
Bây giờ anh đã có kết luận. Lương Minh Nguyệt là một người phụ nữ đa đoan, tham lam và vô liêm sỉ.