Hai tay nhẹ nhàng hợp lại, tạo thành một thủ thế kỳ quái trước ngực.
Từng cỗ từng cỗ linh lực tinh túy từ trong thủ thế này phóng thích ra, đồng thời dung nhập vào trong Thủy Quang tráo xung quanh. Bị cỗ lực lượng này dung nhập vào bên trong, Thủy Quang tráo dần dần thu nhỏ lại.
Trước khi thứ này được luyện chế đại thành, vô luận là cường giả của chủng tộc nào cũng có thể sử dụng chân khí linh lực để khống chế. Nhưng sau khi nó được luyện chế xong, thì phía trên sẽ có lưu tinh thần lạc ấn của lịch đại cường giả ngư nhân
Đến khi đó, ngoại trừ cường giả của ngư nhân nhất tộc ra, khí tức của linh giả ngoại tộc căn bản không thể nào khu động được.
Đương nhiên, nếu để kiện bảo vật này rơi vào trong tay ngoại tộc thôi thì cũng được coi là bảo vật vô giá rồi. Cho dù có đem ra nó rỡ ra làm đồng nát thì cũng thu được vô số tài liệu xa xỉ.
Nhưng, đối với kẻ có biến thân siêu phẩm ngư nhân như Trịnh Hạo Thiên mà nói, thì lại dễ dàng thu bảo vật này vào trong túi.
Trong gợn nước trùng điệp, kiện chí bảo của ngư nhân nhất tộc này đã hóa thành một điểm tinh mang, rơi vào trong tay hắn. Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, thu nó lại.
Xa xa, mặt biển vỡ òa, một linh thể cự hùng và một linh thể kim cương chậm rãi bay vụt lên khỏi mặt nước.
Ở trong tay bọn chúng lần lượt xách một bộ thi thể ngư nhân đã mất đi lực lượng sinh mệnh.
Thần niệm thoáng đảo qua một cái đã tra xét từ đầu tới chân toàn bộ đồ đạc hai bộ thi thể này. Hơn ở trên thi thể của Hồ Từ Nhĩ còn cất chứa rất nhiều bảo vật, khiến Trịnh Hạo Thiên phải cảm khái không thôi, ngư nhân nhất tộc đúng là giàu có a.
Ngư nhân nhất tộc chiến cứ đại hải rộng lớn, cho nên kỳ trân dị bảo thu thập được có thể nói là đệ nhất thiên hạ.
Nếu như bọn hắn sống trên đất bằng, thì dưới sự đè ép của các tộc đông như lang như sói, tuyệt đối không thể có được thành tựu như bây giờ.
Nhưng ở trong đại hải mênh mông, bọn hắn lại chưa bao giờ gặp được đối thủ cân xứng. Là chủng tộc có trí tuệ, có thể độc bá đại hải trừ thực lực ra, kỳ ngộ và vận khí mới là quan trọng nhất.
Thoáng sắp xếp lại một chút, Trịnh Hạo Thiên đã thu lại toàn bộ chiến lợi phẩm và thi thể ngư nhân lại.
Đặc biệt là Hồ Từ Nhĩ, chính là một đại linh giả ngư nhân cường đại. Nếu đem thi thể hắn ra ngoài, tuyệt đối sẽ gây ra chấn động cực lớn.
Chỉ là, khi nhìn tháy thi thể vị ngư nhân cường đại này, Trịnh Hạo Thiên lại thoáng thất thần.
Đại linh giả, đây chính là đại linh giả cao cao tại thượng a.
Trong Vạn Kiếm tông, cho dù là Vân thái thượng trưởng lão và chưởng giáo chân nhân cũng không hơn được.
Nhưng cho dù là nhân vật như vậy, hiện giờ cũng phải mất mạng trong tay hắn rồi.
Không ngờ, trong bất tri bất giác, hắn đã trưởng thành tới mức này rồi...
Thở ra một hơi thật dài, thân hình nhoáng lên một cái, đã hóa thân thành một đạo hồng quang, biến mất trong nháy mắt.
................
Vạn Kiếm tông, Phiêu Miểu đại lục...
Vô số sơn mạch chập chùng, liên miên bất tuyệt giống như cự long thượng cổ phủ phục trên mặt đất, trải dài tới tận đường chân trời xa xôi. Bên trong dải sơn mạch hùng vĩ này, khiến ta người ta chú ý tới nhất, đương nhiên chính là Phi Thiên phó phong vút thẳng vào tầng mây rồi.
Tuy đỉnh núi đã bị một vị đại năng dùng vô thượng pháp lực chém bay mất, đồng thời đưa vào trong tầng mây vô tận, nhưng độ cao của nó vẫn khiến tất cả các phong còn lại phải ngước lên mà nhìn.
Đột nhiên, ở trong một địa điểm trên đỉnh núi, quang mang chợt bùng lên mãnh liệt. Tất cả các cường giả đều biết, có một vị linh giả trở về rồi.
Như vô tình hữu ý, hơn mười đạo thần niệm từ trong các phong đảo qua, trừ vị thái thượng trưởng lăo phụ trách giám sát mọi chuyện trong môn ra, một số linh giả nhàn rỗi cũng phóng thích thần niệm của mình ra.
Nhưng sau khi thần niệm của bọn hắn đảo qua nơi đó, lại không khỏi cùng ngẩn ra.
Xuất hiện bên trong Truyền Tống trận là một người trẻ tuổi. Mà đối với vị cường giả trẻ tuổi này, toàn bộ Vạn Kiếm tông đều chẳng xa lạ gì.
Chính là tuyệt đại thiên kiêu Trịnh Hạo Thiên - tiến vào chiến trưởng linh giả tháng đã tấn chức linh giả chín sao...
Bất quá, khiến đám thái thượng trưởng lăo kinh hãi lại không phải là điểm này. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Sau khi Trịnh Hạo Thiên tấn chức chín sao, hắn đã thuận lý thành chương trở thành một vị nội đường trưởng lão rồi.
Nội đường, đây mới là địa phương tụ tập quyền lực lớn nhất, cường đại nhất Vạn Kiếm tông.
Từ trước tới nay, chỉ có gia nhập vào nội đường thì mới được coi là tiếp xúc chân chính với hạch tâm quyền lực của Vạn Kiếm tông. Chỉ là, muốn được nội đường thừa nhận thì đúng là đã khó lại càng thêm khó.
Chỉ có đạt tới cảnh giới đại linh giả, hoặc là linh giả chín sao, mới có tư cách tiến vào nội đường.
Mà phóng mắt toàn bộ tông môn, nhân vật như vậy có được bao nhiêu người đây?
Cho nên, sau khi cảm ứng được Trịnh Hạo Thiên, tất cả các vị thái thượng trưởng lăo đều giống như thỏ con bị hù dọa, lập tức thu thần niệm của mình lại, tựa như sợ khiến vị cường giả trẻ tuổi này tức giận rồi trả thù.
Trên Phi Thiên chủ lóe lên quang mang, một vị lão giả mặc hoa phục đột nhiên từ trên bầu trời bay xuống.
Hắn tươi cười chân thành, nói: "Trịnh sư đệ đã trở về rồi."
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên thoáng chớp chớp, hắn đương nhiên nhận ra, vị này chính là một linh giả sư huynh trong chủ phong - Bình Dược Đồng.
Vị Bình sư huynh này tấn chức linh thể đã lâu, sau khi tiến vào chiến trường lịch lãm mấy chục năm mới miễn cưỡng tấn chức tới ba sao. Sau đó mới rời khỏi chiến trường, trở về tông môn.
Nhân vật như vậy, ở trong các đại tông môn kỳ thật đâu đâu cũng có, có thể tiến vào chiến trường, tấn chức đến ba sao, đã đủ để chứng minh thực lực của bọn hắn rồi.
Nhưng có thể làm được điểm này cũng là thành tựu cực hạn của đại đa số linh giả rồi.
Bình Dược Đồng đúng là một trong số đó. Sau khi hắn trở về tông môn, liền đảm nhiệm chức vụ tuần sát sứ. Mà hôm nay rõ ràng chính là ngày hắn tuần sơn.
Thoáng ôm quyền, Trịnh Hạo Thiên nói: "Bình sư huynh."
Bình Dược Đồng cười ha ha, nói: "Trịnh sư đệ, nghe nói ngươi ở lại tông môn mấy tháng rồi lại ra ngoài đại lục đi lịch lãm, thật là khiến ta xấu hổ a."
Trịnh Hạo Thiên nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, nói: "Bình sư huynh quá khen rồi."
Bình Dược Đồng hiếm khi có được cơ hội làm quen, lôi kéo Trịnh Hạo Thiên, cho nên hắn cũng không hề lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, mà cười nói: "Trịnh sư đệ, lần này ngươi đi nơi nào vậy?"
Trịnh Hạo Thiên cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Tiểu đệ vào đại hải lịch lãm một hồi."
"Đại hải, đây chính là lãnh địa của ngư nhân rồi."
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, tùy ý nói: "Phong cảnh nơi đó không tệ, đáng để du ngoạn một phen."
"Đúng đúng." Bình Dược Đồng liên tục gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: "Cho dù phong cảnh có đẹp thì cũng phải có mạng mới thưởng thức được. Ngươi có thể du ngoạn đại hải không sợ nguy hiểm, nhưng nếu lão phu tới đó, chỉ sợ ngay cả bộ xương già này cũng phải lưu lại đó rồi."
Linh giả ba sao tuy coi như rất có thực lực, nhưng nếu đặt vào trong toàn bộ đại hải, thì lại chẳng đáng nhắc tới.
Bình Dược Đồng trong lòng nghĩ thế, nhưng miệng vẫn khen ngợi, nói: "Trịnh sư đệ, lần này ngươi ra ngoài du lịch, nhất định là có đột phá rồi, chức mừng chúc mừng."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, trong lòng thất kinh, đối với Bình Dược Đồng lập tức kính trọng hơn mấy phần.
Không thể nghĩ tới, vị Bình Dược Đồng ngày thường chẳng có gì đáng chú ý tới này liếc mắt một cái đã nhìn ra sâu cạn của mình. Chẳng lẽ hắn chính là cao nhân thâm tàng bất lộ?
Vẻ mặt thoáng thu liễm lại, Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Bình sư huynh mắt thần như đuốc, tiểu đệ đúng là có cơ duyên xảo hợp, có chút đột phá."
Bình Dược Đồng mừng rỡ nói: "Ha ha, ngu huynh quả nhiên nói không sai mà." Dừng lại một chút, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, nói: "Sư đệ, chưởng giáo chân nhân từng dặn dò, nếu ngươi trở về thì lập tức đi gặp hắn. Hắn có việc muốn thương lượng với ngươi."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Đa tạ sư huynh."
Ôm quyền thi lễ, thân hình hắn nhoáng lên một cái đã bay vụt vào trong tầng mây mây mù vô tận trên hư không.
Tuy Bình Dược Đồng nói như vậy, nhưng Trịnh Hạo Thiên vẫn không hề nóng vội, bởi vì hắn phi thường rõ ràng, chưởng giáo chân nhân tìm mình khẳng định không có đại sự gì.
Nếu như thật sự có liên quan tới sinh tử tồn vong của môn phái, thì bọn họ nhất định có biện pháp liên hệ khẩn cấp.
Mà nếu như là nhờ Bình Dược Đồng chuyển lời, thì cho dù có gấp hơn nữa thì cũng không phải là đại sự.
Tiễn Trịnh Hạo Thiên rời đi, hai hàng lông mày Bình Dược Đồng chậm rãi nhíu chặt lại. Chẳng hiểu tại sao, hắn luôn có một cảm giác không đúng.
Trên người vị Trịnh sư đệ này tựa hồ đã xảy ra biến hóa nào đó, khiến hắn nhìn không thấu.
Tuy Trịnh sư đệ chính là linh giả chín sao, thực lực cao hơn mình, nhìn không thấu cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng, hắn luôn cảm thấy trên người Trịnh Hạo Thiên có biến hóa mới nào đó.
Đây chỉ thuần thúy là cảm giác mà thôi, giống như cảm giác đặc biệt mà hắn cảm nhận được mỗi khi nhìn thấy chưởng giáo chân nhân, nhìn thấy Vân thái thượng trưởng lão.
Đột nhiên, sắc mặt hắn cứng ngắc lại. Ở trong mắt hắn lóe lên một vẻ kinh sợ không thể hình dung được.
Hắn vừa nghĩ tới lời Trịnh Hạo Thiên vừa nói. Lần này hắn ra ngoài lịch lãm, bởi vì cơ duyên xảo hợp nên có chút đột phá.
Những lời này kỳ thật cũng không đại biểu cho cái gì. Cái gọi là đột phá cũng không nhất định là chỉ đột phá trên cảnh giới. Mà rất có thể là đột phá trên phương diện công pháp, tu tập tinh thần nào đó.
Có thể nói, linh giả ra ngoài lịch lãm, thậm chí là đám môn hạ tu luyện giả, chỉ cần sống sót sau khi lịch lãm, thì đột phá trên phượng diện nào đó không thể nghi ngờ chính là chuyện đương nhiên rồi.
Nhưng, ánh mắt Bình Dược Đồng chậm rãi di chuyển, nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên biến mất, phảng phất như phát điên, thì thào lẩm bẩm một mình.
"Không thê rnào, không thể nào, ảo giác, nhất định là ảo giác...."
"Bình sư đệ, ngươi làm sao vậy?"
Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai hắn, giống như đánh thức Bình Dược Đồng khỏi một cơn mơ. Hắn cúi đầu, khóe miệng thoáng co giật một cái, nói: "Âu Dương sư huynh, chào ngươi."
Âu Dương Húc nghi hoặc nói: "Bình sư đệ, ta vừa thấy ngươi hoảng hốt, có chuyện gì vậy?"
Bình Dược Đồng do dự một chút, cuối cùng hạ giọng xuống nói: "Âu Dương sư huynh, ta nghi ngờ Trịnh sư đệ đã đột phá...."
"Đột phá?" Âu Dương Húc ù ù cạc cạc lặp lại một lần nữa. Tiếp đó, sắc mặt hắn đại biến, vẻ mặt bình thường vẫn trầm ổn như núi lập tức chấn động giống như gặp quỷ: "Ngươi nói cái gì?"
Bình Dược Đồng vội vàng xua tay chặn lại nói: "Đây chỉ là suy đoán của tiểu đệ mà thôi, chưa chắc đúng, chưa chắc đúng đâu."
Dứt lời, hắn đã chắp tay, vội vàng bay lên Phi Thiên chủ phong.
Âu Dương Húc ngây ngẩn nhìn hắn bay đi, há hốc miệng, cuối cùng cũng từ bỏ ý định gọi đối phương lại.
Chỉ là, trong lòng hắn cũng hiểu được, khả năng Bình Dược Đồng nhìn nhầm tuyệt đối không lớn.
Hắn nghiêng đầu, nhìn về phương xa...
Bạch Thảo phong, con mẹ nó, rốt cuộc là cái vận chó gì mà vớ được một vị tuyệt đại thiên kiêu như thế....