Thân thể chậm rãi phiêu phù trong hư không, tựa như lông hồng không có một chút sức nặng bị cuốn theo cơn gió.
Trịnh Hạo Thiên thập phần hưởng thụ cái cảm giác này. Sau khi tấn chức đại linh giả, năng lực cảm ứng và nắm giữ đối với thiên địa linh lực của hắn đã đột phá tới một mức độ mới rồi.
Nếu như là trước kia, tuy hắn cũng có thể ngự không phi hành, nhưng tuyệt đối không thể nào nhẹ nhàng và thoải mái như lúc này.
Hắn thậm chí còn có một cảm giác kỳ lạ, giống như thân thể đã hòa tan thành một thể với thiên địa xung quanh. Tựa hồ chỉ cần hắn nguyện ý, là có thể nắm giữ toàn bộ một phương thế giới này.
Trong lòng hắn đột nhiên có một tia cảm ngộ không thể diễn tả bằng lời.
Đây tựa hồ chính là mục tiêu mà hắn phải cố gắng đạt tới. Ngày hắn có thể nắm giữ hoàn toàn một phương thế giới trong tay, thì cũng chính là ngày hắn tấn chức tông sư rồi.
Sương mù trước mắt đột nhiên biến mất. Hắn đã bay ra khỏi tầng mây, tiến vào trong Phi Thiên phong.
Ánh mắt đảo qua một cái, Trịnh Hạo Thiên đã nhắm thẳng về phía động phủ tu luyện của chưởng giáo chân nhân.
Thiên Cơ động là một trong những địa phương thần thánh nhất trong Vạn Kiếm tông. Có được thiên địa linh lực nồng đậm nhất, là thánh địa tu luyện mà tất cả những người đi theo tu luyện chi đạo đều mơ ước.
Ở đó, tất cả các trưởng lão nội đường đều có một cái động phủ. Mà chưởng giáo chân nhân đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Thân hình nhoáng lên một cái, hắn đã biến mất tại chỗ, ngay sau đó liền xuất hiện trước Thiên Cơ động.
Mấy tên đệ tử thủ vệ ở nơi này chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, đã có thêm một người xuất hiện trước mặt. Trong lòng bọn hắn kinh hãi, vội vàng lấy ra bảo khí bản mạng, đồng thời trên người cũng tỏa ra chiến ý nồng đậm
Nhưng sau khi nhìn thấy rõ dung mạo người vừa tới, tất cả động tác của bọn hắn lập tức dừng hết lại.
Bởi vì bọn hắn đã nhận ra thân phận người vừa tới. Diện mạo này của Trịnh Hạo Thiên hiện giờ chính là tượng trưng cho thân phận của hắn trong Vạn Kiếm tông. Danh tiếng cùa thắn thậm chí còn ẩn ước đè ép cả chưởng giáo chân nhân rồi.
"Bái kiến, Trịnh sư thúc...."
Tám gã thủ vệ vội vàng thu hồi bảo khí, cung kính hành lễ.
Trịnh Hạo Thiên tuy không phải là người hiếu sát, nhưng với thân phận của hắn, nếu như bởi vì mấy tên đệ tử này vô lễ mà nổi giận giết chết thì tuyệt đối sẽ không có người nào dám ra mặt đâu.
Khẽ gật đầu, Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Chưởng giá sư huynh đang ở đâu?"
Một người cầm đầu vội vàng nói: "Chưởng giáo chân nhân đang tu hành trong động phủ, đồng thời hạ xuống pháp chỉ. Một khi sư thúc trở về tông môn, thì lập tức mới yết kiến."
Trong toàn bộ Vạn Kiếm tông này, ngoại trừ trưởng lão nội đường là có thể gọi là chưởng giáo sư huynh, tất cả những người còn lại, cho dù là thái thượng trưởng lăo cũng phải cung kính gọi một tiếng chưởng giáo chân nhân.
Trịnh Hạo Thiên ừ một tiếng rồi sải bước, đi vào bên trong Thiên Cơ động.
Những người kia vội vàng tránh đường, cung kính tiễn hắn.
Sau một hồi lâu, một người khẽ thở dài: "Trịnh sư thúc trẻ tuổi như vậy, mà đã có tu vi cảnh giới như thế, thật không biết hắn tu luyện thế nào nữa."
Người cầm dầu sắc mặt khẽ biến, vội vàng quát: "Sư đệ, không được hồ ngôn loạn ngữ. Trịnh sư thúc có thân phận ra sao chứ? Ta và ngươi chỉ có thể nhìn lên, ngàn vạn lần không thể nghị luận sau lưng."
Thân thể người nó khẽ run lên một cái, cảm kích nhìn đối phương, nói: "Đa tạ sư huynh chỉ dạy."
....
Trịnh Hạo Thiên lững thững bước đi. ở trong Thiên Cơ động, hắn cũng không dám tùy tiến xé rách không gian, tùy tâm sở dục truyền tống.
Nếu như hắn thật sự làm như vậy, thì nhất định sẽ gây ra rất nhiều phiền phức.
Khi đi qua một cái động phủ, phóng thích thần niệm ra tra xét một chút, Trịnh Hạo Thiên hài lòng gật đầu một cái.
Cái động phủ này chính là động phủ mà tông môn ban cho hắn tu luyện. Bên trong động phủ có mười tên tu luyện giả đang cần tu khổ luyện. Bọn hắn đều là những đệ tử kiệt xuất nhất của Bạch Thảo phong, trong đó còn có một hạt giống tốt tuyển được từ Tiểu Linh giới mấy năm trước.
Với nhãn lực của Trịnh Hạo Thiên hiện giờ, chỉ cần đảo thần niệm qua một cái là biết được bọn hắn có cố gắng tu luyện hay không rồi.
Mà lúc này xem ra bọn hắn đều không cô phụ kỳ vọng của mình. Toàn lực lợi dụng từng giờ từng phút ở nơi này để rèn luyện bản thân.
Dù sao, hiệu quả tu luyện ở Thiên Cơ động cũng hơn xa ở hạ phong, chỉ cần là người có lòng tiến thủ thì nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Thu hồi thần niệm, Trịnh Hạo Thiên cũng không quấy rầy bọn hắn tĩnh tu mà đi thẳng về phía trước.
Sau một lát, hắn đã đi tới trước một cái động phủ lớn nhất đồng thời cũng có thiên địa linh lực nồng đậm nhất Thiên Cơ động.
Cái động phủ này chính là nơi tĩnh tu của lịch đại chưởng giáo chân nhân. Ở nơi này tràn ngập một bầu không khí uy nghiêm, cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng phải lộ vẻ ngưng trọng.
"Trịnh Hạo Thiên cầu kiến chưởng giáo sư huynh."
"Trịnh sư đệ đã về rồi sao?" Gịng nói của Kim Thuấn Thiên từ trong động phủ truyền ra. Chỉ là trong giọng nói này lại mang theo một tia kinh ngạc: "Mời vào."
Trịnh Hạo Thiên bật cười, hắn đương nhiên hiểu được vì sao chưởng giáo chân nhân lại có vẻ kinh ngạc như vậy.
Ra ngoài lịch lãm, đối với tu luyện giả ở bất cứ cấp bậc nào cũng là một đại sự.
Ra ngoài không tới hai ba năm thời gian thì đừng mặt dày nói tới hai chữ lịch lãm. Hơn nữa, người có thực lực càng mạnh thì thời gian lịch lãm bên ngoài cũng càng dài. Điều này cũng không khó lý giải, tu vi càng cao, muốn đột phát khó khăn lại càng lớn, thời gian lịch lãm có dài một chút cũng là chuyện đương nhiên.
Cho nên, từ khi hắn ra ngoài rồi trở về, tính tất cả thời gian cũng chưa tới một năm, đương nhiên là khiến chưởng giáo chân nhân cảm thấy kinh ngạc rồi.
Đại môn ngoài động phủ không gió tự mở, Trịnh Hạo Thiên chưa tiến vào bên trong đã cảm nhận được một cỗ linh lực tinh thuần nhất phả vào mặt.
Tuy hắn cũng có động phủ độc lập trong Thiên Cơ động, hơn nữa còn nhiều lần tiến vào thánh địa tu luyện của Cửu U chân nhân. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, nếu đem những chỗ đó ra so sánh với động phủ tu luyện của chưởng giáo chân nhân thì đúng là cách biệt như trời với đất.
Vạn Kiếm tông là một trong những siêu cấp đại môn phái truyền thừa mấy vạn năm, thực lực thâm sâu, quả nhiên không phải tông sư tán tu như Cửu U chân nhân có thể so sánh được.
Chậm rãi tiến vào bên trong, ở bên trong cái động phủ này, ngoại trừ chưởng giáo chân nhân ra, còn có hơn mười người đang lặng lẽ tu luyện.
Bọn hắn đều là môn hạ đệ tử của chưởng giáo chân nhân, đồng thời cũng là nhân tài kiệt xuất được Phi Thiên chủ phong bồi dưỡng.
So với các phong khác, điều kiện tu luyện của chủ phong không thể nghi ngờ là ưu việt nhất, tỉ lệ sản sinh ra cường giả cũng là lớn nhất. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Phi Thiên thượng phong, độc nhất vô nhị.
Một vị tu luyện giả thập giai tiến tới, cung kính hành lễ rồi dẫn hắn tiến vào một căn nhà gỗ đơn sơ, nằm ở phía cuối động phủ.
Đây là kiến trúc duy nhất trong động phủ, bất quá nhìn qua lại có vẻ rách nát, hoàn toàn không giống với nơi ở của nhất đại chưởng giáo chân nhân.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại có thể cảm ứng được rất rõ ràng, bên trong những khúc gỗ mục nát này lại ẩn chứa linh lực khổng lồ.
Hắn có thể khẳng định, tu hành bên trong căn nhà gỗ này, tốc độ tiến bộ sẽ nhanh hơn tu luyện ngoài động phủ nhiều.
Đẩy cửa bước vào, Kim Thuấn Thiên đang khoanh chân ngồi trên một chiến giường gỗ. Hai mắt hắn khép hờ, tựa hồ đang cân nhắc điều gì đó.
Trịnh Hạo Thiên tiến lên một bước, khom người nói: "Bái kiến chưởng giáo sư huynh."
Tuy thực lực của hắn hiện giờ đã khác xưa, cho dù là đại linh giả ngư nhân cũng bị hắn giết chết. Nhưng đối diện với chưởng giáo chân nhân, hắn vẫn bảo trì đủ sự tôn trọng.
Kim Thuấn Thiên mở hai mắt ra, nói: "Trịnh sư đệ, ngồi đi."
Trịnh Hạo Thiên vâng một tiếng rồi ngồi xuống.
Ở trong căn nhà gỗ này chỉ vẻn vẹn có mấy cái ghế, nhưng khi hắn ngồi xuống ghế, chân mày lại thoáng nhảy lên.
Bên trong chiếc ghế này có linh lực khổng lồ sung mãn đến mức khó tưởng tượng nổi, gần như có thể khiến người ta cực kỳ thoải mái.
Chất liệu của chiếc ghế này và căn nhà gỗ hoàn toàn giống nhau, thật không biết Vạn Kiếm tông lúc trước thế nào mà tìm được đống bảo vật này, đồng thời còn tạo thành một căn nhà nữa.
Nếu như dùng chỗ gỗ này để luyện chế thành binh, thì vô luận mức độ cứng rắn của nó có ra sao thì ít nhất cũng có thể khiến phẩm cấp thần binh gia tăng một khoảng lớn.
Bất quá, mới thân phận cao thượng của chưởng giáo chân nhân Vạn Kiếm tông, lãng phí một chút tài liệu trân quý tựa hồ cũng không hề quá phận chút nào.
Ánh mắt Kim Thuấn Thiên Kim Thuấn Thiên thoáng ngưng trọng, cười nói: "Trịnh sư đệ có hứng thú với mấy cái ghế này?"
Trịnh Hạo Thiên vội vàng cười nói: "Chưởng giáo sư huynh, tiểu đệ chỉ thấy ngạc nhiên thôi."
"Nếu sư đệ cảm thấy hứng thú, thì cứ lấy một cái mang về."
Trịnh Hạo Thiên liên tục xua tay, nói: "Chưởng giáo sư huynh, tiểu đệ đâu thể lấy đồ người khác ưa thích chứ."
Kim Thuấn Thiên mỉm cười, nói: "Ssư đệ, ngu huynh hỏi ngươi, tu hành trong căn nhà gỗ này, có ghế hay không có ghế, có khác gì nhau không?"
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: "Không."
"Không sai, nếu để cái ghế này ở dây, thì tác dụng duy nhất của nó chính là chiếm mất một khoảng không gian, cho nên ngươi cũng không nên từ chối."
Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, nói: "Đa tạ hảo ý cả chưởng giáo sư huynh, chỉ là thứ này đối với tiểu đệ không có trợ giúp quá lớn, hơn nữa từ khi tiểu đệ gia nhập tông môn tới nay, cũng chưa cống hiến được cái gì. Đây gọi là vô công bất thụ lộc, cho nên không dám tiếp nhận."
Hắn tuy trẻ tuổi, nhưng kiến thức cũng không ít. Theo hắn biết, cho dù là bên trong động phủ của Vân thái thượng trưởng lăo cũng không có bảo vật quý hiếm thế này. Nếu như hắn mạo muội nhận, chỉ sợ sẽ gây ra nhiều liên tưởng không hay. Nụ cười trên mặt Kim Thuấn Thiên vẫn không thay đổi, nói: "Trịnh sư đệ, ngu huynh đâu có cho ngươi chiếc ghế này."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Ý chưởng giáo sư huynh là...."
"Cái ghế này còn có một cái tên, gọi là Trường Thọ ỷ. Nếu như để người già an tọa trên đó, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, an phúc cả đời."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng đại động, nếu như đem cái ghế này cho hắn, thì hắn đương nhiên phải suy nghĩ một phen.
Nhưng nếu đã có kỳ hiệu này thì hắn làm sao từ chối được đây.
HÍt thật sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị, nói: "Nếu chưởng giáo sư huynh ban ân, tiểu đệ đành xấu hổ nhận vậy."
Kim Thuấn Thiên vui vẻ, cao giọng cười, nói: "Trịnh sư đệ, đây mới bản sắc nam nhi chứ. Nếu như ngươi cứ lần khân đưa đẩy thì ngu huynh sẽ khinh thường ngươi đó."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm than, bất kể chưởng giáo chân nhân làm như vậy là vì mục đích gì thì hắn cũng phải cảm kích.
Kim Thuấn Thiên trầm ngâm một chút, nói: "Sư đệ, lần này ngươi ra ngoài lịch lãm, ngay cả một năm cũng không đến đã trở về tông môn, chẳng lẽ có kỳ ngộ gì sao?"
Trịnh Hạo Thiên lộ ra một nụ cười, nói: "Chưởng giáo sư huynh, tiểu đệ lần này tới đại hải, đúng là có chút kỳ ngộ, đồng thời may mắn đột phá lần nữa."
"Ồ, đột phá? Không tệ." Kim Thuấn Thiên lặng đi một chút, cười nói: "Sư đệ nắm giữ công pháp đặc thù mới, hay là có đề cao trên phương diện tinh thần? Cái đề cao trên phương diện tinh thần mặc dù có vẻ nhỏ bé không đáng kể, nhưng sau này khi ngươi đại đột phá thì lại có tác dụng rất quan trọng đó."
Trịnh Hạo Thiên gãi gãi đầu, nói: "Chưởng giáo sư huynh, tiểu đệ đột phá cảnh giới linh giả."
"Linh... cái gì?" Kim Thuấn Thiên đột nhiên đứng bật dậy. Hai mắt hắn lóe lên tinh mang sắc bén, khí tức trên người bắt đầu dũng động, làm sao còn nửa điểm bộ dáng của chưởng giáo chí tôn nữa.
"Ngươi... đột phá cảnh giới linh giả.."
"Vâng, chưởng giáo sư huynh."